Chap 2: Ừ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhỏ đó học ở khu nào ta? Nhỏ đó có ở ký túc xá không ta? Nhỏ đó có chịu nhìn mặt mình không ta?"

Mà khoan anh vừa nói gì cơ. KÝ TÚC XÁ. 5 ngày nữa anh sẽ dọn vào ký túc xá thế nhưng giờ nhìn lại căn phòng nhỏ của mình. Y nguyên và chẳng thay đổi gì. Chẳng có gì là được thu gọn, đóng gói cả. Anh thở dài một tiếng vang phòng. Nhưng ôi không căn bệnh lười biếng của anh đã ập tới rồi. Anh lại nghĩ nếu không nhìn thấy sẽ không cần bận tâm, dọn sau cũng chẳng chết ai.

Bước đi lẩng khẩng xuống bếp anh lục lọi chiếc tủ lạnh liền vớ ngay được món canh đông lạnh ba mẹ chuẩn bị. Anh hâm nóng, ngồi vào chiếc bàn rộng nhưng lại vô cùng trống vắng. Ba mẹ anh làm trong một công ty lớn, chức quyền mang theo trọng trách lớn, ba mẹ anh phải suốt ngày công tác nơi xa.

Nghĩ lại anh cũng đã nhiều lần nói chuyện với ba mẹ nhưng chẳng bao giờ thay đổi được điều gì. Trái tim anh rất thiếu tình thương từ ba mẹ, anh cũng chỉ gặp ba mẹ 7-8 lần hàng tháng. Nhìn anh vui vẻ và năng lượng đâu ai nghĩ anh lại như vậy.

Trời sáng

"Được rồi sách vở, điện thoại đủ rồi nhỉ, à..."

Anh vơ lấy dây buột tóc trên bàn bỏ vào cặp rồi lượn con xe đến trường. Gạc chống xe xuống, ôi trời... phải chăng là có sắp đặt gì ư. Vừa đến trường, trên chiếc xe buýt hình bóng của cô gái nhỏ Ánh Vy bước xuống. Dáng người mảnh khảnh, nhìn sơ qua đã thấy nước da trắng mịn và đặc biệt là khuôn mặt thanh tú đáng yêu nhẹ nhàng như một nàng thơ.

"Này, Ánh Vy!"

Tiếng gọi với từ đằng xa, cô quay đầu lại bỗng thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng cô lại không muốn quen. Vừa nhìn thấy cô lập tức quay đầu bước thẳng tới trường mà chẳng nhìn lại miệng lẳm nhẳm chán ghét: "Gì nữa?". Anh chàng như chết lặng.

Giờ anh lại ghét cô gái ấy, nghĩ thầm: "Sau mình lại cảm thấy nó xinh nhỉ". Anh thật không muốn gần với nhỏ, nhưng bổng nhớ chật chiếc đồ buột tóc của nhỏ vẫn còn bên mình. Đành vậy.

Một lần nữa anh chạy tới nhỏ trên tay đã cằm sẵn đồ buột tóc ấy. Vừa chạy đến ấy vẫn gọi tên cô gái ấy. Lúc đầu cô chẳng muốn quay lại nhưng lòng lại thắc mắc sau tên này cứ bám theo cô. Cô vừa dừng lại cũng là lúc anh vừa chạy đến, đưa chiếc buột tóc ra trước mặt cô.

"Của cậu đúng không trả nè."

"Ừ" nói xong cô chợp lấy chiếc buột tóc từ tay anh.

"Không biết cảm ơn à."

"Ừ" rồi cô bỏ đi một mạch, anh sững sờ hững lại đang tính đi theo nhưng lại thôi. "Một con nhỏ chảnh chọe" anh nghĩ thầm rồi lại ráng trở nên vui vẻ để tiếp tục với buổi trao đổi với tân sinh viên.

Theo hướng chỉ dẫn của các anh chị tình nguyện, anh bước đi thẳng đến hội trường khổng lồ. Waooo, dù chưa đúng giờ nhưng nhìn sơ của đã ngàn sinh viên đang ngồi chờ đợi. Hội trường rộng lớn, rất rộng và mát lạnh và có một mùi lạ lẫm... mùi đại học. Anh nhớ lại mục tiêu những ngày đầu tiên nhập học của mình "Tìm bạn mới" đúng vậy.

Anh nhìn lướt nhẹ bao quát cả hột trường. Một cậu trai cao ráo ngồi một mình tách biệt với những sinh viên xung quanh. Anh bước đến, hỏi:

"Mình có thể ngồi đây không bạn nhỉ?"

Cậu thanh niên gật đầu chỉnh lại ghế rồi bảo cậu ngồi xuống.

"Tớ tên Tuấn Tú. Bạn tên là gì vậy?"

"Lâm Minh, mà sao bạn lại bắt chuyện với mình."

Lâm Minh có một giọng nói trầm ấm, mái tóc nâu hơi uốn nhẹ, đôi mắt nam tính. Ôi thật đẹp biết bao, cứ ngỡ anh là nam chính trong tiểu thuyết vậy.

"Tại vì mình không có bạn thấy cậu ngồi một mình nên muốn kết thân với bạn được chứ."

Đang nói chuyện thì từ xa một cô gái ngồi kế bên Lâm Minh.

"Ánh Vy em đến rồi hả?"

"Ờmmm, mà... đây là...."

Tú và Ánh Vy giật mình nhìn nhau, cô ngạc nhiên lại khó hiểu không biết tại sao anh chàng này lại xuất hiện ở đây. Thế nhưng anh cũng sững sốt không kém.

"Hai bạn là gì của nhau vậy."

"Vy là bạn thân của em họ mình, cách mình 1 tuổi."

"Cách 1 tuổi?!"

Tú như trẻ nhỏ bị cho một mớ thông tin vào đầu, anh vừa kết bạn với đàn anh hả? Vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ, mặt anh thể hiện rõ sự ngạc nhiên chờ đợi lời giải thích.

"À, chưa bảo bạn nhỉ, mình bảo lưu 1 năm có công việc với gia đình nên năm nay nhập học, mà cứ gọi là bạn đi."

"Thôi phải là anh chứ nhỉ."

Ánh Vy ngồi kế bên nghe mọi chuyện nhưng gương mặt lại khó chịu, chính xác là vì cậu thanh niên Tuấn Tú của chúng ta, ở đâu mà lòi ra lại đây ngồi thế này, oan gia.

"Thôi tôi không muốn trở nên già đâu, mà 2 người biết nhau hả."

"KHÔNG!"

Hai người đồng thanh nói một lời khiến Lâm Minh ngồi chính giữa vô cùng khó xử, chuyện kì lạ gì thế nhỉ, không biết nhau thì thôi có cần phản ứng dữ vậy không. Nhưng ơn trời, sự ồn ào của hai người này sẽ không tiếp diễn nữa bởi ngày giao lưu đã bắt đầu. Sau một hồi giới thiệu về trường. Hiệu trưởng mời thủ khoa đầu vào của trường bước lên sân khấu. Trông sự mong đợi của cả hội trường, "Là ai vậy nhỉ" anh nghĩ.

"Phan Ánh Vy...."

Tú quay sang Vy với giọng ngạc nhiên hỏi:" Bạn là thủ khoa à"

"Ừ" câu trả lời quen thuộc, thế rồi Vy chỉnh trang lại quần áo tươi cười bước lên với những tràn pháo tay nồng nhiệt. Bên dưới một cậu nhóc đang lẩm bẩm

"Khó ưa mà học giỏi thế nhỉ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro