Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đa Hân lặng lẽ đi trên đường, cả người vô lực, hình ảnh Sa Hạ bị Jihyo áp dưới thân thể tua đi tua lại trong đầu, lệ từng giọt chảy xuống cũng không hề hay biết, chỉ vô thức đi về phía trước.

Trời dần dần tối, đi hồi lâu, Đa Hân chỉ mặc T-shirt mỏng ngắn tay, thấy lạnh, ngồi xổm xuống bên ven đường, vòng tay ôm chặt lấy chính mình, ánh mắt nhìn về phía trước, biểu cảm dại ra.

Hạ Hạ —— em không còn yêu tôi đúng không? Nếu em còn yêu, vì sao có thể một lần lại một lần làm tâm tôi tổn thương, Hạ Hạ, chẳng lẽ em không biết mỗi lần chứng kiến Jihyo ôm em, làm nũng với em thì lòng tôi có bao nhiêu đau đớn? Lúc hai người cùng hợp tác ý tưởng vẽ ra một bức họa, đàn hát xong một bài vì ăn ý mà hạnh phúc ôm nhau thì tôi lại chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên, khi đó tôi thật sự thống hận sự bất lực của chính mình. Nghĩ đến chỉ cần mình ở cố gắng một chút là có thể xứng đáng đứng ở bên em, làm chỗ dựa vững chắc cho em. Tôi đi trái đường liều mạng làm việc, phấn đấu, kết quả nhận được lại là cái gì???

Di động trong túi quần không ngừng đổ chuông khiến Đa Hân phiền lòng, thở dài, bắt máy: "Alo."

"Hân! Hân ở đâu?!"

Âm thanh quen thuộc đến khắc cốt tràn đầy lo lắng làm cho Đa Hân vốn ngừng khóc lại mãnh liệt khóc ra, Đa Hân che miệng, dùng sức hít thở, tận lực làm thanh âm của mình bình thường trở lại: "Có chuyện gì không?"

"Sự tình không phải như Hân nghĩ, em cùng Jihyo chính là —— Hân trở về đi, Hân trở về để em giải thích được không? Đa Hân —— "

Sa Hạ âm điệu chưa bao giờ có yếu ớt bất lực làm đau đớn tâm Đa Hân, cô muốn giống như thường ngày mở miệng an ủi người yêu, nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên tất cả hình ảnh đều là Sa Hạ cùng Jihyo ngọt ngào tươi cười, Đa Hân nắm di động đến mức móng tay phiếm xám trắng, cúi đầu, nhấn khóa tắt máy.

***********************************************************************************

Trong tay Sa Hạ đang cầm bánh trứng Đa Hân mua cho nàng, co quắp ngồi trên ghế sa lon thấp giọng khóc nức nở. Nàng biết rõ Đa Hân nhìn thấy gì, cũng biết hình ảnh này đối với Đa Hân thương tổn có bao nhiêu lớn, nhớ lại chuyện cũ Đa Hân phải chịu đựng thái độ lạnh nhạt của nàng, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đem nàng vây quanh, đưa tay ôm chặt lấy chính mình, nước mắt theo hai má từng dòng từng dòng chảy xuống.

Jihyo đứng ở một bên ôm cánh tay không kiên nhẫn nhìn Sa Hạ:

"Đến nỗi như vậy sao? Cô ta cũng quá trẻ con đi, bằng hữu bạn tốt đôi khi như vậy cũng là sai sao?"

Sa Hạ không nói gì, chính là hai tay run rẩy cầm điện thoại giống như phát điên gọi điện thoại cho Đa Hân, một lần lại một lần, cuối cùng âm thanh tắt máy từ tổng đài nhắc nhở đem lòng của nàng hoàn toàn xé rách, tổn thương nghiêm trọng.

Jihyo thở dài, nhìn Sa Hạ thần sắc tái nhợt nghiêm mặt tự ôm mình gắt gao, bộ dáng nhu nhược đâm đau lòng của nàng, đưa tay định ôm Sa Hạ, lại bị nàng đột nhiên đẩy ra.

"Đừng đụng vào tớ!"

Sa Hạ phất tay, dùng sức đẩy ra Jihyo muốn đến gần mình.

"Sa Hạ, cậu đừng như vậy được không?" - Jihyo xoa cánh tay, xanh mặt nhìn Sa Hạ.

"Cậu —— Cậu không biết đâu, cậu ấy cho tới bây giờ không bao giờ cúp điện thoại của tớ trước. Muộn như vậy, cậu ấy một thân một mình ở bên ngoài không về, tớ thật sự rất lo lắng —— "

Thanh âm nghẹn ngào che đi lời cần nói tiếp ở phía sau, Sa Hạ vòng cánh tay, dùng sức ôm chặt chính mình, thân mình không thể ức chế run rẩy.

Jihyo đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Sa Hạ. Trạng thái của Sa Hạ như vậy đối với nàng mà nói là hoàn toàn xa lạ, lòng chua xót rất nhiều, hơn nữa là thống hận, thống hận người làm cho nàng thay đổi, càng thêm thống hận chính mình lúc trước không có kiên trì ở lại cạnh nàng. Jihyo cắn răng, phun ra trong lòng tích tụ tức giận:

"Đa Hân căn bản không xứng với cậu!"

Sa Hạ cũng không nhìn nàng, ánh mắt tan rã nhìn phía trước:

"Jihyo, tớ cùng Đa Hân trải qua những gì, cậu chắc chắn là không biết, cũng sẽ không hiểu..."

Không có...chút nào ngôn ngữ phản bác, đơn giản một câu "cậu sẽ không hiểu" lại nói rõ hết thảy.

Sa Hạ lau khô nước mắt trên mặt, ngăn chặn bối rối càng ngày càng lớn trong lòng, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ một lát, buông điện thoại trong tay, thay đồ, cầm lên áo khoác, lảo đảo lao ra cửa đi tìm người.

Jihyo như trước ôm cánh tay đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Sa Hạ rời đi, cuối cùng, cúi đầu nhặt lên điện thoại đáng thương bị ném trên ghế sa lon, màn hình chớp động hiện lên ảnh khóa, trong hình, Đa Hân ôm Sa Hạ đang cười đến vui vẻ, Sa Hân đỏ mặt ngại ngùng nhìn hướng ống kính, hạnh phúc tràn đầy nở nụ cười. Jihyo chăm chú nhìn trong chốc lát, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh.

**********************************************************************************

Trời dần dần vào khuya, hàn khí tăng thêm, Đa Hân đứng lên chà chà đôi chân đã muốn run lên, sờ sờ bụng bị đói đến quắt lại, thở dài, hối hận tay mình thiếu định lực, đem bánh trứng tốn tiền mua cho người ta để xuống đất. Móc móc tiền trong túi ra nhìn, thật buồn bực, ba đồng tám hào tiền, con số cũng quá may mắn đi. Cúi đầu nghĩ nghĩ, bây giờ chỗ có thể đi đến nhờ cậy cũng chỉ có Đào Đào cùng Tỉnh Nam, lại lắc đầu, nếu chính mình nghĩ tới đây, Hạ Hạ  làm sao có thể không thể không nghĩ ra được, mình bây giờ còn không muốn gặp cô ấy.

Lắc lư vô thức đi trên đường, hương khí nồng đậm bay vào trong mũi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh một ngày không ăn cái gì ra hồn, Đa Hân đói bụng nuốt một ngụm nước miếng, theo hướng mùi thơm đi tới.

Mùi hương đến từ một quầy hàng không lớn lại sạch sẽ, bếp chính là một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu mạnh mẽ, trên mặt lộ vẻ thật thà phúc hậu tươi cười giản dị. Bên người là một cô gái có gương mặt mộc mạc, tóc dài xõa vai, điềm đạm nho nhã, yên tĩnh ngồi ở một bên sơ chế làm sạch đồ ăn.

Đa Hân nhìn nhìn bảng giá buồn bực, một bát mì sợi đơn giản nhất là bốn đồng tiền, chuyển mắt nghĩ nghĩ, chậm rãi tiến gần sát đến chỗ cô gái kia.

"Ha ha, cô gái, sơ chế đồ ăn kia ~ "

Cô gái nghe thấy động tĩnh, dừng tay nắm đồ ăn kia một chút, ngẩng đầu, mê mang nhìn Đa Hân.

"Là ai vậy?"

Đa Hân gãi đầu, ngượng ngùng cười cười:

"Tôi gọi là Đa Hân, cậu không biết tôi."

"Cậu muốn ăn cơm sao? Đi tìm ca ca tôi đi."

Đa Hân thử nhe răng, tôi là muốn ăn nên mới đến làm phiền cô, ca ca a, nấu ăn rất tốt. Trong lòng nghĩ nghĩ, trên mặt lại bất động thanh sắc (không biểu lộ gì), như trước cười cười lôi kéo làm quen:

"Tôi giúp cậu sắp xếp đồ ăn đi."

Cô gái trong tay cầm đồ ăn thấy Đa Hân nhiệt tình liền lo sợ nhìn Đa Hân, khuôn mặt đơn thuần làm Đa Hân không đành lòng lừa gạt.

"Là như vậy, tôi muốn ăn bát mì sợi nhưng là bị thiếu hai hào tiền, tôi giúp cậu sơ chế đồ ăn, cậu bán mì cho tôi đi."

"Ha ha ~ "

Cô gái im lặng một chút, lập tức che miệng, hai vai từng trận run.

Đa Hân buồn bực, người đúng là đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng. Thật xấu hổ, lân la không được còn bị người khác làm thành trò cười, cúi đầu muốn chạy lấy người, mới vừa bước ra chuẩn bị đi, cánh tay đã bị người kéo lại.

"Tôi làm cho cậu ăn, nhưng là phía trước quá nhiều người rồi, tôi mang cậu đi ra phía sau."

Đa Hân quay đầu lại nhìn ngó phòng nhỏ phía sau, dùng sức gật đầu nhiều lần, chỉ cần có đồ ăn, đi nơi nào cũng có thể!

"Có thể chứ?" Cô gái lại hỏi một lần.

Đa Hân lại điên cuồng gật đầu một lần nữa.

Cô gái vẫn là bất động, ngửa đầu nhìn Đa Hân, giống như còn đang chờ đáp án của cô.

Đa Hân buồn bực phất tay tiếp tục trước mắt nàng quơ quơ, uy, tỷ tỷ cô còn chờ cái gì a? Tôi sắp chết đói luôn rồi.

Cô gái cảm thấy trước mặt không khí lay động, bắt lấy tay Đa Hân:

"Thực xin lỗi, tôi không nhìn thấy."

Đa Hân kinh ngạc nhìn cô gái lộ vẻ mỉm cười thản nhiên như trước trên gương mặt, lại gần sát nhìn kỹ xem, quả nhiên, đôi mắt xinh đẹp thiếu đi một tia linh động.

Đa Hân xấu hổ xoa xoa đau đầu:

"Thực xin lỗi —— tôi không biết —— "

"Không có chuyện gì, đã thành thói quen."

Cô gái ngại ngùng cười cười, bám vào bên cạnh tường đứng lên, chậm rãi đi hướng phía sau bếp.

"Đi theo tôi."

Không mất nhiều thời gian, Đa Hân liền được ăn một bát mì tươi mới ngon miệng, thức ăn ấm áp theo thực quản trượt xuống, cả người đều sảng khoái lên không ít, tạm thời quên mất chuyện không vui, tò mò đánh giá cô gái.

Áo T-shirt trắng thoải mái càng làm nổi bật sự yếu ớt của cô gái, quần bò bạc màu, khuôn mặt điềm đạm nho nhã, tóc dài đen nhánh xinh đẹp, không nói một câu yên tĩnh ngồi đối diện Đa Hân.

"Cậu tên gì?" Đa Hân thử thử hỏi.

"SinB."

"Người bên ngoài kia là ca ca cậu? Ba mẹ cậu đâu?"

Cô gái mặt hiện lên một tia đau đớn, hơi hơi cúi đầu:

"Bọn họ đã qua đời từ rất sớm."

Ách... Đa Hân thật muốn đem đầu lưỡi của mình cắn xuống, cả ngày mệt mỏi, buổi tối cũng không nói được cái gì hay. Để đũa xuống, lấy ra trong túi quần ba đồng tám hào tiền, đưa ra nhìn lên cô gái:

"Đây là ba đồng tám, thiếu mất hai hào, tôi nhất định sẽ trả cậu vào lần tới."

"Đã trễ thế này làm sao lại còn một người ở bên ngoài?" Cô gái tiếp nhận tiền, lơ đãng hỏi.

Đa Hân cúi đầu không nói, tay cắm ở trong túi quần, lắc đầu:

"Tôi đi ra ngoài hóng gió, trong phòng nóng quá."

"À, là vậy." Cô gái ngọt ngào trả lời.

Đa Hân trong lòng đau xót, ông trời thật là không công bằng, một cô gái xinh đẹp thiện lương như vậy làm sao lại nhẫn tâm cướp đoạt quyền lợi được nhìn thấy thế giới của nàng? Lơ đãng đá đi một hòn đá trên mặt đất, vừa đi vừa mắng ông trời bất công, tới cửa, Đa Hân phất tay cười cười hướng cô gái tạm biệt biệt. Chân mới vừa đi ra khỏi tiểu quán nửa bước, một tiếng thét chói tai xé vang trời vọng đến:

"Hạ Hạ, Tỉnh Nam, tìm được rồi, tiểu Cẩu chết tiệt ở đằng kia!!!"

Đa Hân kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Sa Hạ đứng bên người Tỉnh Đào gương mặt tái nhợt trầm xuống, dùng hai mắt sưng đỏ nhìn mìnhai oán, trong lòng run lên, quay đầu bỏ chạy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bổ sung thêm một nửa chương này độ dài, là muốn giới thiệu một người phi thường trọng yếu nhân vật. Chương sau Hân Hân cùng Hạ Hạ...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro