chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YÊU KHÔNG THỂ TẢ《01》
Tác giả: Vô Mộng

1

Lúc vào biệt thự, tôi không thấy Lương Dĩ Tề.

"Trong phòng vẽ tranh trên lầu. "

Có lẽ Diêu Mặc Bình thấy tôi đang nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối, vì vậy  nói.

Diêu Mặc Bình là mẹ của Lương Dĩ Tề.

"Còn tôi thì sao?" Tôi ngập ngừng.

"Cô ở cách vách nó trước." Diêu Mặc Bình dẫn tôi lên lầu: "Chính là phòng này. Bỏ đồ đạc xuống, theo tôi đến gặp nó. "

Diêu Mặc Bình rất hào phóng, căn phòng tạm thời chuẩn bị cho tôi cũng rất thông thoáng, căn phòng có kích thước bằng căn nhà trước đây của tôi.

Tôi không có nhiều thứ, chỉ có một chiếc ba lô rách nát và tồi tàn.

Sau khi cất đi, tôi đi theo Diêu Mặc Bình đến căn phòng ở cuối lầu hai:

"Lương Dĩ Tề, mẹ vào đây." Bà gõ cửa.

Không có phản hồi từ trong phòng.

Diêu Mặc Bình không quan tâm, trực tiếp xoay tay nắm cửa, mở cửa.

Đây là một phòng vẽ tranh đầy sơn, cọ, bảng và giấy.

Nhưng nó được sắp xếp gọn gàng, phòng vẽ tranh rất sạch sẽ.

"Lương Dĩ Tề, để mẹ giới thiệu một người bạn cho con." Diêu Mặc Bình không quan tâm người đối diện chúng tôi có đồng ý hay không, trực tiếp kéo tôi về phía trước.

Lúc này, người ngồi trước bảng vẽ quay đầu lại.

Đó là một khuôn mặt rất đẹp trai.

"Mẹ." Anh gọi.

"Đây là Phương Tư Tư." Diêu Mặc Bình kéo tôi lên: "Tương lai sẽ sống cùng chúng ta."

Lương Dĩ Tề ngơ ngác nhìn tôi, dừng lại năm giây, rồi nói:

"Chán ghét. "

2

Một ngày trước, Diêu Mặc Bình nhặt được tôi ở trên đường.

Nói là nhặt được cũng không thích hợp lắm, dù sao tôi cũng đã hai mươi mốt tuổi, không phải trẻ con, có thể tùy tiện bị người khác nhặt được.

Tôi cùng đường, đói khát hai ngày hai đêm, cuối cùng lúc không thể chịu nổi nữa, tôi rụt rè đi đến chiếc xe bên cạnh:

"Xin chào, có thể mua cho tôi chút gì đó để ăn được không?"

Người trong xe là Diêu Mặc Bình, trông có vẻ sắc sảo và có năng lực.

Dường như bà đang nghe điện thoại, vừa rồi tôi không nhận ra bà đang đeo tai nghe.

Bà thờ ơ nhìn tôi rồi quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, nói chuyện với người khác.

Tôi thức thời ngồi cuộn tròn như quả bóng trong góc, suy nghĩ về cách có thể kiếm được thứ gì đó để ăn.

Năm phút sau, Diêu Mặc Bình đá chân tôi.

"Này." Bà nói, có chút không kiên nhẫn: "Đi ăn với tôi."

Tôi đã ăn hai bát mì đầy, bà còn mua cho tôi một chai soda.

"Bữa ăn này không phải miễn phí." Chờ tôi ăn xong bà mới nói.

Ngụm soda cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng tôi.

Tôi đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

"Tôi có một đứa con trai." Bà tiếp tục: "Mắc chứng tự kỷ."

"Cô biết tự kỷ đúng không? Chết tiệt, giống như một kẻ ngốc vậy. "

Bà dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.

"Tôi có thể để cô không phải lưu lạc đầu đường, nhưng cô phải về với tôi. "

Bà nhìn thẳng vào mắt tôi:

"Làm vợ của nó. "

3

"Giao cho cô đấy." Diêu Mặc Bình dường như không quan tâm đến hai chữ "chán ghét" mà Lương Dĩ Tề nói.

"Tôi có việc phải làm, các người cứ tự nhiên. "

"Eh......" Tôi túm lấy bà.

"Còn gì nữa sao?"

Diêu Mặc Bình dường như là một người cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nếu nói thêm hai chữ nữa cũng có thể khiến bà lập tức tức giận.

"Tôi ... anh ta... "Tôi không biết phải nói gì.

Tùy tiện ở với một người đàn ông lạ còn là một người mắc chứng tự kỷ làm tôi rất mờ mịt không biết phải làm sao.

"Nó chỉ là một kẻ ngốc" Diêu Mặc Bình nói mà không quan tâm chút nào, như thể người đàn ông đó không phải là con trai bà.

"Cô coi như chơi với một thằng ngốc đi. "

Nói xong, bà đã rời khỏi phòng rồi.

Sau đó nói thêm một câu ở hành lang:

"Dì sẽ nấu ăn và dọn dẹp phòng, không phải để cô tới làm người giữ trẻ. "

4

Mấy ngày nay Diêu Mặc Bình không về.

Chỉ có ba người trong nhà, chúng tôi và dì.

Dì nói rằng Diêu Mặc Bình tự mở công ty riêng, rất bận rộn và thường xuyên bay khắp nơi.

Kể từ khi tôi chuyển đến, Lương Dĩ Tề đã ngừng vẽ những bức tranh yêu thích của mình.

Anh di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống ở ngưỡng cửa.

Lúc không thấy tôi thì không nói lời nào, vừa nhìn thấy tôi, anh bắt đầu luôn miệng nói:

"Chán ghét, chán ghét, chán ghét ......"

Tôi bước vào phòng đã nói,  lúc tôi ra khỏi phòng cũng nói.

Lúc lên lầu, xuống lầu cũng đều nói.

Nói liên tục không ngừng như tụng kinh.

Tựa như trong thế giới của anh, thể hiện sự không thích của mình đối với kẻ thù là cách tấn công duy nhất.

Tôi phớt lờ anh vì thật sự thì...... Tôi cũng không biết phải làm gì với anh.

[Cô lo làm gì?] Diêu Mặc Bình trả lời tôi trên WeChat: "Tôi là là mẹ nó, nhưng cũng phải mất bảy, tám năm mới có thể nói chuyện với nó. 】

[Hơn nữa, nó mệt rồi thì sẽ nghỉ nói thôi.]

5

Đã đến ngày Lương Dĩ Tề đi tiêm.

Là tiêm chống dị ứng.

Trước kia Diêu Mặc Bình thường đưa anh đến đó.

Bây giờ Diêu Mặc Bình không cần phải bay mấy ngàn cây số để dẫn anh đi tiêm nữa.

Bà đã gửi một danh sách các hướng dẫn dài hoằng tới, sau đó lặn mất tâm.

"Đi tiêm thôi." Tôi nói với anh.

"Chán ghét. "Anh vẫn ngoan cố lặp lại.

"Hôm nay phải tiêm. "Tôi kiên nhẫn.

"Chán ghét. "

......

Bạn không thể lý luận với anh chàng này được.

"Bộ anh biết tôi là ai hay gì mà chán ghét tôi?"

Tôi chặn anh lại bằng một câu.

"Nếu đã không biết tôi là ai, thì có chán ghét cũng vô dụng thôi. "

Lương Dĩ Tề ngồi trên băng ghế nhỏ chết lặng.

Thật sự giống như một kẻ ngốc.

"Đi tiêm với tôi đi, tiêm xong tôi sẽ nói cho anh biết tôi là ai. "

6

Anh đã gặp bác sĩ nhiều lần, rất quen thuộc.

Nhưng khi ngồi xuống, vẫn không duỗi tay ra.

"Vươn tay ra." Tôi nói.

"Nói đi."  Anh lại nhìn chằm chằm vào tôi một cách bướng bỉnh, giấu tay đi như thể mình đang bịt tai trộm chuông.

"Cái gì?"

"Nói đi." Anh lặp lại.

"Nói cái gì?"

"Tên. "

"Anh tiêm xong rồi tôi sẽ nói cho anh biết. "

Anh hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra.

Sau khi tiêm, chúng tôi ngồi trên hành lang.

Anh đè cánh tay mình một cách đáng thương:

"Nói đi, tên. "

Đêm đó Diêu Mặc Bình nói với tôi rằng Lương Dĩ Tề có chút cố chấp.

Sự thật này tôi đã được lĩnh giáo rồi.

"Phương Tư Tư." Tôi nhìn chằm chằm vào anh, nói: "Anh nhớ đấy, tôi tên là Phương Tư Tư."

Lương Dĩ Tề ngẩn ngơ ngồi đó suốt một phút.

Sau đó anh nói: "Chán ghét, Phương Tư Tư."

7

Con trai của nhà dì  kết hôn, phải trở về làng để làm rượu mừng.

"Một mình con có ổn không?" Dì ấy hỏi tôi trước khi rời đi.

Tôi nhắn tin cho Diêu Mặc Bình, hỏi bà có muốn quay lại vài ngày không.

[Không sao đâu.] Bà trả lời tôi, [Dù sao nó cũng sẽ không chạy ra ngoài, nhiều nhất là sẽ phát điên trong phòng thôi.]

Dường như Diêu Mặc Bình không quan tâm chút nào đến việc Lương Dĩ Tề sẽ phát điên.

Trước khi đi, dì đã giải thích một loạt điều.

Ví dụ, Lương Dĩ Tề không thể ăn chung một chén với những người khác.

Ví dụ như không thể tùy tiện vào phòng Lương Dĩ Tề.

Hay là không thể tùy tiện đụng vào đồ của Lương Dĩ Tề.

Nhưng chỉ có mình ên tôi ở đây thôi, làm sao lo được nhiều như vậy?

Khi tôi gấp quần áo và đặt chúng lại vào phòng của Lương Dĩ Tề,  quay lại đã thấy anh chống tay lên hông, giận dữ trừng mắt nhìn tôi ở cửa.

Bĩu môi và phồng má, giống như một con cá nóc giận dữ.

Nhưng con cá nóc này vẫn rất ưa nhìn.

"Chán ghét Phương Tư Tư!" Anh lần đầu tiên nhấn mạnh.

"Chán ghét tôi cái gì?" Tôi cố tình trêu chọc anh.

Anh không hiểu ý, nên ngu si mà nhìn tôi.

"Nếu anh không biết chán ghét tôi cái gì, đại thần tấn công sẽ không để ý tới anh. "

Anh trợn mắt há hốc mồm.

Buổi tối, tôi thấy anh ngồi dựa vào tường, vừa bóc lớp sơn trên tường, vừa nói chuyện điện thoại với Diêu Mặc Bình.

"Mẹ, phải nói thế nào?"

Diêu Mặc Bình không kiên nhẫn ở bên kia: "Nói thế nào cái gì?"

"Mẹ." Nhưng anh chỉ biết hét lên.

"Lương Dĩ Tề, con thật sự làm phiền mẹ muốn chec, để mẹ ngủ đi. "

Sau khi cúp điện thoại, anh vẫn ngồi dựa vào tường, vẻ mặt rất buồn rầu.

Tôi không quan tâm đến anh ấy.

Sau một lúc, tôi thấy anh lật một cuốn sổ nhỏ.

Tôi liếc nhìn thấy đó là "Một ngàn câu tiếng trung hàng ngày".

Tôi ngủ đến ba giờ sáng,  có tiếng sột soạt ở cửa.

Tôi mở mắt ra, thấy một bóng người ở ngưỡng cửa.

Sau đó, có một thứ gì đó được bỏ vào qua khe cửa.

Tôi đi nhặt nó lên nhìn, có dòng chữ tròn tròn và mũm mĩm trên đó:

[Chán ghét Phương Tư Tư vào phòng của tôi.]

Ngoài ra còn có hình nhân vật nhỏ tức giận kèm theo.

Kể từ khi tìm ra cấu trúc câu này, anh đã nhanh chóng áp dụng nó một cách dễ dàng.

Tôi mang bữa ăn đã chuẩn bị sẵn, anh nói:

"Chán ghét cơm Phương Tư Tư nấu. "

Tôi dọn dẹp phòng vẽ tranh cho anh, anh nói:

"Chán ghét Phương Tư Tư vào phòng vẽ tranh của tôi. "

Tôi dọn dẹp phòng của anh, anh đi theo tôi nói:

"Chán ghét Phương Tư Tư chạm vào đồ của tôi. "

Anh không phát điên, mà cứ như lúc nào cũng bị thần kinh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu