Chap 22 : Có yêu thương nào ( Phần 8 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó,bà Porlyusica nhìn ba Lucy run run nói không thành lời:

- Ông ...ông ..ông ...

- Nếu bà ký tên, những thứ đó thuộc về bà. Còn nếu không đồng ý thì một đồng bà cũng sẽ không có, bà chọn đi – Ba Lucy lạnh lùng nói.

- Ông à, tôi biết mình sai rồi, tôi xin ông tha lỗi cho tôi....- Bà Porlyusica khóc lóc chạy đến ôm chân ba Lucy cầu xin – Ông đừng ly dị với tôi mà.

Lucy nghe thấy cũng giật mình, cô không chưa từng thấy nét mặt của ba lại giận đến như thế, càng không ngờ ông lại có thể hạ quyết tâm đến như vậy, quyết định ly hôn với bà.

Wendy nghe đến hai từ " Ly Hôn" cũng giật mình hoảng hốt, cô nhìn ba mình không chớp mắt.

Ba Lucy hất bà Porlyuscia ra đứng dậy, hai tay đút vào túi quần nói:

- Bà biết không? Tui đã sai lầm một lần rồi, lại tiếp tục sai lầm lần nữa. Sai lầm thứ nhất của tui là có quan hệ với bà, sai lầm thứ hai của tôi là đưa bà về nhà. Để rồi cái nhà này bị bà làm cho tan nát. Từ trước giờ tôi nhẫn nhịn bà, không phải là tôi sợ bà, tôi chỉ là nghĩ, mình đã phụ lòng một người phụ nữ, không thể tiếp tục phụ người thứ hai. Cho nên dù biết đứa con gái của mình đã chịu biết bao nhiêu ấm ức và đau khổ, tôi cũng giả vờ như không biết. Tôi chọn lựa im lặng để cho cái gia đình này được êm ấm, để nó có thể được gọi là một cái gia đình. Nhưng tôi sai rồi, sai lầm rất nghiêm trọng. Chính vì thái độ im lặng của tôi khiến bà được nước làm tới, càng ngày càng quá đáng.

- Tôi sai rồi – bà Porlyusica nhào đến ôm chân ông khóc nức nở .

- Người sai là tôi. Là do tôi dung túng cho bà, nếu tôi tỏ thái độ ngay từ đầu, thì con gái tôi sẽ không phải chịu khổ, không phải sống trong những chuỗi ngày đau thương bị bà đánh đập. Bà có biết nhìn thấy những vết thương trên người Lucy tôi đau đến cỡ nào hay không hả. Tôi là cha mà không thể bảo vệ con mình, tôi quá nhu nhược, cứ nghĩ im lặng để duy trì cái mái nhà đã mục nát này.

- Tôi sai rồi, ông đánh tôi đi, mắng tôi đi, tôi xin ông đừng li hôn....cầu xin ông .....

- Bà cũng làm mẹ, bà có từng nghĩ đến việc Wendy cũng bị hành hạ như thế, bà có đau lòng đứa ruột hay không hả. Bà đánh nó, mẹ nó ở dưới suối vàng biết được sẽ đau lòng ra sao? Bà nói đi, con bà thì là con, con người ta không phải là con hay sao hả. Bà quá ư độc ác mà.

- Tôi sai rồi....tôi sai rồi....là vì tôi quá yêu ông...ông biết mà, từ lúc học đại học tôi đã yêu ông rồi. Nhưng ông yêu bà ấy, ông cưới bà ấy, tui đau khổ biết bao nhiêu. Tôi bất chấp liêm sĩ chấp nhận làm người thứ ba chỉ để ở bên ông mà thôi. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, tôi xấu xa nên mới đánh đập và hành hạ con bé, nhưng là vì tôi ghen. Từ trước đến nay tôi đều ghen với mẹ nó. Là bà ấy đã cướp mất ông, là bà ấy khiến tôi đau khổ, tôi hận bà ấy. ...Ngân Hằng quá giống mẹ nó...cho nên tôi không chấp nhận được...cho nên dù biết là mình đã sai nhưng tôi lại không thể dừng lại. Bởi vì tôi biết, cho đến bây giờ trái tim ông cũng thuộc về bà ấy, nó chưa từng thuộc về tôi. Cho nên tôi hận, tôi ghen tỵ, mới hành động mất hết suy nghĩ như vậy. Tôi sai rồi ....tôi sai rồi ....từ nay tôi không dám nữa đâu, tôi xin thề ....tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu.
Tôi sẽ coi Ngân hằng và Gia Bảo như con mình, tôi sẽ đối xử với chúng nó thật tốt để bù đắp....tôi xin ông ...là vì tôi quá yêu ông mà thôi, ông tha thứ cho tôi lần này đi, đừng ly hôn, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần ông mà thôi – Bà Porlyusica nức nở cầu xin.

- Quá muộn rồi – Ba Lucy khẽ nhắm mắt đau khổ buôn ra mấy tiếng – Tôi không thể tha thứ cho bà được nữa. Ly dị là cách tốt nhất hiện nay để giữ lại cái gia đình này.

Bà Porlyusica khụy xuống, thái độ ông dứt khoát đến thế này bà chưa từng thấy, bà biết dù có cầu xin thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, ông nhất định sẽ không thay đổi quyết định ly hôn. Bà quay đầu nhìn Wendy đau khổ nói:

- Wendy, con mau cầu xin ba con đi, cầu xin ba con đừng ly dị với mẹ đi.

Wendy nãy giờ cũng đã khóc nức nở đầy sợ hãi, n g h e bà Porlyusica gọi cũng vội vàng quỳ xuống cầu xin ba mình:


- Ba! Con cầu xin ba, xin ba đừng li dị với mẹ. Con cầu xin ba, con không muốn xa mẹ đâu.

- Ba đã để lại cho bà ta số tiền không nhỏ, nếu biết tiết kiệm, bà ấy có thể sống tốt. Nếu con không muốn rời xa bà ấy, con có thể đi cùng bà ấy. Ba sẽ mua cho hai người một căn nhà riêng, hàng tháng sẽ gửi tiền phụ cấp cho con. Con yên tâm – Ông dứt khoát nói.

- Ba đừng như vậy mà ba – Wendy quỳ trên hai chân bò lại gần ông, nắm lấy ống quần ông cầu xin.
- Không, ông không cần tôi, lẽ nào cả Wendy ông cũng không cần .Tôi sai rồi, ông cứ phạt tôi đi. Nhưng xin đừng vứt bỏ hai mẹ con tôi – Bà Porlyusica nức nở gào lên.

- Wendy mãi mãi là con tôi. Nó có thể trở về đây bất cứ lúc nào, còn bà thì tuyệt đối không được – Ông không chút nương tình đáp.

Bà Porlyusica nghe xong thì sợ hãi vô cùng, bà vẫn mong ông nghĩ chút tình cảm con cái mà tha thứ, nhưng xem ra người có thể làm ông thay đổi thái độ chỉ có mỗi mình Lucy và Romeo mà thôi. Bà liền lếch lại dưới chân hai chị em Lucy đang đứng đó mà đập đầu cầu xin.

- Lucy, Romeo...cầu xin hai con hãy nói giúp dì đi, xin ba con đừng ly dị với dì.

Romeo nãy giờ thấy cảnh tượng ba nổi giận thì sợ hãi, lại thấy bà Porlyusica với Wendy khóc lóc giàn dụa thì hoảng sợ nép vào lòng chị mình. Bây giờ thấy bà Porlyusica bò đến cúi đầu thì hoảng hốt đến bật khóc, ôm xiết lấy Lucy mếu máo gọi chị.

Lucy từ lâu đã không còn cảm xúc trước việc rơi nước mắt, nhất lại là nước mắt của bà Porlyusica.
Mặt cô lạnh lùng ôm lấy Romeo lùi lại mấy bước cách xa bà Porlyusica, chưa bao giờ cô thấy bà ta thảm hại đến như thế. Cô nhìn bà ta lạnh lùng đáp:

- Người ly hôn với bà là ba chứ không phải tôi, bà có cầu xin tôi cũng vô ích mà thôi.

Nói xong, cô dẫn Rom e o đi lên lầu, bỏ mặc bà Porlyusica với sự cầu xin của bà ta.


Bà Porlyusica càng run lên, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, bà khổ sở quay lại ôm Wendy nói:

- Wendy, mau cùng mẹ cầu xin ba con đi.

Nhưng chẳng để cho hai mẹ con cầu xin, ba Lucy đã quay người nói:

- Trong thời gian tìm nhà và giải quyết đơn ly hôn, tôi để mẹ con bà ở đây. Từ hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng Rom e o.


Nói rồi, ông cũng bỏ đi lên lầu.

- Ba...đừng như vậy mà ba – Wendy nước mắt ràn rục nhìn theo ông van cầu.

- Wendy làm sao đây. Ba con không thương hai mẹ con mình nữa rồi. Ba con không cần chúng ta nữa rồi – Bà Porlyusica ôm chầm lấy Wendy, hai mẹ con ôm nhau khóc không ngừng, tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà.

Lucy dỗ Romeo ngủ xong, ba cô nhìn cô áy náy nói:

- Ba xin lỗi con. Chắc là con oán trách ba nhiều lắm cho nên mới không chịu gọi cho ba biết – Ba Lucy nhìn cô tự trách.

Giận ông thì chắc chắn là có, nếu như ông không ngoại tình, nếu như ông không dẫn bà ta về nhà này thì sẽ không có sự việc đau lòng ngày hôm nay. Nhưng nói oán trách ông thì cũng không đúng. Ít ra cô biết ông vẫn yêu thương cô vô cùng, cũng biết ông luôn thấy có lỗi với cô, cố gắng bù đắp cho cô những thứ cô cần. Lucy thở dài nhìn ba mình nói:

- Ba! Cám ơn ba đã yêu thương con và Romeo. Mọi chuyện từ trước đến nay, con không hề trách ba. Con không gọi cho ba là vì con không muốn ba phân tâm khi làm việc. Thật sự đã từ lâu rồi con muốn rời khỏi ngôi nhà này. Con không ép ba phải vì con mà li dị với bà ấy, nhưng con có một điều kiện muốn ba chấp nhận. Dù bất cứ giá nào, cũng xin ba đừng giao ngôi nhà này cho bà ấy. Công ty, tài sản con không cần, nhưng ngôi nhà này là nơi gia đình mình từng hạnh phúc, là nơi chất chứa hình bóng của mẹ. Dù con không muốn ở đây, nhưng cũng không muốn giao cho bà ấy.

- Ba hiểu, con yên tâm. Lần này ba dứt khoát li dị với bà ta, ba sẽ chia cho bà ấy một số tiền, để bà ta ra đi. Gia đình chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc mới – Ông nhìn Lucy quyết tâm nói.

- Ba – Lucy xúc động kêu lên rồi ôm chầm lấy ba mình. Đây là ước mơ từ rất lâu của cô, cuối cùng nó cũng được thực hiện.

- Nhưng dì sẽ không chịu li dị dễ dàng như vậy đâu – Lucy buâng khuâng nhìn ba mình.

- Yên tâm....ba chưa từng đồng ý đem tài sản đứng tên chung cho bà ấy, cho nên dù có li hôn, bà ấy cũng chẳng có được bao nhiêu. Bà ấy không ngu ngốc đến nỗi cứ giữ lại một chút tiền ít ỏi đó mà bỏ qua một món tiền lớn như thế.

Lucy gật đầu, vậy thì cô yên tâm rồi, bà ta cũng không có cớ gì mà đe dọa cô, cô cũng không cần ngày ngày cam chịu để ba mình không mất mặt. Cô nhìn ba mình chậm rãi gật đầu, hóa ra ông vẫn là người đàn ông lí trí, vẫn biết để chỗ đứng cho cô và Romeo trong căn nhà này.

Khi Lucy trở về phòng mình, cô đã thấy Wendy ở trong đó, gương mặt ủ dột, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi, đáng thương vô cùng. Thấy cô vào, Wendy vội vàng lau nước mắt đứng dậy, gọi khẽ:

- Chị ....

Lucy biết Wendy vào phòng cô với mục đích gì, cô không đáp, chầm chậm bước vào, lấy một cái khăn giấy khe khẽ lau nước mắt cho Wendy. Wendy nhìn cô cảm kích rồi lần nữa kêu lên:

- Chị ...

- Đừng nói gì hết, chị không giúp được đâu – Lucy vội vàng lên tiếng ngắt lời.

- Không phải đâu chị, em biết chỉ cần chị nói một câu, ba nhất định sẽ nghe theo chị mà ....xin chị hãy nói với ba hãy tha thứ cho mẹ em – Wendy lắc đầu tuyệt vọng cầu xin.

Lucy nhìn Wendy lắc đầu đáp:

- Chị xin lỗi, chị không thể ....

- Chị...em cầu xin chị mà ...em cầu xin chị mà ....chị làm ơn đi, chỉ cần chị lên tiếng, ba nhất định sẽ không li hôn với mẹ – Wendy nức nở khóc quỳ xuống đất cúi lạy Lucy.

Lucy nhìn thấy cảnh đó đau lòng muốn rơi nước mắt, đứa em gái đáng thương của cô. Luôn là người đứng giữa giữa cô và bà Porlyusica.

- Xin lỗi em, chuyện đó là chuyện giữa ba và dì, chị không có quyền xen vào. Nếu ba vẫn muốn tiếp tục chung sống vớ dì, chị cũng không phản đối, ba muốn li hôn, chị cũng không thể xen vào. Nếu muốn xen vào thì chị đã xen vào từ lúc dì bắt đầu đánh chị, cho nên bây giờ muốn cầu xin, em hãy đến cầu xin ba – Cô dứt khoát từ chối.

- Chị ... – Wendy yếu ớt gọi.

- Chị mệt rồi. Chị muốn nghỉ ngơi, em về phòng mình đi – Cô từ chối bàn luận tiếp.

Nói rồi cô bước lên giường nằm nhắm mắt lại. Wendy nhìn theo đôi mắt từ từ khép lại của Ngân Hằng, nỗi tuyệt vọng dâng cao trong lòng, cô biết, không thể cầu xin hay trách cứ gì Lucy được. Đó là tội mà mẹ cô phải gánh chịu . Tất cả đều là lỗi của bà không thể trách ai được. Cô lặng lẽ đứng dậy, nhìn Lucy khẽ nói:

- Chị, em xin lỗi chị. Đã làm khó chị rồi.

Cô ra ngoài khép cửa lại, Lucy bèn mở mắt ra thờ dài một hơi. Đã đến bước này rồi, cô không thể nhân từ. Ít ra phải làm cho bà ta hiểu ra và sau này không còn như vậy nữa. Đối với bà ấy, phải một lần cứng rắn mới khiến bà ta từ bỏ.

Nghĩ tới dáng vẻ tội nghiệp của Wendy, nước mắt cô rơi ra, khẽ nói thầm:

- Chị xin lỗi.

*********************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro