Chương 3:Gia sư mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng trống vào lớp vang lên, tôi gạt bỏ suy nghĩa đó đi vì tôi không thể thích Quỳnh được. Cả lớp ai cũng bày bộ mặt chán nản vì tiết này chính là tiết hóa. Nhưng đối với tôi môn hóa là sở trường của tôi. Vào tiết, trong khi mọi người thì thầm than khó thì tôi lại tập trung hết sức giải bài cô vừa giao. Bài này khá dễ nên tôi làm vài phút là xong ngó sang Quỳnh thấy cậu ấy vẫn mung lung nhìn đề bài. Nhìn bộ dạng của cậu ấy làm tôi không chịu nổi mà kéo ghế lại gần rồi giảng lại cho cậu ấy, trong lúc giảng bài tôi có cảm giác như Quỳnh đang nhìn chằm chằm tôi. Giảng xong t quay sang nhìn Quỳnh để chắc chắn là cậu ấy hiểu những gì tôi giảng thì chạm ngay ánh mắt cậu ấy, bốn mắt nhau khiến tôi vội vàng quay mặt đi. Không khí cũng trở nên ngượng ngùng hơn bỗng nhiên Quỳnh cất tiếng nói:"Xin lỗi nhé, nhìn cậu chằm chằm như vậy thật bất lịch sự quá" nghe Quỳnh nói thế tôi cũng quay lại:" Không sao đâu, tớ không để bụng đâu mà cậu hiểu phần này rồi chứ" vừa nói tôi vừa hất cằm về phía vở Quỳnh.
"Uk, tớ hiểu rồi cảm ơn cậu nhá"
"Không có, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà" tôi cười đáp lại Quỳnh
"À tớ cũng không ngờ là cậu học giỏi hóa đến vậy luôn ý"
"Tớ cũng chỉ được mỗi môn hóa thôi còn đâu thì ..."
Quỳnh bật cười tôi, nụ cười của Quỳnh rất đẹp, đẹp đến nỗi tôi đứng hình mất mấy giây.
Kết thúc một ngày học mệt mỏi, vừa về đến nhà tôi đã thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã tầm tám rưỡi rồi. Tôi xuống nhà định mầy mò kiếm gì đó ăn nhưng chỉ thấy tờ giấy mẹ để lại ghi "Nay bố mẹ đi thăm người ốm con ở nhà tự lo cơm nước nhé!" Khổ nỗi tôi chỉ biết cắm cơm và luộc rau, nên tôi quyết định đi ra cửa hàng tiện lợi mua mì về nấu. Tôi dắt xe ra rồi đi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà, đang đi thì tôi nhìn thấy Quỳnh ngồi bên vệ đường trông không thể đáng thương hơn nên tôi dừng xe lại để xem cậu ấy có cần giúp đỡ không, tình hình hiện tại của cậu ấy không thể tàn hơn nữa chân chảy, hai tay thì đen thui. Tôi lo lắng hỏi thăm:
"Cậu có sao không? Có cần giúp đỡ không?"

Cậu ấy chỉ um một cái rồi lặn lẽ rơi mắt. Tôi lần đầu thấy con gái khóc nên cũng bối rối lắm chẳng dỗ cậu ấy như nào. Tôi chỉ biết ngồi xuống cạnh cậu ấy nghe cậu ấy khóc cho đến khi nín hẳn. Quỳnh kể cho tôi toàn bộ sự việc hóa ra khi đang trên đường đi học thêm về cậu ấy bị một nhóm thanh niên hổ báo ép sát vào mép đường sau đó bọn họ húc vào xe cậu ấy làm cậu ấy té chảy máu còn đám kia thì phóng xe chạy mất giờ xe hỏng mà chân cũng bị nên cậu ấy không biết phải sao. Điện Quỳnh để quên ở nhà, trời cũng dần tối, con đường này còn là vắng ý người qua lại tôi bảo Quỳnh là :

" Hay giờ cậu để xe ở sau bụi cây kia đi xong tớ chở cậu về". Quỳnh nghe thế cũng hơi ngạc nhiên chắc cậu ý cũng sợ mất xe nhưng giờ cũng còn mỗi cách này nên cậu ấy đã gật đầu đồng ý.

Trên đường trở về tôi và quỳnh cùng trò chuyện vui vẻ về nhau. Dường như mọi ấm ức vừa rồi của Quỳnh đều tan biến hết. Về đến nhà tôi đã đi mua thuốc và băng bó vết thương cho Quỳnh. Ngồi vào bàn học Quỳnh nhớ về những điều Tuấn đã làm cho mình cô liền viết vào mảnh giấy gấp sao rằng hình như đã thích tuấn mất rồi. Ngày hôm sau lúc tan học vừa ra cổng trường đã thấy Tuấn cùng với hội bạn của mình đứng đợi, quỳnh ngại ngùng quay đi thì bị một bạn đứng cạnh Tuấn gọi lại bảo cô dẫn đường tới chỗ nhóm thanh niên bắt nạt hôm qua.Đến nơi thanh niên nhãi con đang cầm bao thuốc lên hút thì bị Minh bạn của Tuấn ném xuống đất. Tuấn đứng đấy và nói có phải các người hôm qua đã động vào bạn của tôi không. Vẫn định già mồm nhưng nhìn thái độ của Minh chợn mắt nhìn như vậy thì lũ thanh niên run sợ nói sẽ đi xin lỗi quỳnh nhưng với Tuấn nói mỗi lời xin lỗi là chưa đủ. Minh nói ai là đứa cầm đầu anh liền đi trước mặt thanh niên đó khiến cậu thanh niên sợ tái mặt ngồi thụt xuống. Tuấn nhắc nhở sau này hãy đi học đàng hoàng đừng làm những chuyện như vậy nữa. Sau đó 3 người vui vẻ đi dạo trên đường về cùng nhau. Vì Tuấn trêu chọc Quỳnh ngậm kẹo mút giống cá nóc bảo cô đưa kẹo cho mình để thấy cá nóc đẹp trai ăn kẹo. Quỳnh ngại ngùng lấy ra 20k đưa cho anh nói rằng  muốn cho anh có tiền mua kẹo. Hôm sau lên lớp nhóm bọn hổ báo đã cùng nhau đến lớp và xin lỗi quỳnh không lâu sau đó đã có điểm kiểm tra và bố mẹ quỳnh đã biết và liền lên phòng cô và nói chuyện. Bố mẹ nói rằng điểm các môn đều ổn trừ môn Hoá chỉ có 6,6 điểm. Thế nhưng Quỳnh lại vui vì vốn dĩ cô ghét môn này. Bố mẹ quyết định nhờ ai học giỏi làm gia sư dạy kèm môn hoá cho con gái vì Minh và Tuấn đều là hai cậu bạn thân học bá môn Hoá nên người được chọn lại là Minh nhưng Quỳnh một mực lắc đầu không chấp nhận Minh phụ đạo. Bố mẹ thấy hai người chí choé không hoà hợp nổi nên đành ra phương án chọn Tuấn. Sáng hôm sau vì không biết chuyện bố mẹ chọn gia sư mới nên Quỳnh tìm mọi thủ đoạn để trốn không phải học vừa đi xuống nhà thì thấy có người trong phòng bếp đang nấu ăn sáng tưởng là Minh nên cô đã trốn dưới gầm cầu thang nhưng khi thấy Minh từ trên lầu xuống thì Quỳnh lúng túng nhìn vào Minh và chỉ người trong bếp. Minh nói: Bố mẹ chưa nói với cậu à? Tuấn là gia sư của cậu đó. Tuấn cũng đã nấu mì xong nên bảo hai người vào ăn. Quỳnh xấu hổ trốn sau ghế nhưng rồi cũng lủi thủi ra bàn ăn sau đó cô vui vẻ chạy lên phòng chuẩn bị sách vở để học vừa xuống tầng thì nhìn thấy Minh và Tuấn đang cùng chơi game. Khi cả hai đang tập trung chơi game Quỳnh lén lấy điện thoại ra để chụp Tuấn nhưng vì quá tập trung nên cô cười khúc khích khiến anh phát hiện.
                               Hết phần 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro