Chap 7: Đi ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ có tin vào duyên tiền kiếp không?"
    
"Sao thế con trai của tôi hôm nay lại đọc ba cái tiểu thuyết nhảm nhí à?"
   
Nhìn mẹ cười rồi nói ra câu đó, anh lại chẳng muốn hỏi nữa rồi bảo mẹ ra khỏi phòng. Giờ anh đang vẫn suy nghĩ nhiều về lời nói bí ẩn của người đàn ông đó. Dù hỏi mẹ như vậy, thế nhưng anh đã tin và cũng rất vui về điều đó.
   
Hôm nay anh bỏ chiếc vòng cổ vào cặp rồi lấy chiếc điện thoại ra, tin nhắn từ một người bạn mới [Ánh Vy]
    
[Vy: Hiii]
   
Anh nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, nhìn đi nhìn lại thấy cô nhắn tận 3 chữ i rồi lại nghĩ thầm mà cười tủm tỉm "Ánh Vy thích mình hả". Anh cứ nhìn, nghĩ, rồi cười thế rồi để dòng tin nhắn bị seen tận 5 phút. Đột ngột hoàn tỉnh, anh tính trả lời thì lại nhìn vào đồng hồ gần điểm tới 7 giờ rồi chạy tót xuống mà đến trường, để lại dòng tin nhắn nguội lạnh ở đó.
   
Hôm nay sẽ là ngày anh làm quen tự do trong trường. Một hồi tụ họp tại khu vực đông đúc, anh chuồng ra khỏi nơi đó rồi đi một vòng trường.
   
Anh ngắm nhìn khung cảnh choáng ngợp, nơi mà anh đã ao ước từ lâu muốn đặt chân đến. Các tòa nhà học cao cùng với kiến trức cơ bản nhưng anh đã chờ đợi để gặp bấy lâu, khuôn viên trường rộng rãi thoáng đãng và mát mẻ khiến anh thích thú lượn quanh vài vòng.
  
Anh ngồi nghỉ ngơi tại một băng ghế bất kì trong trường, ngồi dưới gốc cây mát mẻ, anh giở máy tính ra xem vài thứ thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhẹ nhìn xung quanh.
   
Lần này đôi mắt anh va phải hình bóng cô gái nhỏ đang bước đến, còn ai khác ngoài Ánh Vy chứ. Anh đang vui vẻ nhìn cô nhưng đến khi cô tiến gần hơn, khuôn mặt cô ra vẻ tức giận, đôi chân càng nhanh hơn khi gần anh.
    
"He..."
   
Anh chưa kịp nói xong lại bị ngắt ngang bởi giọng nói to của cô.
    
"Bạn ghét tôi lắm đúng không, nếu ghét thì nói thẳng đi nhé."

"Sao..."
   
Mặt anh nghệt ra chưa hiểu chuyện gì tính cất lời hỏi thì tiếp tục bị cắt ngang.
    
"Tôi cứ tưởng bạn muốn làm lành với tôi chứ, hóa ra chỉ tỏ vẻ thân thiện à."
    
"Thật ra có chuyện gì vậy, bạn nói mình không hiểu."
   
Lần này cuối cùng anh cũng đã được cất tiếng, nói xong liền bị cô xa xả một tràn.
    
"Tôi đã tỏ lòng có ý chào bạn, mà bạn lại xem rồi bỏ lơ tin nhắn của tôi tới tận giờ, bạn như vậy là có ý gì hả? Không thì thôi xóa kết bạn đi."
    
"Này, mình xin lỗi, thật ra là do mình quên, lúc đang tính trả lời thì tới giờ học đến đây vui quá cũng làm mình quên. Xin lỗi mà."
   
Anh giải thích rồi nói xin lỗi, cũng không biết được anh đã nói xin lỗi bao nhiêu lần trước cô. Nhưng đối với anh xin lỗi bao nhiêu lần cũng được, vì anh cũng sai bấy nhiêu lần với cô rồi mà, miễn là cô không ghét anh lần nữa.
   
Thấy cô im im nhìn đi chỗ khác mà chân mày vẫn còn cau xuống anh nói tiếp:
    
"Chiều nay bạn ăn gì mình đãi nhé, miễn là thông cảm cho mình là được."
    
"Chiều nay tôi bận."
    
"Thế ngày mai hoặc khi nào bạn rảnh, đi mà cho mình mời bạn một bữa nhaaa."
   
Anh tỏ hết lòng thành, mặt có vẻ hơi hoảng nhìn vào trông rất buồn cười. Vy lúc này thấy vậy, chân mày đã không còn cau lại, nhìn lại hướng anh.
    
"Ừm... ăn kem nhá, mời cả anh Lâm Minh nữa, được không?"
   
Nghe thấy cô đồng ý câu đầu, anh liền vui vẻ nhưng đến khi cô dứt lời hẳn, anh lại hụt hẫn, nhưng nhìn thấy cô trở lại bình thường anh cũng không nỡ mà từ chối. Dù sao thì họ cũng quen biết lâu lại còn là bạn thân của mình.
    
"Ờm... được thôi..."
   
Dù nghe theo cô nhưng anh vẫn tỏ ra vẻ ngập ngừng khiến cô chú ý đến, nhìn mặt cô thôi đã biết cô đang thắc mắc trong đầu. Anh cười hì hì sao cho bình thường và vui vẻ nhất có thể.
   
Trong lòng muốn trò chuyện thêm cùng cô, nhưng khi Vy vừa thấy anh cười vui vẻ đã quay đầu bỏ đi. Vừa đi cô quay đầu lại nhìn anh, tay vẫy vẫy thánh thót nói:" Hẹn mai gặp, bái baii"
   
Anh nhìn mà ngẫn cả người, dáng vẻ chạy đi nhanh nhẹn và lanh lợi của cô. Anh lại có cảm giác gì đó với cô. Lúc này anh hoàn hồn rồi nghĩ "Mình không thích Vy đâu nhỉ, chỉ là thấy nó hơi dễ thương lại học giỏi nên ngưỡng mộ nhỉ? Mục đích chỉ là kết thân với Vy thôi. Đúng rồi, đúng rồi, tỉnh táo lên Tú ơi!"
   
Anh đang ngồi yên, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Thì chợt một bàn tay to to chắc khỏe đặt trên vai trái anh khiến  anh giật mình la "Úi!" một cái rồi quay lại nhìn "hung thủ".
    
"Làm gì mà thẫn thờ vậy Tuấn Tú."
    
"Hả? Ờm... không gì."
   
Lâm Minh nhìn anh cười cười rồi hỏi tiếp:
    
"Mà nghe nói bạn có lòng tốt đãi tôi đi ăn à, sướng thế."
   
"Ai đãi bạn chớ tôi nó đãi Anh Vy mà."
  
Lâm Minh nhún vai mặt trở nên vô cảm, đôi mặt hẹp lại đăm chiêu nghĩ gì đó. Tuấn Tú cũng không để ý tới, miệng nói không thích nhưng lại đang mong ngày mai sẽ đến nhanh.
  
Chiều ngày hôm sau, anh đến quán kem gần trường chờ đợi trước. Loanh quanh chọn một chiếc bàn góc thật đẹp rồi ngồi xuống, đôi chân lắc lắc tỏ ý vui vẻ. Tuy anh không thích kem cho lắm nhưng ngày hôm nay người lựa chọn chính cũng là Ánh Vy nên anh cũng chẳng bận tâm, vì anh cũng có lỗi với người ta mà sao có quyền đòi hỏi chứ.
   
Anh nhìn ngắm ra phía đường thấy Ánh Vy và Lâm Minh gặp nhau, đột nhiên cả hai đứng quay mặt đón diện vào nhau, Ánh Vy nhón lên mặt gần hơn với Lâm Minh như đang hun hít nhau giữa đường, Tuấn Tú ngạc nhiên thốt:
    
"Cái quái gì thế?!"
                              

   

 
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro