Chap 21 : Có yêu thương nào ( Phần 7 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, Lucy cùng Sting cùng dắt nhau tản bộ đi chợ, nhìn vẻ tháo quát của Sting khi đi chợ, Lucy hơi bất ngờ. Sting còn giành việc xách đồ nặng với cô. Vậy mà cậu ấy vẫn sãi bước đi phăng phăng về phía trước.

Lucy nhìn theo bóng dáng của Sting, cái dáng mảnh khảnh nhưng lại vững chắc vô cùng. Cậu so với Natsu và các bạn nam cùng trang lứa rất khác biệt. Cậu trầm lặng không ồn ào, cậu thấu hiểu không sốc nổi, cậu lý trí chứ không ngốc nghếch.

Đôi khi nhìn cậu như một chàng thư sinh chỉ biết học hành, đôi khi nhìn cậu như một người từng trải qua những khốn khó để trưởng thành hơn.

Mấy ngày ở nhà Sting, đôi khi Lucy tò mò, cuộc sống của Sting cũng giống như người bình thường, nhưng đôi khi cô thấy Sting trầm lặng đứng trước bàn thờ của mẹ cậu nhìn không chớp mắt, nhưng không hề thấy hình của ba Sting, như vậy ông ấy còn sống, nhưng lại không hề thấy hay nghe một tin tức nào của ông ấy. Kể cả bà nội của Sting cũng không nói gì đến ba cậu. Sting nói sống với cậu, cô cũng ít thấy mặt ông ấy, nhưng ông ấy có liên lạc về nhà hỏi han, nhưng dường như có gì đó, Lucy thấy Sting trả lời rất khẽ, như có bí mật không đê người khác nghe thấy, lắm lúc lại nhìn trộm về phía cô. Những lúc đó cũng khiến Lucy thấy bối rối vô cùng.

- Để mính xách phụ cho – Lucy với tay đón mấy thứ trên tay Sting.

- Không cần đâu, đâu có vất vả gì, ai lại để con gái xách đồ bao giờ – Sting rút tay lại dứt khoát từ chối, rồi cười nói với cô – Đây cũng là một cách tập thể dục đó, để có cơ bắp mà

Lucy phì cười, đành thu tay lại, hai người đi song song với nhau dưới còn đường bộ mát rượi. Những chiếc lá mùa hè bắt đầu rơi xuống , một cảnh tượng rất đẹp. Nhất là những chiếc lá phượng theo cơn gió thổi rơi xuống nhẹ nhàng trong bầu trời thoáng đãng lúc này càng khiến cảnh tượng đẹp hơn. Lucy khẽ reo lên:

- Đẹp thật.

- Cây ở đây có nhiều loại nên mỗi mùa là một loại cây lại ra bông nên lúc nào cũng thấy đẹp cả – Sting gật đầu rồi kể.

- Vậy mà trước đây mình chưa hề đi ngang qua đây – Lucy nói giọng tiếc nuối.

- Thật ra trước khi đến trường, mình đã từng gặp bạn – Sting bèn kể.

- Thật sao? – Lucy ngạc nhiên quay sang nhìn Sting.

- Là thật – Sting khẽ đáp.

- Lúc mình đi học à – Lucy cười cười hỏi.

- Không phải? – Sting lắc đầu đáp

- Vậy ở đâu – Lucy nhíu mày nghi ngờ hỏi , cô rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ khi đi học mà thôi.

- Ở một ngôi chùa hoang gần đây – Sting trầm ngâm trả lời – Lúc đó bạn đang khóc, mình nghe bạn gọi mẹ, bạn khóc rất lâu, mình rất muốn đến an ủi bạn , nhưng mình lo làm bạn sợ và ngại nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn bạn khóc.

- Vậy sao – Lucy cúi đầu ngượng cười đáp

Quả thật mỗi khi bị bà Porlyusica đánh đập, cô luôn cắn răng không rơi một giọt nước mắt nào cả. Người nhìn vào sẽ cho là cô mạnh mẽ hay cô là người lỳ lợm, kỳ thực cô luôn cảm thấy sợ hãi và đau đớn trước những trận đòn đó. Nhưng cô không thể khóc, bởi vì cô không muốn người đàn bà ấy đắc ý, không muốn bà ta cảm thấy thỏa mãn vì đã hành hạ được cô, nhưng cô vẫn chỉ là một cô bé gái mà thôi, dù cứng rắn đến mấy cũng có lúc đau đớn và sợ hãi, cùng cần phải trút bỏ những đau đớn đó ra. Cho nên cô thường lén lút đến ngôi chùa hoàng đó mà khóc một mình, khóc đến khi nào sự sợ hãi và đau đớn theo nước mắt rơi ra, cô mới lủi thủi về nhà.

- Mình rất muốn biết cô bé đó vì sao lại khóc thương tâm đến như vậy, ngày nào mình cũng chạy đến ngôi chùa đó để xem cô bé có ở đó không? Có còn khóc hay không? Và khi mình thấy bạn đến và ngồi khóc gọi mẹ. Mình rất đồng cảm.

- Chúng ta đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ – Lucy gật gật đầu giọng buồn bã đáp.

- Sao bạn không hỏi ba mình đâu? Không phải bạn muốn biết à – Sting khẽ liếc nhìn cô nói.

Lucy đứng lại nhìn Sting, cậu cũng quay đầu nhìn thẳng vào cô, không đợi cô lên tiếng, cậu đã nói:

- Ba mình hiện nay đang ngồi trong tù. Mình là con của tội phạm.

Nói xong, cậu cười buồn xoay lưng đi tiếp. Lucy sau giây phút sững người cũng lặng lẽ bước đi bên cạnh của cậu. Hai người cứ châm rãi bước đi, Sting ngẩng đầu nhìn những chiếc lá phượng rơi, đôi mắt cậu buồn bã, cuối cùng mở miệng chậm rãi kể:

- Thật ra mọi chuyện là thế nào mình cũng không rõ lắm, chỉ biết ba mình một mực kêu oan. Mọi người trong nhà cũng nói rằng ba mình bị oan, nghe bà nội mình nói, ba mình bị người ta *** hại, phải vào tù chịu tội thay. Từ đó, mình bị mang danh con của tội phạm, bị bạn bè xa lánh khinh bỉ, bị mấy đứa trẻ cùng xóm ức hiếp. Mẹ mình vì lo lắng chạy vạy lo cho bà mình đến kiệt sức, cuối cùng bà gục chết trước cửa nhà sau một ngày vất vả chạy đi vay nợ. Bà nội mình khóc hết nước mắt cuối cùng mù lòa. Lúc mình gặp bạn trong ngôi chùa hoang đó, mình bị tủi trẻ trong xóm bắt nạt, mình đã cùng tụi nó đánh nhau đến bầm dập. Tụi nó ba thằng đè nhau đánh một mình mình. Mình liều mạng đánh lại, cuối cùng cũng chiến thắng, nhưng mình biết thế nào tụi nó cũng méc ba mẹ tụi nó đến mắng vốn với bà nội của mình, nên mình sợ và trốn đến đó. Nhìn thấy bạn, nghe tiếng bạn gọi mẹ, mình nghĩ bạn cũng mất mẹ như mình, cho nên mình rất đồng cảm với cảnh ngộ của bạn.

- Sau đó thì sao ...- Lucy tò mò hỏi tiếp.

- Ở trường và ở xóm, mình đều bị lên án, bởi vì ai dám nói xấu ba mình, mình đều đánh nhau với kẻ đó. Cậu mình đành đưa mình và bà nội dời đi nơi khác sống, nơi không có ai biết mình là con của tội phạm – Sting bèn kể tiếp.

- Vậy sao giờ bạn lại trở về.

- Thời gian là liều thuốc làm cho người ta quên đi những điều xấu, nhưng những kỷ niệm đẹp không thể phai nhòa. Cho nên bà nội mình muốn dọn về lại ở đây. Ở đây bà có nhiều kỷ niệm với ông và ba mình.

- Mình nghĩ bây giờ hai bà cháu bạn sẽ có cuộc sống tốt hơn xưa. Hãy quên đi quá khứ đau buồn mà nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp phía trước. Cũng như mình còn có ba và Gia Bảo. Bạn còn có bà, ba, và cậu – Lucy nhẹ nhàng an ủi.

- Được sao ? – Sting thở dài hỏi.

- Mình tin là được – Lucy mĩm cười xác nhận – Bạn và bà nội bạn đều là những người tốt, người tốt nhất định sẽ được hạnh phúc.

- Còn bạn thì sao? Bạn cùng em trai bạn cũng là người tốt mà ...

Lucy nghe Sting hỏi vậy thì sầm mặt xuống buồn bã, nhưng cô nhanh chóng mĩm cười nhìn Sting, đôi mắt sáng bừng niềm tin:

- Hiện tại chúng ta là những người bất hạnh. Nhưng bất hạnh chỉ đến với người không biết phấn đấu mà thôi. Cho nên Sting này, sau này chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
Sting nhìn Lucy tim cậu bỗng đập nhanh vì câu "chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình". Đó giống như một lời hẹn, một lời hẹn cho tương lai.

Cả hai vào đến nhà đã nghe có tiếng nói chuyện thì thầm, Sting quay đầu hớn hở nói:

- Có lẽ cậu mình về.

Lucy cũng vui mừng nhịp chân chạy theo St ing , cô cũng tò mò về người cậu đã giang tay giúp đỡ đứa cháu cùng một người già mù lòa là người thế nào.


Cửa vừa mở , Sting sững người nhìn người đó, còn Ngân Hằng thì chết lặng, cô bặm môi giận dữ lớn tiếng hỏi:

- Bà đến đây làm gì?

- Dì ...dì ...đến đón con và Romeo về nhà – Bà Porlyusica ấp úng trả lời, giọng bà ta nhỏ nhẹ vô cùng, giống như một người dì hiền lành, luôn sợ hãi sự phẫn nộ của mấy đứa con riêng của chồng.
Lucy quá thừa biết bản tính giả tạo của bà ta, trước mắt người khác, bà ta luôn tỏ ra mình là người mẹ kế hiền lành nhẫn nhục, dù bị mấy đứa con chồng ức hiếp cũng cam chịu. Lucy cười mĩa mai nói:

- Bà thật sự nhớ hai chị em tôi như vậy sao, đến mức tìm đến tận nơi đón chị em tôi về. Tôi cứ nghĩ bà sẽ ăn mừng khi hai chị em tôi dọn ra khỏi nhà chứ. Mà tôi đã nghĩ người đến tìm hai chị em tôi phải là con gái bà mới đúng. Lần này Wendy không muốn đóng vai thiên sứ sau khi mà sự việc bại lộ, xem ra nó cũng là đứa biết xấu hổ.

Bà Porlyusica tái cả mặt khi nghe Lucy nói, bà cứ nghĩ cô sẽ như mọi lần, trước mặt người khác sẽ cúi đầu nín nhịn, giả vờ nhận lỗi, diễn tròn vai mẹ hiền con ngoan. Lửa trong người bà ta bốc lên đầy giận dữ khi nghe Lucy mĩa mai hai mẹ con bà , nhưng bà ta đến đây có mục đích nên phải nhẫn nhịn. Bà ta nuốt cục giận xuống, cố gắng tỏ ra hối lỗi:

- Dì biết là dì có lỗi rất nhiều với hai chị con, nhưng mà con cũng không nên bỏ nhà đi như thế. Khi con bỏ đi, dì mới giật mình nghĩ lại thấy mình quá sai lầm, quá nông nỗi. Dì thấy mình thật ích kỷ và ngu dốt. Khi hai chị em không có nhà, nhà mình trở nên vắng vẻ, vì không còn tiếng cười của Romeo. Không còn đưa rước Romeo, thời gian của dì bỗng trở nên thừa thãi, đến buồn chán. Dì thật sự ân hận, dì mong hai đứa trở về. Con cũng đừng hiểu lầm Wendy, nó không hề nói xấu con đâu. Tất cả là dì, dì đã nói dối con. Hôm đó dì thấy con vào trong tiệm bánh, dì đứng dưới cầu thang thấy con đưa sợi dây truyền vỏ ốc đó cho Wendy. Dì cố tình bảo Wendy đi để để nói dối.

Bà ta cố gắng nhận lấy sai lầm của bản thân và cố cho Lucy thấy bà ta hối hận đến mức nào. Bà ta còn cố tình khóc để mong đổi lấy sự thương hại. Nhưng có một điều, trước mặt người lạ, bà ta tuyệt nhiên không nói đến chuyện đã đánh đập cô và làm Romeo bị thương.

Nhưng Lucy đã quá rõ bà ta, bụng dạ bà ta nghĩ gì, âm mưu ra sao, cô điều nhìn thấu, cái trò diễn kịch nước mắt cá sấu này của bà ta chẳng mảy may suy suyển được cô. Cô chỉ thương cho Wendy bị cô lạnh nhạt ở trên trường, cô nhớ gương mặt mếu máo đến tội nghiệp của We n d y trông đáng thương vô cùng, Wendy vừa năn nỉ cô trở về, còn luôn miệng hỏi thăm Romeo thế nào, nhưng lúc đó chỉ nghĩ Wendy đang giả bộ tốt bụng trước mặt cô. Giờ hiểu ra cô thấy có lỗi với Wendy vô cùng, nhưng cũng thấy vui vì ít ra cô biết Wendy đối với cô là thật lòng.


Cô cười nhạt nói:

- Còn một người dì chưa nhắc đến đó.

Bà Porlyusica run lên khi thấy Lucy nhắc đến nỗi sợ hãi trong lòng bà. Thấy bà ta run sợ Lucy cảm thấy rất sảng khoái, cô nhếch môi nhớn mày hỏi.

- Bà làm sao trả lời với ba tôi khi ông gọi điện thoại vậy hả. Một lần, hai lần nói dối, nhưng bà có thể nói dối được bao nhiêu lần mà khiến ba tôi không nghi ngờ bà nói xem.

Bà Porlyusica nuốt nước bọt cái ực, không ngờ lại bị cô vạch trần ra thế này. Bà ta nghẹn họng, nhưng cũng ráng khẩn cầu:

- Con nói đúng, ba con gọi điện thoại về tìm hai chị em mấy lần nhưng không gặp, ba con lo lắng lắm. Con đừng khiến ba con lo lắng được không, coi như dì cầu xin con.

- Tôi không về đâu, bà cứ về nhà đi, tôi sẽ tự gọi điện cho ba nói rõ mọi chuyện. Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa, một là ba chọn tôi và Romeo, hai là ba chọn bà. Nếu ba chọn bà, tôi và Romeo khỏi mất công dọn đồ lần nữa. Bà về đi – Lucy nhất quyết xua đuổi.

- Mày đứng có được nước làm tới, tao đã xuống nước năn nỉ mày đến vậy mà mày không thèm nể mặt tao chút nào. Mày với con Layla đúng toàn là thứ đàn bà ti tiện – Bà Porlyusica thấy không thể thuyết phục Ngân Hằng thì nổi giận lớn tiếng mắng ****.

- Tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn xúc phạm mẹ tôi lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà – Lucy trừng mắt nhìn bà Porlyusica giận dữ đáp.

- Tao cứ mắng đó, mày dám làm gì tao – Bà Porlyusica ưỡng ngực hất mặt đáp, lần trước vì không ngờ Lucy sẽ phản kháng lại và Rom e o nằm chết ngất trên sàn nên bà mới để mặt cho cô đánh. Còn lần này thì cô đừng hòng, ít nhiều gì bà cũng lăn lộn với đời mấy chục năm, làm sao thua mọt con bé con như cô được.


Nói xong bà ta sấn tới Lucy định tát cô nhưng Sting đã kịp thời bước đến chắn ngang trước mặt Lucy, lúc nãy cậu vội vã dìu bà nội đang bất ngờ trước sự việc đi vào bên trong nhà, vừa quay ra kịp lúc giải cứu cho Lucy,cậu trừng mắt nhìn bà ta cảnh cáo. Thân người cậu tuy mảnh khảnh nhưng cao lớn, tuy không vạm vỡ nhưng rắn chắc vô cùng. Bà Porlyusica cái nhìn đe dọa của cậu làm khiếp sợ. Bà biết, bà sẽ không là đối thủ của hai người bọn họ nên tội dại gì phải chịu thiệt thân, bà nhanh chóng rút tay lại.

- Mày không về thì cứ việc ở lại đây đi, để rồi xem ong ấy chọn ai cho biết . Tao đã thắng Layla, tất nhiên tao cũng sẽ thắng mày. Lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi – Bà ta mĩm cười dè bĩu nói rồi nhanh chóng bỏ đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~Đang ngồi học, Lucy cảm thấy ai đó đang nhìn trộm mình, nên cô quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Natsu. Bị bắt gặp, cậu trở nên bối rối, lúng túng vô cùng, vội vàng quay đầu đi nơi khác, giả bộ viết bài, cây bút trên tay vệt mấy đường không ra hình thù gì.

Mặt cậu đỏ bừng lên, lén đưa mắt nhìn Lucy lần nữa xem thế nào, không biết cô có giận dữ hay không, không ngờ cô vẫn nhìn cậu, làm cậu quýnh đến nỗi vội vã cúi đầu, trán đập vào cây viết đang dựng đứng trong tay.

- Ui da....- Natsu đưa tay xoa trán rên khẽ.

Lucy xuýt bật cười giữa lớp vì hành động trẻ con này của cậu, nhìn bộ dạng lúng túng, mặt đỏ bừng của Natsu, cơn giận trong lòng cũng giảm đi nhiều. Cô thôi nhìn cậu, quay lưng trở lại, tiếp tục nghe giảng, cô sợ lát nữa Natsu sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì nếu cô còn tiếp tục nhìn cậu.

Natsu thấy Lucy đã quay lưng lên, sắc mặt không giận dữ, khóe môi còn hơi nhếch lên như đang cười thì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Học xong, Lucy đi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm – Em đồng ý thật sao – Cô giáo cười vui vẻ hỏi.

Lucy siết chặt tay rồi gật đầu nhận lời.

- Được, cô lập tức thong báo cho ba mẹ Natsu...Chừng nào em có thể bắt đầu dạy?

- Ngay hôm nay ạ – Lucy khẽ đáp.

- Đúng, càng sớm càng tốt, sắp thi học kỳ 2 rồi, cần khẩn trương ôn luyện – Cô giáo gật đầu đồng ý rồi khuyên cô – Thế em đã định dạy bạn ấy thế nào chưa, Natsu thật ra là một người thông minh, chỉ là em ấy không chịu tiếp thu bài giảng mà thôi. Em cố gắng kiên nhẫn một chút.

- Em biết rồi ạ, có lẽ em sẽ dạy bạn ấy từ căn bản ạ.

- Cô tin tưởng ở em.

- Bạn đi làm gia sư sao – Sting ngạc nhiên hỏi Lucy, hai người cùng ngồi ở băng ghế đá ở sân trường.

- Ừ, đi từ hôm nay. Là cô giáo giúp mình sắp xếp – Lucy gật đầu.

- Sao bạn phải ....bạn cần tiền sao – Sting nhỏ giọng hỏi – Mình có thể giúp bạn, cậu mình có tiền....cậu cho mình rất nhiều...

- Không cần đâu, mình chỉ là muốn chuẩn bị trước mọi thứ mà thôi – Lucy lắc đầu từ chối – Nếu lỡ như có chuyện gì, cũng có ít tiền phòng thân. Hai chị em mình không thể làm phiền gia đình bạn suốt đời được – Cả tiền trong thẻ mà ba cô đưa cho cô, cô cũng rút hết ra, làm một cái thẻ khác gởi vào, cô rất sợ, ba cô bị người đàn bà đó dụ dỗ, khóa hết tài khoản lại, cô sẽ không có gì.

- Mình không thấy phiền, bà nội mình rất vui vì có người ở cùng – Sting vội vàng đáp.

- Cám ơn bạn. Thật ra đi dạy học cũng tốt mà, có thể kiếm tiền, hưởng thụ cảm giác tự mình tạo ra thứ gì đó cũng là một niềm vui. Cũng có thể nắm được tương lai của mình trong tay, không phụ thuộc vào ai.
- Vậy tùy bạn, nhưng nếu thấy vất vả quá thì hãy nghỉ dạy – Sting rầu rầu bảo.

- Mình biết rồi, giúp mình rước Romeo nha. Mình sợ mình về trễ không rước được thằng bé – Lucy gật đầu rồi nhờ vả.

- Yên tâm, mình sẽ giúp bạn coi chừng nó đoàng hoàng.

- Cám ơn.

Natsu từ xa nhìn thấy Lucy và Sting ngồi trò chuyện thân mật thì thấy buồn lắm, nhưng cậu nghe Gray nói Juvia đã kể rằng: Lucy và em trai đã bị bà mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, cũng may gặp được Sting giúp đỡ, hiện nay đang trọ ở nhà Sting, nên cả hai mới thân thiết như vậy.
Lucy cũng không thể làm Sting buồn, phụ lòng tốt của người khác. Sống ở nhà người ta thì phải chiều lòng người ta, Natsu cũng hiểu đạo lí này.

Cho nên cậu có thể hiểu vì sao Lucy bênh vực cho Sting, có thể hiểu vì sao Lucy thân thiết với Sting. Nhưng nhìn họ cười nói vui vẻ, lòng cậu buồn vô cùng. Cậu cũng có thể giúp đỡ Lucy, ba mẹ cậu có mấy căn nhà bỏ trống, cậu có thể tạm thời cho họ ở nhờ. Nhưng Natsu biết, Lucy đang giận cậu, cô sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của cậu đâu.

- Này , giờ này mà em vẫn chưa chịu về nhà à. Hôm nay chị giúp việc nghỉ, em mau về dọn cái chuồng lợn của mình đi – Giọng Cana vang lên trong điện thoại.

- Em đang đi chơi với bạn – Natsu ngán ngẩm đáp, cậu đang chơi đua xe với Gray và Gajeel, cái cuộc gọi này làm cho cậu bị gián đoạn, nhìn chữ game over trên màn hình khiến cậu bực tức – Chị dọn đi.

- Này, chị là osin của mày à, phòng chị chị còn chưa dọn nữa là – Cana đáp trả.

- Vậy thì cứ để mặc kệ như vậy đi, mai chị giúp việc về dọn – Natsu đáp nhanh, cậu đưa mắt nhìn sang Gajeel xem thằng bạn tới đâu rồi.

- Được thôi, đến lúc đó có mất mặt, có xấu hổ cũng đừng có trách chị mày nha. Mà này cái quần lót của em được lắm đấy, nằm ngay trên cái bàn vi tính, hy vọng cô bạn của em không ngượng khi nhìn thấy – Cana cố tình nói.

- Chị nói gì, cô bạn nào? – Natsu nhíu mày

- Thì cô bé mà em thích đó, chẳng phải đã nói là nhờ cô ấy làm gia sư cho em sao. Hôm nay 1 giờ rưỡi cô ấy sẽ đến, mẹ gọi về thông báo với chị như vậy .

Natsu nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rồi, còn nữa tiếng nữa Lucy sẽ đến. Natsu nhớ lại hồi sáng cậu thứ dậy muộn nên vội vội vàng vàng, quăng đồ đạc tùm lum, mền gối cũng chưa xếp gọn gàng, bởi vì luôn luôn có người giúp việc đến dọn cho cậu. Nhưng hôm nay người giúp việc lại nghỉ làm. Cái quần lót...nghĩ đến cái quần lót, mặc mũi Natsu xanh xám lại....nếu để Lucy nhìn thấy....cậu sẽ mất sạch ặt mũi luôn.

- Chị, giúp em đi, dọn phòng ngay ngắn giúp em. Bây giờ em lập tức về liền, nhưng sợ không kịp mất – Cậu mếu máo van xin chị gái – Em yêu chị nhất.

- Thôi được rồi...chị sẽ dọn giúp em. Nhưng tiền tháng này phải chia cho chị một nữa – Cana giả vờ tốt bụng nói.

- Chị là đồ quỷ hút máu – Natsu nghe chị mình nói xong thì gầm lên.

- Dù sao thì em cũng phải ở nhà học bài, có đi đâu đâu mà cần xài tiền, chị tốt bụng xài giúp em trai thôi mà...haha...em được gần người mình thích còn gì – Cana trắng trợn đáp – Thế nào, đồng ý không?

- En nguyền rủa chị không kiếm được bạn trai – Natsu nghiến răng nói.

- Haha...chị em mới có 21 tuổi thôi, lại xinh đẹp như hoa thế này, còn trai theo chị xếp hàng dài mặc cho chị chọn, không lo bị ế đâu – Cana đáp xong vui vẻ tắt máy.

Natsu vội vàng đứng lên nói vài câu với Gajeel và Gray rồi chạy ù ra lấy xe. Cũng may hôm nay cậu chơi game gần nhà, nếu không thì ....càng nghĩ càng giận, sao mẹ lại không thèm thông báo cho cậu biết tiếng nào.

- Mẹ ....- Cậu gào lên trong điện thoại.

- Có chuyện gì vậy con trai – Mặc kệ giọng gào thét của con trai, bà Mavis vẫn nhỏ nhẹ đáp.
- Sao mẹ không nói với con là hôm nay bạn con đến làm gia sư chứ. Báo hại con chưa dọn phòng, nếu bạn ấy đến, chẳng phải là làm con trai mẹ mất mặt hay sao – Cậu tức giận nói.

Bà Mavis nghe xong thì cười nói:

- Hôm nay con trai mẹ cũng biết xấu hổ rồi à, mẹ đã gọi điện thoại thông báo cho chị hai con biết từ sớm rồi mà – Bà cố tình trêu.

Natsu nghe xong thì ghiến răng tức giận mắng:" Bà chị này rõ ràng cố tình báo chậm để trục lợi mà".
- Nếu con sợ mất mặt vậy thì mẹ gọi điện thoại bảo bạn ấy hôm nay khoan tới.

Cậu muốn gặp Lucy còn không kịp nữa là nên đành tiu nghỉu đáp.

- Không cần đâu, con nhờ chị giúp con dọn rồi.

- Vậy được rồi, chúc con học tốt.

Natsu vội vàng chạy xe về nhà, nhìn đồng hồ đã 1 giờ 15 rồi. Cậu tất tả chạy lên phòng nhìn xem thử, thở phào nhẹ nhỏm khi mọi thứ đã ngăn nắp sạch sẽ.

- Chị – Cậu gào lên .

Trong khi chờ Cana đến, Natsu mở tủ quần áo ra tìm kiếm.

- Có chuyện gì? – Natsu chạy đến nhíu mày nhìn em trai hỏi.

- Chị xem, em mặc bộ nào đẹp hả chị ? – Natsu giơ ra mấy bộ quần áo đẹp nhất của mình hỏi ý kiến Cana.

Cana phì cười nhìn đứa em trai:

- Em có cần quan trọng háo vấn đề thế không hả. Chỉ là đến dạy học thôi mà chứ có phải là hẹn hò đâu cơ chứ. Mà chỉ có con gái mới quan trọng chuyện ăn mặc thôi.

Nhưng nhìn Natsu xụ mặt tiu nghỉu, Cana đành góp ý kiến giúp:

- Mặc bộ này đi, nhìn rất phong độ.

Natsu hớn hở gật đầu rồi lao nhanh vào nhà tắm, không quên hé đầu ra nói:

- Chị, giúp em làm nước nha chị.

Cana cười đau cả ruột, chảy cả nước mắt, chưa bao giờ thấy bộ dạng đáng yêu này của em trai mình. Đúng là tuổi trẻ đang yêu có khác.

Đúng 1 giờ rưỡi, Lucy đứng trước nhà Natsu bấm chuông. Cana ra mở cửa, cô khẽ khàng chào chị ấy.

- Vào nhà đi em, thằng Natsu nhà chị phải phiền em giúp đỡ rồi – Cana cười vui vẻ nói.

- Dạ, chỉ sợ em phụ lòng nhờ cậy của chị thôi – Lucy thật thà đáp.

- Haha...không có đâu, nói không chừng trên đời này chỉ có mỗi em trị được thằng em trai ngang ngược của chị thôi – Cana không e dè cười phá ra đáp.

Mặt Lucy hơi ửng đỏ xấu hổ. Natsu cũng tắm rửa xong, chạy xuống lầu n ghe chị gái nói thế thì đỏ mặt hét:


- Chị ....

Cana lè lưỡi nhún vai đi vào bếp. Natsu ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Lên phòng mình đi.

Nói xong cậu quay người bước lên lầu, Lucy chậm rãi bước phía sau.

Vào phòng rồi, Natsu lúng túng không biết mở miệng ra sao, hai tay cậu giấu ra sau lưng vò vò đuôi áo, mắt lấm lét nhìn Lucy. Cô hắn giọng một cái rồi nói:

- Chúng ta bắt đầu học thôi.

Cả hai ngồi vào bàn, Lucy chăm chú lật tập ra đánh dấu những bài đơn giản trong khi Natsu được ngồi cạnh cô thì trong lòng rất vui. Cậu cúi đầu lén lút nhìn cô, môi mấp mấy muốn nói gì đó, nhưng thấy gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của cô thì không dám.

- Làm thử mấy cái bài này đi.

Natsu miễn cưỡng ngồi làm, nhưng chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Lucy, bắt gặp ánh mắt của Lucy bèn cúi đầu nhìn xuống. Cuối cùng không nhịn được cậu quyết định ngẩng đầu lên nói với cô:

- Bạn có biết không? Mình nghe người ta nói đức tính lớn nhất của con người là sự khoan hồng tha thứ.

Thấy Natsu cứ lấm lét nãy giờ, Lucy cứ giả không thấy, bây giờ cậu mới lên tiếng cô bèn ngẩng đầu nhìn Natsu nói:

- Từ nãy giờ bạn muốn nói với mình câu này à.

Natsu liền lắc đầu rồi ấp úng nói:

- Bạn còn giận không?

- Vậy bạn muốn mình giận hay không giận?

- Đương nhiên mình mãi mãi không muốn bạn giận mình, ghét bỏ mình, mặc kệ mình rồi – Natsu thẳng lưng đáp.

- Vì sao?

- Vì mình thích bạn – Natsu đáp thẳng.

Lucy đỏ cả mặt vì bị Natsu tỏ tình trực tiếp lần nữa, cô bối rối, muốn từ chối nhưng lại sợ tồn thương Natsu nên nói:

- Mình đã nói, mình cần một người mà trong tương lai có thể lo lắng cho mình.

- Có lẽ mình chưa biết tương lai của mình là gì. Nhưng mình biết bắt đầu tương lai là gì. Tương lai bắt đầu từ ước mơ. Ước mơ của mình chính là làm cho bạn hạnh phúc – Natsu tự tin đáp.

**************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro