Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đa Hân chạy thật nhanh nhưng mà Tỉnh Đào còn chạy nhanh hơn cả nàng, nàng như một cơn gió đuổi theo Đa Hân, chân dài như bay tới. Áo sơ mi không có tay áo của Đa Hân trong nháy mắt liền in một dấu chân lớn.

"Nha! Cậu còn dám chạy! Chỉ biết chạy! Cậu vẫn có còn là Đa Hân của năm đó sao? Có chuyện gì mà không thể giáp mặt nói chuyện một cách rõ ràng? Cậu trốn cái gì? Cậu có biết hiểu lầm tại sao xảy ra không? Cậu đều không phải rất đau lòng Sa Hạ sao? Đau lòng nàng mà để cho nàng cả một buổi tối ở nhà của tớ rơi lệ? Đa Hân, cậu rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào hả?"

Tỉnh Đào liên tiếp hỏi khiến cho Đa Hân đau lòng không thôi, dựa vào tường, chật vật đứng thẳng người lên.

"Đào Đào, đừng hỏi tớ, tớ..."

"Nha, tớ không hỏi, cậu có biết là Sa Hạ tìm tới nhà tớ là bộ dạng gì không? Từ trước đến giờ, tớ chưa bao giờ nhìn thấy nàng tiều tụy như thế! Đa Hân cậu thật nhẫn tâm."

"Đào Đào..." Tỉnh Nam lớn tiếng ngăn nàng lại.

Tỉnh Đào vô cùng đau đớn nhìn Đa Hân, nàng định tìm được Đa Hân thì sẽ đánh cho nàng ta một trận, thế nhưng, khi nhìn thấy Đa Hân, nàng lại không thể nhẫn tâm ra tay.

Gương mặt của Đa Hân tái nhợt sớm đã mất đi vẻ hào quang chói lọi như ngày xưa, ánh mắt lơ lửng nhìn bất định, tự thương tâm lại tự ai oán nhìn mình, Tỉnh Đào thở dài.

"Con chó nhỏ, cậu đây là muốn nháo cái gì? Đều đã vợ chồng bao nhiêu lâu rồi lại muốn lăn qua lăn lại cái gì?"

Nghe đến 'lão phu lão thê' bốn chữ Đa Hân vốn nhịn thật lâu nước mắt lại không cầm được mà tuôn ra.

Sa Hạ đứng ở một bên, lòng đau như cắt. Mấy ngày trước, tựa ở Đa Hân trong lòng còn nói rằng sẽ yêu nàng thật tốt, mà thời khắc này, nhìn thấy nước mắt của Đa Hân rơi xuống, đều do chính nàng một tay tạo nên.

Tỉnh Nam  thở dài, kéo Tỉnh Đào tâm tình đang rất kích động, với nhãn thần ý bảo nàng không nên nói nữa. Cau mày, mạnh mẽ lôi kéo Tỉnh Đào ly khai, để cho hai người này có không gian riêng tư.

************************************************

Bầu trời ngày càng tối đen, sương mù ngày càng đặc hơn, Đa Hân chỉ mặc một cái váy tơ tằm màu xanh mỏng manh ở trong gió nhè nhẹ lạnh run. Nàng đau lòng nhìn Đa Hân, vươn tay lên muốn thay nàng lau nước mắt thì lại bị Đa Hân nhanh chóng cúi đầu tránh né.

Tay của Sa Hạ giơ giữa không trung, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn.

Trầm mặc hồi lâu, Đa Hân rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Sa Hạ vì lạnh mà môi tím bầm đi. Thở dài, nàng kéo tay Sa Hạ hướng dưới tang cây mà đi.

Cảm xúc quen thuộc trên tay truyền đến Sa Hạ cũng không có vì vậy mà cảm thấy an tâm, ngược lại, nỗi khổ trong lòng lại bộc phát mãnh liệt hơn. Nếu như là trước đây, Đa Hân đã sớm đau lòng mà ôm nàng vào lòng của mình, thế nhưng hôm nay...

Đứng dưới tàng cây, Sa Hạ chau cây nhìn Đa Hân, tâm từng đợt đau nhức kéo đến nàng mở miệng giải thích.

"Hân, tớ và Jihyo điều không phải như cậu nghĩ."Đa Hân lắc đầu phủ nhận.

"Tớ cũng không có nghĩ, chính là tận mắt nhìn thấy."

Sa Hạ không nói,

Đi đến gần Đa Hân chủ động đem thân thể rúc vào trong lòng của nàng. Cảm thấy Đa Hân cứng nhắc, cánh tay đặt vòng lên cổ của nàng, đem mặt mình cọ cọ vào cổ của nàng, rồi nhẹ nhàng giải thích.

"Tớ và Jihyo từ nhỏ đã nhận thức nhau. Phụ thân của chúng tớ đã từng vào sanh ra tử ở chiến khu."

Đa Hân nhếch miệng, trách không được Jihyo lại dám lớn lối như vậy.

"Khi còn bé, bởi vì tính tình của tớ lãnh đạm nên không có bằng hữu, bình thường toàn bị người khác bắt nạt. Mỗi lần như thế đều là Jihyo đứng ra bảo vệ tớ, không cho ai bắt nạt tớ, đem bọn họ đánh bể đầu chảy máu."

Nói đến đây, Sa Hạ dừng lại một chút do dự nhưng vẫn nói ra.

"Chính vì vậy mà tớ đối với nàng ỷ lại rất sâu."

Đa Hân không nói chuyện, chỉ là ôm Sa Hạ một cách cứng ngắc.

"Tương tự như là yêu thích, cùng chung thế giới quan khiến chúng tớ ngày càng gần, tựa như cái bóng vậy khó có thể chia lìa. Có nàng bên cạnh, mỗi ngày của tớ không còn khô khan vô vị nữa, nàng luôn mang theo đồ ăn vặt cho tớ, ngày mưa lạnh thấu tim nàng sẽ bung dù, khi tớ đau lòng nàng sẽ lẳng lặng bồi ở bên cạnh của tớ, khéo léo không cho ba ba tớ khiến tớ phải có quá nhiều áp lực trong học tập, vì người nhà đối với tớ có rất nhiều kỳ vọng. Ở bên cạnh nàng, tớ không cảm thấy cô độc nữa, bên người tớ dần dần có bằng hữu, vui cười cũng vì thế mà nhiều hơn."

Sa Hạ nghẹn ngào hai tay giữ chặt Đa Hân.

"Tớ vốn nghĩ rằng mọi thứ sẽ cứ như vậy mà trôi qua, thế nhưng, chẳng ai nghĩ tới mười hai tuổi năm ấy, cha và mẹ của Jihyo bởi vì tai nạn mà qua đời. Ba tớ đem nàng về nhà nuôi, nàng như không có hồn phách vậy, ánh mắt ngây dại ra, không ăn uống nhiều ngày mà chỉ ôm tớ rồi rơi lệ. Sau đó cả người nàng cũng thay đổi, tính tình cũng vì thế mà nóng nảy hơn, ngoại trừ lời tớ nói, ai nói nàng cũng không nghe. Không để ý người nhà phản đối, vào tháng ba, Jihyo dứt khoát ly khai đi nước Mỹ. Lúc đi nàng chỉ nói nàng sẽ trở về, thế nhưng sau đó chúng ta liền không còn liên lạc."

"Hôm nay, Jihyo đã trở về, lại vô thân vô cố. Hân, khi tớ bất lực thời điểm nàng đã cứu vớt tớ. Vì vậy, bất luận thế nào, tớ cũng không thể nào bỏ mặc Jihyo được. Tớ biết là tớ bỏ quên cảm thụ của cậu, thế nhưng, Hân, tớ không thể đẩy Jihyo ra. Nàng đối với tớ giống như thân tỷ tỷ vậy. Tớ..."

Đa Hân cười nhạt, đẩy Sa Hạ từ trong lòng ra.

"Thân tỷ tỷ? Thân tỷ tỷ mà sẽ nói yêu cậu à? Sa Hạ, cậu nói nhiều như vậy có phải đơn giản là muốn tớ chấp nhận nhìn cậu cùng Jihyo thân mật có phải không?"

Sa Hạ mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn Đa Hân.

"Tớ không có..."

"Cậu đủ rồi!"

Đa Hân tức giận bộ ngực liên tục phập phồng.

"Sa Hạ, tớ cũng con người, là một người có cảm giác! Cậu không cần đối với tớ như vậy có được không? Ân? Trơ mắt nhìn cậu và cậu ta thân mật khăng khít, trơ mắt nhìn cậu ta ôm cậu thậm chí là hôn cậu, cậu có biết là lòng của tớ đau đớn đến như thế nào không? Tớ đối với chuyện các người 'ngọt ngào' ở quá khứ một chút hứng thú cũng không có!"

"Cậu phải tin tưởng tớ!"

"Tớ muốn tin tưởng cậu... Hạ Hạ, cậu có biết không, khi nhìn thấy Jihyo tớ liền cảm thấy vô cùng tự ti. Cậu ta như vậy chói mắt, xinh đẹp, trí tuệ, giỏi giang, phảng phất giống như là phiên bản của cậu. Các người ở cùng một chỗ như vậy xứng đôi, tớ rất khó chịu---tớ không dám nhìn đến nữa---khó chịu, tớ thật sự không chịu nổi..."

Đa Hân ôm mặt ngồi xuống, cắn môi nức nở.

"Đa Hân..." Sa Hạ tiến đến muốn ôm nàng, lại bị Đa Hân nhanh chóng đẩy ra.

Đa Hân vội lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, lui ra phía sau vài bước, hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Sa Hạ.

"Hạ Hạ, tớ chỉ hỏi cậu một câu, cậu hãy thành thật trả lời tớ."

Sa Hạ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu như bây giờ tớ nói giữa tớ và Jihyo phải có một người ly khai, cậu sẽ chọn ai?"

"Hân, cậu không cần như vậy có được hay không..."

Sa Hạ lắc đầu, tâm đau đớn như bị xé rách đi, đôi mắt xinh đẹp bị bịt kín một tấn hơi nước. Nàng không thể đầy Jihyo đi, nhưng nàng chính là càng không thể không có Đa Hân. Vì cái gì Đa Hân sẽ không tin tưởng nàng...

"Hạ Hạ , tớ chỉ muốn một cái đáp án an tâm..."

"Hạ Hạ! Tiểu hài tử xấu xa."

Hai người đang nói chuyện, Jihyo từ đằng xa đi tới, một kiện áo khoác màu trắng, mang trên giày cao gót màu đen, dài buông xõa càng thêm nổi bật vẻ đẹp của nàng. Jihyo mỉm cười đi tới, không nhìn đến nước mắt trong mắt của cả hai, ôn nhu đem áo trong tay khoác lên người Đa Hân. Đem những cọng tóc dài trên trán của Sa Hạ vuốt ra sau tai, cưng chìu nhìn nàng.

"Cậu a, đều đã lớn như vậy, mà còn chưa biết chiếu cố chính mình."

Đa Hân nắm chặt tay, quay đầu sang chỗ khác không nhìn đến hai người.

Sa Hạ giãy giụa không cho Jihyo chạm vào nàng, áo khoác trên người vì thế mà chậm rãi rơi xuống. Mặc cho nó lẻ loi rơi trên mặt đất, ánh mắt Sa Hạ như trước dán trên người của Đa Hân.

Khóe miệng tươi cười của Jihyo chợt cứng đờ, khuôn mặt âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đa Hân. Đa Hân xoay người nhặt áo khoác rơi trên mặt đất rồi khoác lên người Sa Hạ, gương mặt tái nhợt nhìn nàng, nói nhỏ.

"Chúng ta về đi."

Ba người trầm mặt đi trở về nhà, Jihyo nhìn chầm chầm Sa Hạ một chút, thở dài rồi xoay người trở về nhà.

Sau khi rửa mặt, Đa Hân thay đổi áo ngủ, rồi nằm một bên giường đưa lưng về phía Sa Hạ. Thân thể như con tôm vậy, co lại thành một đoàn.

Đóng cửa tắt đèn, nước mắt của Sa Hạ rốt cục không chút nào kiêng kỵ chảy xuống, ướt đẫm gối đầu, trong căn phòng nhỏ đã từng lưu lại tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ*.

*Hoan thanh tiếu ngữ: cười nói vui vẻ

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chỉ là cãi nhau, mọi người phải trấn định, ai nói Lá Cây viết ngược văn? hừ hừ, đánh bay nàng.

************  

Hơi muộn nhưng vẫn chúc Twice 3 năm thành lập và mãi mãi yêu mấy chị

https://www.youtube.com/watch?v=JyGxCYviQ4A

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro