Chap 8: Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái quái gì vậy?!"
   
Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt mà thốt lên 4 chữ. Mắt chữ a mồm chữ o, mày thì cau lại, mặt đóng băng lạnh như tiền. Thì ra Ánh Vy và Lâm Minh đã là người yêu của nhau, thậm chí họ còn có thể thể hiện hành động thân mật với nhau tại nơi công cộng. Anh nghĩ đó cũng chính là lí do cô phải rủ anh đi cùng sao.
   
Anh lúc này cứng đờ, trong lòng lại dâng lên ý nghĩ về nhà thế nhân chân anh như bị chôn dưới chục thước đất, chẳng thể nhúc nhích được nửa bước.
   
Giờ anh ngẫm nghĩ:" Dù sao cũng đã cất công tới đây, ăn ly kem rồi về. Tiện hỏi thăm về hành động ban nảy của bọn họ dưới danh nghĩa người bạn tò mò cũng được."
   
Nghĩ gì làm đó, anh vẫn ngồi yên chờ đôi gà bông mà anh nghĩ. Cơ thể vẫn đóng băng thế nhưng tiếng mở của khiến anh phải ngoái đầu nhìn. Cuối cùng họ cũng đã tới. Anb giơ tay ngoắc ngoắc tỏ ý báo hiệu mình ở đây. Lâm Minh bước đi trước Ánh Vy nối bước đi sau.
   
Nhìn thẳng trước mặt mình là hai chiếc ghế đối diện, anh nghĩ họ sẽ ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Đôi chân anh vô thức đẩy đẩy khiến hai chiếc ghế tách xa ra.
   
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của anh. Ánh Vy bước vào, đôi tay đã nhanh nhau dời một chiếc ghế ra phía ngoài để lại Lâm Minh ngồi đối diện Tuấn Tú khiến anh cũng đôi phần bất ngờ.
   
Thế rồi mọi người cùng chọn rồi đợi kem đến. Trong lúc ấy Tuấn Tú tò mò liền hỏi:
    
"Khi nảy mình nhìn thấy hai bạn hôn nhau ở chỗ kia hả?"
   
Vừa nói anh vừa làm hành động chỉ vào góc đường đối diện ban nảy như trẻ con tò mò chuyện người lớn. Lâm Minh và Ánh Vy nghe thấy thế. Mặt Lâm Minh liền tỏ ý thắc mắc, nghi ngờ. Ánh Vy nghe anh dứt tiếng thì hơi giật mình lại im lặng suy nghĩ gì đó rồi thốt "À!" lên một cái rồi nói tiếp.
    
"Vừa nảy Minh bị con gì bay vào mắt nhớ mình xem giùm chỉ vậy thôi mà khiến cậu hiểu lầm à, cũng là do góc nhìn nhỉ?"
   
Ánh Vy vừa nói Minh lấy tay kéo mí mắt phải xuống như hù ma cũng bởi mắt anh đã bị đỏ một phần.
   
Nghe thế Tuấn Tú ngượng chín mặt chẳng còn gì để nói thêm, vừa lúc kem ra anh muốn ăn vội nhưng kem lại buốt ê cả đầu.
   
Vừa ăn được nửa ly kem, Lâm Minh đã nhận một cuộc điện thoại, anh bỏ muỗng xuống đi ra ngoài. Một hồi sau anh trở lại, gấp gáp múc nốt vài muỗng kem rồi nói:
    
"Xin lỗi nhé, mình có việc gấp rồi các bạn ở lại vui vẻ nhé, chầu này mình khao cho."
   
Tuấn Tú nghe nó "chầu này mình khao" thì vội muốn ngăn lại nhưng đôi chân Lâm Minh thoăn thoắt đi nhanh và cũng đang ở phía cửa tính tiền.
   
Lâm Minh đi, chiếc bàn chìm trong bầu không khí im lặng một chút. Không gian của hai người đều trống rỗng thỉnh thoảng nghe được vài câu "Kem ngon nhỉ" và lời đáp "Ừ" một tiếng.
   
Nhưng đâu ai biết Tuấn Tú bấy giờ trong đầu anh đang sắp xếp lại từng chữ muốn hỏi cô. Dù đã ổn thỏa thế nhưng anh vẫn để bầu không khí êm đềm vì ngại ngùng.
    
"Ánh Vy này."
    
"Hả"
    
"Sao cậu lại muốn rủ Lâm Minh vậy?"
    
"À cũng một phần là do tính cách của anh ấy hơi hướng nội. Ba mẹ ảnh biết mình học chung trường nên nhờ mình giúp ảnh kết bạn nhiều nhiều."
    
"Bạn thân với ảnh lắm hả?"
    
"Cũng gọi là bạn, không đến mức thân đâu, do người nhà của anh ấy biết mình. Mà sao bạn hỏi nhiều về chuyện này vậy."
   
"Ờmm...." anh âm ừ suy nghĩ, trên tay đưa muỗng kem vào miệng.
    
"Bạn thích mình hả?"
   
"Khụ, khụ" nghe thấy cô hỏi vậy anh như bị bắt thóp, liền sặc sụa ho lên ho xuống. Tay vỗ vỗ ình ình vào ngực cố lấy bình tĩnh. Anh chưa nhận ra bộ dạng của mình hiện tại trong rất đáng ngờ như làm chuyện xấu bị phát hiện.
   
Nhưng Ánh Vy không quan tâm đến vì sao anh lại có biểu hiện như vậy. Cô gấp gáp lấy chiếc túi bên thân mở ra, cô mò mò rồi lấy một bịch khăn giấy ăn nhỏ. Bàn tay cô rút nhẹ mẫu giấy ăn cầm trên tay. Cô nhoài người tới dùng tờ khăn giấy trên tay chấm chấm kem trên miệng anh, tay còn lại vuốt nhẹ nhàng phần dưới cổ anh.
   
Anh như đứng hình, cơ thể trở nên nóng rang. Nhìn cô gái phía trước săn sóc cho mình, anh hơi bất ngờ nhưng lại vui sướng khôn siếc nhìn cô và cố gắng ém niềm vui ấy sát trong lòng.
   
Một hồi cô dừng lại nhìn anh hỏi:
    
"Ổn chưa?"
    
"Chưa... à không, ổn!"
   
Anh trong lòng muốn khung cảnh này sẽ là mãi mãi, thế nhưng bây giờ anh và cô chưa là gì của nhau như thế cũng không được.
   
Nghe tiếng Tú nói ổn cô lùi lại ngồi xuống ghế, bình tĩnh thưởng thức ly kem của mình. Lúc này, Tuấn Tú nhìn cô e dè hỏi:
    
"Nếu lúc nảy mình nói chưa ổn thì sao?"
    
"Thì kệ bạn chớ, mình thấy bạn ổn là được rồi."
   
Cô cười ra vẻ tinh nghịch trêu đùa anh, không biết chàng thiếu niên kìa trong đầu bây giờ chỉ toàn là hình ảnh cô.
   
Anh nhớ lại cô đã từng chăm sóc anh khi bị thương và ngày hôm nay, dáng vẻ cô mỗi lần như vậy đều rất cần mẫn toát lên tính chất ôn hòa như cô thật sự yêu thuchs và đặt hết tâm huyết vào. Anh hỏi cô:
    
"Bạn thích chăm sóc người khác nhỉ?"
    
"Ừm, mình thích học bác sĩ hoặc điều dưỡng hơn."
    
"Thế sao bạn lại chọn sư phạm."
    
"Lí do riêng thôi..."
   
Cô cười nhẹ một cái nhưng lại thoáng  chút đượm buồn. Biểu hiện đó cứ khiến anh chàng trước cô lăng tăng mãi. Anh nghĩ thầm.
    
"Lí do gì ấy nhỉ?"
                               *    *    *
Nay vừa đi chơi vừa viết chap dọc đường xe lắc gõ chữ hong nổi luôn
Flopp quá T_T
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro