Chap 6: Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               (Tập này hơi khó hiểu) 

Anh như chìm đắm trong cô, bây giờ anh lạc trong cô. Tuy nhiên cứ mãi ngắm cô thế này thì chắc chắn không được rồi. Cô đang sắp xếp đồ, đột ngột quay sang anh không thể tránh được hai ánh mắt chạm nhau. Anh liền đá đôi mắt nhẹ sang khung cửa sổ, mặt cố tỏ ra bình tình cười hề hề lấy lệ. Cô cất tiếng nói:
    
"Cậu ở đây làm gì nữa vậy, cậu chỉ biết ngồi yên một chỗ thôi hả?"
   
Nghe cô nói, anh giật nảy mình đứng dậy tính tiến đến phụ giúp cô một tay. Thế nhưng hậu đậu anh có thừa, vừa đi được hai bước ngón chân út đã va phải chân bàn khiến anh la oai oái.
   
Anh nhìn cô lại thấy cô cười mỉm rồi lấy tay che đi nụ cười. Cô lại nghiêm túc nói với anh:
    
"Thôi đi anh chàng hậu đậu, anh mau về đi. Anh ở đây một hồi không biết còn bị thương cỡ nào."
   
"Ơ" anh chỉ nói được một tiếng phía sau lưng đã bị hai bàn tay mảnh khảnh, mềm mại chạm vào dùng lực đẩy về phía cửa rồi ra khỏi phòng. Anh quay đầu lại nhìn đã thấy cô vào trong phòng.
    
"Về đi nhé bái baii."
   
"Bái bai..." ôi chất giọng dễ thương ấy vừa nói tạm biệt với anh sao? Sao ngàng càng mọi thứ cô ấy làm đều khiến anh để ý, đầu khiến anh bận tâm và càng khiến anh có thiện cảm với cô hơn. 
   
Anh đi vài bước né khỏi cánh cửa phòng cô, rồi anh cười như đứa trẻ, đôi chân vui vẻ nhảy nhót, nhảy chân sáo xuống bậc thang. Vừa chạm tới bậc cuối cùng của cầu thang, anh lại khựng người khi nhìn thấy anh bạn Minh đang đi ngang lại phải đứng lại nhìn hành động kì lạ của anh.
    
"Sao vậy, có chuyện gì vui thế?!"
   
Anh gãi đầu cười hề hề lắc đầu tỏ ý không sao, rồi chạy tót thẳng một mạch ra khỏi khu ký túc xá. Ngại ngùng nhìn xung quanh không thấy ai rồi trở lại dáng vẻ vui vẻ, phấn khởi như vừa nảy.
   
Tối đến, anh nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng đã có đôi phần trống trải. Anh xem điện thoại đến nửa đêm theo thói quen rồi chợp mắt.
   
Đêm nay anh theo bên mình niềm vui rồi nhắm mắt, nhưng hôm nay anh lại có một giấc mơ kì lạ. Người đàn ông quen thuộc lại xuất hiện, giờ chẳng có người con gái xinh đẹp kia cạnh bên. Người đàn ông như rỉ vào tai anh những câu nói nghe có chút lạ kì:
    
"Hãy nắm lấy người con gái đã từng trong quá khứ, nhân duyên đã là như vậy. Cô gái ấy yêu tôi, còn bạn cũng yêu người ấy. Người con gái bạn thương đôi khi cũng chính là người con gái tôi thương. Dòng thời gian đã sắp đặt mọi thứ, món kỉ vật chính là thứ ghép nối cả hai chúng ta biết đến nhau. Bạn có tin vào tiền kiếp chứ?"
   
Anh giật mình thức dậy phát hiện mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, giấc mơ ấy là sao chứ. Người đàn ông ấy chính là ai? Kỉ vật? Tiền kiếp? Thật sự những lời nói đó là thế nào, sao có thể khó hiểu đến như vậy.
   
Anh cứ mang theo những suy nghĩ khó hiểu trong đầu, lòng anh như chất chứa nhiều uẩn khúc chẳng thể giải đáp. Anh cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ và giấc mơ ấy sang một bên. Vơ ngay chiếc điện thoại anh lại nằm lười trên giường. Hình như chiếc điện thoại đọc được suy nghĩ ngoằn nghèo của anh. Một đoạn video ngắn hiện lên
     
"Tiền kiếp là kiếp trước của chúng ta, là khoảng thời gian sống của bản thân ta rất rất lâu về trước. Thế nhưng, một số tình yêu đã được định sẵn, sẽ mãi gặp nhau và luôn thuộc về nhau. Họ bên nhau từ kiếp sống này đến kiếp sống khác như một cá thể gắn liền, người đời tương truyền gọi nói là "Duyên tiền kiếp". Có thật sự như vậy hay không? Và làm sao để họ nhớ lại chúng qua một món đồ hay sự việc nào đó."
   
Tiền kiếp, món đồ, tình yêu, thời gian. Thật sự là thế nào chứ, có khi nào người đàn ông ấy chính là tiền kiếp của anh. "Bạn chính là tôi" anh nhớ lại câu nói của anh ấy rồi gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Vậy cô gái ấy chính là.... chính là Ánh Vy. Anh nghiệm ra rồi như bùng nổ, Ánh Vy và anh chính là duyên tiền kiếp của nhau sao.
   
Mặt anh đăm chiêu cố gắng nhớ lại gì đó, đột ngột anh kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra sợi dây chuyền cỗ. Cầm nó trên tay, anh nhếch mép nhẹ lên:" Sợi dây chuyền này chính là thứ khơi dậy kí ức của mình sao? Gần đây những sự việc kì lạ cũng diễn ra khi mình có sợi dây chuyền này."
    
Anh thật sự rất khó tin những lời mình vừa nó ra, nhưng anh cứ ngẫm đi ngẫm lại, lại thấy nó vô cùng hợp lí. Đang trong luồng suy nghĩ khó tin, anh chợt nhận ra một điều. Anh và Ánh Vy là duyên tiền kiếp với nhau, tình yêu của cả hai đã được định sẵn. Nghĩ vậy anh sướng rơn cả người, chẳng thể che dấu đi nụ cười và đôi mắt ánh lên sự phấn khởi. Người ngoài liếc nhẹ sang cũng có thể thấy anh đáng vui nhưng chẳng biết vì lí do gì.
    
"Cạch cạch" của phòng anh mở ra, tiếng mẹ oang oang lên:" Giờ này còn chưa thức..." bà bỗng khựng lại khi thấy con trai đang vừa cười ngắm sợi dây chuyền.
     
"Con thích đến vậy à?"
    
Anh giật mình khi mẹ vào phòng và thấy hết biểu cảm của anh, anh la lên.
    
"Sao mẹ vào phòng chẳng gõ cửa!"

  
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro