Chap 4: Dây chuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng dù có muốn hay không thì lệnh cũng là lệnh cũng đã ban xuống. Chàng trai ấy thân thể ủ rủ phóng con xe chạy đến tiệm trang sức đầu đường nhằm lấy chiếc nhẫn cho "mama".

Vừa đến anh đọc tên mẹ mình, rồi phải chờ đợi kiểm tra mọi thứ. Trong lúc ấy anh lượn lờ vòng vòng tiệm trang sức. Tuy anh là con trai thế nhưng sự lấp lánh của trang sức, kim cương, vàng bạc cũng thu hút ánh nhìn của anh, trong lòng nghĩ sau này sẽ mua thứ nào tặng bạn gái đây. Đôi mắt anh sáng ngần lên vì sự lung linh và ánh đèn chiếu rọi vào chúng.

Anh đang rảo bước xung quanh, tay đặt trên tủ kiếng đựng hàng trăm món đồ quý giá. Rồi chợt đôi chân anh khựng lại như bị ai bắt chân, anh liếc nhìn sang một mặt dây chuyền được trưng bày riêng một góc.

Mặt dây chuyền hình mặt trời làm bằng bạc sáng lắp lánh không một hạt bụi ngay chính giữa là một viên ngọc bích tròn bóng lưỡng kèm thêm những đường vân khác màu xanh nhạt hơn tạo thêm phần tự nhiên cho viên ngọc.

Anh như bị chôn chân ở đó, muốn tiến không được mà lụi cũng không xong. Anh cứ ngắm nhìn mà chẳng biết trời chăng mây đất gì và cũng chẳng biết tại sao lại đứng ngắm nó. Anh cũng quên quay lại lấy món đồ và hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Bốp" một bàn tay vỗ vào vai anh khiến anh trở về thế giới thật, đôi chân cũng có thể di chuyển được. Giật mình quay đầu lại, anh liền nhớ lại công việc của mình.

"Con đi 30 phút rồi đấy, mỗi việc lấy cũng chẳng xong đứng đây làm gì?"

Chưa đợi anh trả lời mẹ anh đã liếc nhìn sang sợi dây chuyền ở trước mặt anh, cười mỉm nói:

"Con thích à, mẹ mua cho con tặng bạn gái nhé."

"Dạ?" Anh dạ một tiếng cũng chỉ vì ngạc nhiên nhưng đối với mẹ anh lại là sự đồng ý, mẹ như phú bà giàu có quơ tay biểu thị "chốt đơn!" nhanh như thổi khiến anh chưa kịp thốt nên lời thì đã cầm sẵn trên tay gói giấy chứa sợi dây chuyền hút hồn anh.

Về đến nhà khi trong đầu anh vẫn còn ngơ ngác, mẹ anh thấy vậy liền hỏi:

"Thích không?"

Nghe tiếng mẹ anh, giờ anh đã lấy lại được tinh thần, sắp xếp lại từng con chữ. Kể ra được mẹ mua tặng cho cũng thích, bởi cái giá nó cao ngút trời mà anh chẳng muốn nghĩ tới của món đồ cổ xa xỉ thượng lưu. Anh mặc vô cảm trả lời hai tiếng "Dạ thích" rồi chạy tót lên phòng muốn xem lại sợi dây đó, chạm vào nó thử bởi từ nãy tới giờ anh cũng chỉ nhìn ngắm nó từ xa mà đã bị cuốn hút vào không rõ lý do gì? Nói mới nghĩ lại, khi anh chưa bao giờ thích trang sức, nhưng sợi dây chuyền cổ này lại lôi kéo anh đến lạ kì.

Vừa vào đến phòng, anh khui túi quà ra, cầm lấy sợi dây chuyền lên. Chợt anh như bị một dòng điện xẹt qua, một hình ảnh gì đó hiện lên trong mắt anh.

Hình ảnh một người đàn ông lịch thiệp, phong độ trên mình mặc một chiếc quần âu đen tôn lên đôi chân dài miên man của anh, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp được đóng thùng gọn gàng. Người đàn ông ấy cứ thấp thỏm ngóng trong một ai đó, trong tay cứ nắm chặt gì đó. Dáng vẻ chờ đợi cứ quanh quẩn hai ba tư thế rồi lại xòe tay ra ngó xem, thì ra trong tay anh là sợi dây chuyền mà Tú đang cầm trên tay.

Và rồi hình ảnh ấy biến mất, anh cứ thấy lạ kì vô cùng chẳng hiểu sao hình ảnh ấy lại hiện lên như vậy, cũng chẳng biết đó là ai, và tại sao người đó lại có trong tay sợi dây chuyền ấy. Mang theo bao nhiêu thắc mắc, anh cứ suy nghĩ mãi chẳng biết thế nào. Anh vẫn cứ nghĩ về sợi dây chuyền, vẫn cứ nghĩ về người đàn ông. Thật sự mọi chuyện là thế nào?

Sáng hôm sau, anh đã bắt đầu dọn dẹp phòng của mình để chuyển vào ký túc xá. Được mẹ phụ giúp, công việc cũng ít hơn, nhẹ nhàng hơn. Tấc bậc cả buổi sáng. Chiều tới anh cùng ba mẹ đến trường xem phòng ký túc xá. Ký túc xá không quá nhỏ cũng chẳng to, thật may mắn khi căn phòng rất sạch sẽ, không ẩm mốc hay hư hao vấn đề gì.

Thế nào vừa đến khu ký túc xá cả ba người đã chạy lên phòng mà chẳng lấy chổi, và đồ dọn dẹp. Thế là Tuấn Tú phải đi lấy. Anh cầm lấy mấy món đồ vướng víu tay xách nách mang, thấ là chẳng chú ý đường xá mà lại đụng trúng phải người. Đoán xem anh đụng trúng ai nào... Ánh Vy không ai khác ngoài cô, cả hai cứ như nam châm hai cực gặp nhau là hút lấy nhau vậy.

Nhưng lần này lại khác, anh lại tiếp tục có cảm giác đó, bản thân như bị một dòng điện xẹt qua, một hình ảnh nữa hiện ra. Lần này lại là người đàn ông lạ mặt đấy, nhưng không còn chờ đợi nữa. Anh ấy đang thân thiết nắm tay, trò chuyện thân mật cùng một người con gái xinh đẹp trong trẹo và mảnh khảnh tựa mỹ nhân. Cả hai như đôi thiên nga cứ quấn quít chuyện trò trai gái, đôi khi lại khúc khích cười dưới cái nắng chiều khiến người ta nhìn vào như muốn trở lại thanh xuân. Và cuối cùng hình ảnh ấy cùng kết thúc.

"Này, cậu sao vậy?!"

"À mình xin lỗi cậu không sao chứ?"

"Sao cậu cứ đụng trúng tôi hoài vậy."

"Mình xin lỗi tất cả là do mình vô ý, cậu bỏ qua cho mình nha."

"Ừm, không sao đâu"

"Mà..." anh đang tính nói thêm nhưng Vy đã chạy đi vội vã theo tiếng gọi.

"Chưa nói xong mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro