Chap 5: Băng cá nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ bước đi, anh lại càng thắc mắc thêm về hình ảnh ấy, người đàn ông ấy và cô gái ấy là ai, sao họ cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí của anh. Anh mơ hồ mà chẳng phán đoán được gì.

Anh dần dẹp bỏ lửng khửng bước vào phòng thì lại gặp được Minh ở phòng kế bên, cả hai ngạc nhiên phát hiện đã trở thành hàng xóm với nhau từ lúc nào. Thật may mắn cho anh khi được bên cạnh cùng người bạn vừa thân, cả hai chẳng nói gì nhưng nhìn vào hành động cùng nhau há hốc mồm miệng chẳng nói ra thành lời lời cũng hiểu đối phương đang vui thế nào.

Anh vừa bước vào đã nghe tiếng mẹ:

"Làm cái gì cũng chậm chạp lề mề. Đưa mẹ cây chổi."

Anh để hết đống đồ xuống lại nghe mẹ nói tiếp

"Con biết đứ kế bên phòng con chứ, hình như là Lâm Minh..."

Anh ngạc nhiên khi thấy mẹ cũng biết người này anh hỏi:" Có chuyện gì hả mẹ?"

"Ba mẹ nó là giảng viên ưu tú của một trường đại học rất danh tiếng, mẹ cũng từng đọc sách báo nghe tới nhiều lần, không ngờ hôm nay lại gặp con họ lại còn cạnh phòng con. Mà ba mẹ làm giáo viên, nên nó thích làm giáo viên lắm nhỉ? Cả hai đời làm giáo viên, đúng là gia đình nề nếp mà."

Anh nghẹ thấy chữ thích lại chạnh lòng cho người bạn, bởi có những thứ người ngoài cũng đâu biết. Nghĩ tới Lâm Minh anh lại nghĩ tới mình khi đã giúp ba mẹ cảm thương cho mình. Anh chỉ im lặng, cười mỉm nhẹ mà không đáp.

Một hồi dọn dẹp căn phòng, ba mẹ anh cũng đã về, nhưng anh lại muốn về sau bởi khi nãy ngó ngang chỉ Minh dọn dẹp một mình mà chẳng ai phụ giúp liền muốn ra tay giúp đỡ.

Nhưng thật sự anh đã quá chậm, khi bước sang căn phòng của cậu bạn anh đã phải ngạc nhiên rồi "Ô" lên một tiếng. Căn phòng đã gọn gàng sạch sẽ, sàn nhà thì đã không còn bụi, những món đồ cũ cùng đã được gom gọn, sạch sẽ, tinh tươm. Thấy anh chàng bước sang, Minh hỏi:

"Có chuyện gì hả Tú?"

"Mình tính sang phụ bạn dọn dẹp nhưng mà..."

Minh cười hề hề rồi bảo:

"Mình dọn xong hết rồi, cậu về trước đi chút nữa mình còn có việc."

Haizz, được hôm muốn làm việc tốt mà anh bạn này lại có thói gọn gàng như vậy sao. Anh đang nhẹ nhàng bước đi thì lại thấy bóng dáng một người con gái nhỏ khệ nệ bưng một chiếc vali to bằng nữa người bước lên từng bậc cầu thang đối diện.

"Ánh Vy!"

Cô dừng bước quay lại thấy Tuấn Tú đang chạy vù vù đến.

"Để mình giúp nha, phòng cậu là phòng nào thế?"

"Ơ" cô chỉ kịp thốt lên một tiếng đã phải rượt theo chiếc vali của mình đang bị xách đi. Tới phòng, cô mở cánh cửa ra. Anh vừa bước vào đã "A!" lên một tiếng khiến cô thoảng thốt hỏi:

"Cậu bị gì vậy, có sao không?"

Anh bỏ chiếc vali xuống, lúc nảy bàn chân không cẩn thận quẹt một đường vào cạnh tủ gây trầy xướt một đường rướm cả máu. Thấy vậy Ánh Vy cũng vô cùng hoảng hốt, cô nói anh ngồi xuống, kéo "rẹt" chiếc vali ra lấy một túi nhỏ. Cô tìm kiếm rồi lấy ra đồ dùng sơ cứu và một chiếc băng cá nhân vẽ hình một mình trái tim đáng yêu ở trên. Cô nhẹ nhàng, ân cần chăm chút vết thương của anh, cuối cùng dán vào chân anh chiếc băng cá nhân nhỏ đáng yêu ấy.

Anh bổng cảm thấy vui trong lòng thẩn thờ nhìn người con gái trước mắt, và một lần nữa cảm giác quen thuộc lại hiện lên. Hình ảnh đôi trai gái đang nắm chặt tay nhau, khoác vai tựa đầu vào nhau giữ một khung cảnh con hồ nên thơ. Mắt đối mắt, bọn họ giao tiếp với nhau bằng đôi mắt cười duyên dáng. Đôi tình nhân trẻ khiến không khí xung quanh trở nên màu hồng thanh xuân, nực lên mùi tình yêu tuổi trẻ.

Chúng hiện lên rồi cũng biết mất, anh nhìn lại chân đã được sơ cứu của mình, rồi lại đưa mặt nhìn người con gái trước mắt. Cô mang dáng vẻ nhẹ nhàng, hôm nay lại chọn chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, mái tóc được thắt bím buông lơi nhẹ vài cọng lất phất. Lần này không biết có phải là do hai người đã giải quyết hết mọi chuyện rồi không, nhưng thật sự anh lại thấy cô rất đáng yêu và dễ thương vô cùng.

"Cậu có facebook không?"

"Có, mà có việc gì hả? Tên cậu là gì để tớ gửi lời mời kết bạn."

Thật là thuận lợi cho anh khi không cần thổ lộ những ý mình muốn mà chỉ cần ngồi không hưởng lợi. Cô lấy điện thoại ra ghi tên anh vào rồi gửi lời mời.

"Tới bây giờ tôi mới biết cậu tên là Tuấn Tú đấy, tên hay nhỉ?"

Anh vừa thấy thông báo đã nhấn đồng ý rồi đáp lại lời cô:

"Tên Ánh Vy cũng hay nhỉ?"

Cô cười tươi, dáng vẻ gật gật đầu cũng nói:"Cảm ơn đã giúp tôi nhé". Cái dáng vẻ ấy, nụ cười ấy, khiến anh điêu đứng. Thật sự cô rất xinh, xinh theo phong cách nhẹ nhàng chứ không phải sắc xảo nét nào ra nét đó, lại càng khiến anh thấy xinh hơn. Anh lắp bắp đáp:

"K...không có gì đâu, con gái như bạn sao lại khiêng nổi cái vali này."

Cô lại cười gật đầu nhẹ một cái. Anh nhìn cô rồi nghĩ thầm.

"Xinh quá nhỉ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro