chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YÊU KHÔNG THỂ TẢ《02》
Tác giả: Vô Mộng
8

Lương Dĩ Tề có một con thú bông ngỗng trắng, đã ở bên anh hơn 20 năm, phải ôm nó ngủ mỗi ngày.

Chuyện này là do dì nói với tôi.

Nhưng dì không nói với tôi rằng không ai có thể chạm vào chú ngỗng trắng kia.

Tôi thấy thời tiết tốt, nên đã giặt sạch nó giúp anh, như vậy sẽ vệ sinh hơn.

Nhưng khi Lương Dĩ Tề nhìn ngỗng trắng treo trên dây phơi quần áo, đã thét một tiếng vang lên khắp tiểu khu.

"Chết rồi, chết rồi." Anh run rẩy, ôm lấy ngỗng trắng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Chỉ giặt sạc thôi, khô rồi là ổn. "Tôi không quá để ý.

Nhưng anh càng ngày càng kích động.

Không thể thở được, toàn thân run rẩy,  hét lên một tiếng, lại nói thêm một câu "chết rồi".

"Lương Dĩ Tề......: "Tôi đi đến gọi anh.

Tuy nhiên, anh chợt đẩy tôi ra, mồ hôi đầm đìa, giương nanh múa vuốt, gầm lên với khuôn mặt dữ tợn:

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài. "

Tôi nhìn đôi mắt đỏ tươi của anh, mới biết mình đã làm sai.

"...... được."

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, cô đi ra ngoài. Chán ghét, chán ghét, chán ghét cô....." Trong miệng anh lặp đi lặp lại câu này.

Còn vẫn luôn đẩy, sức mạnh lớn đến mức đáng kinh ngạc.

Cuối cùng tôi bị đẩy vào sân, sau đó anh khóa cửa lại.

Anh bế ngỗng trắng trở về phòng của mình, dường như còn đang khóc.

Thời tiết thay đổi, một cơn mưa xối xả đến đột ngột.

Trong sân chỉ có mái hiên rộng vài cm để tránh mưa.

Tôi co rúm lại ở nơi nhỏ bé đó.

Tôi chỉ hy vọng rằng mưa sẽ sớm tạnh.

Nhưng trời mưa cả ngày.

Tôi bị xối đến ướt đẫm.

9
Buổi tối, Diêu Mặc Bình trở về mắng Lương Dĩ Tề một trận:

"Tại sao con lại nhốt người ta ở ngoài hả!"

"Mẹ, Ngỗng Trắng, chết rồi." Giọng nói của Lương Dĩ Tề thật đáng thương.

"Chết tiệt, người ta chỉ giúp con giặt sạch thôi." Diêu Mặc Bình dừng lại, "Ngỗng trắng giống như thiên nga, nó cũng rất thích cái đẹp."

"Thật sao?" Anh ngập ngừng.

"Mẹ gạt con làm gì!"

Tôi đã bị sốt cả ngày.

Ngày hôm đó, Diêu Mặc Bình đã chăm sóc tôi.

Bà cho tôi uống thuốc, đắp chăn bông cho tôi, đo nhiệt độ cho tôi.

Trong một khoảnh khắc, bà thực sự trông giống như một người mẹ.

Cửa phòng mở.

Thỉnh thoảng, tôi có thể nhìn thấy Lương Dĩ Tề đi ngang qua cửa.

Mấy ngày nay trừ lúc mới đầu anh kéo một chiếc ghế nhỏ đến nhìn chằm chằm vào tôi nói chán ghét, thì về cơ bản anh đều ở trong phòng vẽ tranh giống như trước kia.

Cũng không biết tại sao ngày hôm đó lại không vào phòng vẽ tranh.

Ngày hôm sau, Diêu Mặc Bình lại rời đi.

Đôi khi tôi cảm thấy bà giống như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn, không mệt mỏi.

Lương Dĩ Tề cũng trở về phòng vẽ tranh.

Chỉ ra ngoài khi tôi gọi anh ăn cơm.

Trên bàn ăn, anh vặn vẹo ngại ngùng, rất lạ.

Cũng không nói chán ghét cơm tôi nấu.

Cũng không tức giận nhìn chằm chằm vào tôi như con cá nóc.

"Ăn đi. "Tôi kêu anh.

Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lương Dĩ Tề là như vậy, một chuyện nhỏ cũng đủ để anh suy nghĩ cả một ngày.

Tôi không quan tâm đến anh.

Tiếp tục tự ăn.

Nhưng giữa bữa ăn, lại nghe thấy anh nói:

"Ngỗng trắng, cảm ơn Phương Tư Tư. "

Tôi sững sờ một lúc, ngước lên thì thấy anh đang đỏ mặt.

"Tại sao phải cảm ơn tôi?"

Anh ngẫm nghĩ hồi lâu:

"Ngỗng trắng thích cái đẹp, Phương Tư Tư, ngỗng trắng, trở nên xinh đẹp. "

Tôi mỉm cười:

"Một khi đã như vậy, chúng ta làm hòa được chứ?"

Đôi mắt anh mở to.

"Còn chán ghét Phương Tư Tư không?"

Anh không nói lời nào, lại trở về phòng vẽ tranh.

10

Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà.

Tiếng động dồn dập như cướp bóc.

Hiếm khi có thứ gì có thể làm Lương Dĩ Tề chú ý, cho dù trời sập xuống, anh cũng chỉ biết vẽ.

"Ông tìm ai?" Tôi đi đến mở cửa, thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở ngưỡng cửa với khuôn mặt không mấy thiện cảm.

"Cô là ai?" Ông ta hỏi lại.

"Ông là ai?" Tôi thấy ông ta có ý đồ không rõ, vì vậy tôi đã chặn cửa.

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, phớt lờ tôi, đẩy tôi ra và bước vào trong.

"Ông đang làm gì vậy, ông ......"

Nhưng tôi không thể theo kịp ông ta.

Ông ta đi lên lầu vài bước, trực tiếp đi tới phòng của Lương Dĩ Tề.

Tôi cảm thấy không ổn, vì vậy  vội vã tiến về phía trước.

Quả nhiên, còn chưa đến gần,  lại nghe thấy tiếng Lương Dĩ Tề gào thét.

"Chết tiệt, thằng ngu, đừng la hét nữa."  Người nọ không kiên nhẫn.

Tôi nhanh chóng chạy tới.

Thấy Lương Dĩ Tề đang ngẩng đầu không ngừng la hét, toàn thân không ngừng run rẩy.

Người đàn ông đang chọn tranh của ông ta.

"Ông đang làm gì vậy, mời ông đi ra ngoài. "Tôi cản lại.

Ông ta đẩy tôi sang một bên và tiếp tục tìm tranh.

"Ba, kẻ xấu."  Lương Dĩ Tề nói.

Hóa ra là ba anh.

Nhìn tư thế này, là muốn cướp đi những bức tranh của anh.

Diêu Mặc Bình nói tranh của Lương Dĩ Tề có thể bán được rất nhiều tiền.

"Ông bỏ xuống." Tôi nhào lên: "Ông mà làm thế nữa tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Ông mày là ba của nó, còn sợ mày báo cảnh sát à!"

"Nếu ông thật sự không sợ thì sẽ không chọn lúc này tới. "

Người nọ do dự.

"Nếu ông không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát. "

"Mẹ nó, xui xẻo." Cuối cùng, ông ta đặt đồ đạc xuống và rời đi.

Lương Dĩ Tề vẫn tiếp tục nói [ba, kẻ xấu.]

Tôi cúi xuống ôm lấy anh:

"Không sao đâu, kẻ xấu đi rồi. "

Anh ngước lên nhìn tôi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Đừng sợ, tôi đã đuổi kẻ xấu đi. "

Ngày hôm sau, tôi mở cửa thấy Lương Dĩ Tề lại đứng ở cửa.

Giống như một vị thần giữ cửa.

"Sao thế?" Tôi hỏi anh.

"Vẽ tranh. "

"Hả?"

"Phương Tư Tư, đi vẽ tranh với tôi. "

11

Bút vẽ của Lương Dĩ Tề đã biến mất.

Anh nhất định phải đi mua bút vẽ của một nhãn hiệu riêng, nếu không anh sẽ phát điên.

Đó là một thương hiệu nước ngoài.

Nên không thể mua ở một cửa hàng đường phố.

Bình thường Diêu Mặc Bình sẽ đưa anh đi mua.

Lần này anh yêu cầu tôi đưa anh đi.

Chúng tôi đi bộ một lúc lâu, hỏi không biết bao nhiêu cửa hàng, nhưng không tìm thấy nhãn hiệu kia.

"Anh nhất định phải mua của thương hiệu đó sao?"

"Đúng vậy. " Cố chấp như trâu.

Chúng tôi ngồi bên đường nghỉ ngơi một lúc, nhìn mọi người đến và đi.

Lương Dĩ Tề nhìn chằm chằm vào một cô bé, không thể rời mắt.

Tôi nghĩ anh đang nhìn người,  sau đó mới phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào cây kem trong tay người ta.

"Muốn ăn?"

"Muốn." Anh nuốt nước miếng.

Tôi đã mua cho anh một cây kem.

Anh ăn rất vui vẻ, nhưng sau một lúc anh nói:

"Phương Tư Tư không có. "

"Tôi không ăn."  Tôi đã nói.

"Phương Tư Tư muốn ăn." Anh đưa kem qua.

"Thật sự không muốn ăn."

"Muốn ăn."  Anh cố chấp đưa kem lên môi tôi.

"Tôi không ăn. "

Nhưng anh ấy không nghe, cứ cầm kem không nhúc nhích cho đến khi tôi ăn.

Thế giới của Lương Dĩ Tề luôn là một đường thẳng.

Tôi chỉ đành cắn một miếng tượng trưng.

Anh hạnh phúc và cười toe toét  ăn hết kem.

Chúng tôi đi bộ xung quanh cả buổi chiều, cuối cùng cũng mua được bút vẽ anh muốn.

Khi chuẩn bị về đến nhà, anh đột nhiên không cử động.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi anh.

Anh không trả lời.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào con hẻm trong sự ngơ ngác.

Có một cặp đôi hôn nhau trong con hẻm.

"Phương Tư Tư, họ đang làm gì vậy?" Khi về đến nhà, anh hỏi tôi.

"Hôn môi." Tôi nói.

"Hôn môi là cái gì?"

"Đó là chính là hôn môi. "

Anh suy nghĩ một lúc với vẻ mặt đau khổ.

Vẫn chưa thể hiểu được.

Buổi tối sau khi ai về phòng nấy, tôi sắp đi ngủ.

Anh tới gõ cửa phòng tôi.

"Lại có chuyện gì?"

Anh không nói, nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau đó, anh trực tiếp đến gần, hôn lên.

Không có kỹ xảo, thậm chí không thể tính là một nụ hôn.

Chỉ biết liếm như một chú tró nhỏ.

"Thích." Anh chủ động buông ra: "Thích hôn môi."

"Lương Dĩ Tề, sau này không được phép hôn tôi. "

"Tại sao?" Anh nói, mắt mở to.

"Chỉ những người thích nhau mới có thể hôn. "

"Thích là cái gì?" Anh hỏi với một ánh mắt thuần khiết.

"Nếu anh không biết thích là gì, vậy càng không thể hôn tôi. "

12

Tôi ra ngoài mua đồ ăn, Lương Dĩ Tề đột nhiên nói muốn đi cùng tôi.

Tôi hỏi Diêu Mặc Bình xem có được hay không.

"Đương nhiên là được. Bình thường tôi có năn nỉ nó cũng không chịu đi. "

Mặc dù trước đó  đã nói rằng không thể hôn môi, nhưng anh không biết mệt mỏi hỏi đi hỏi lại mỗi ngày:

"Hôm nay có thể hôn không?"

"Không thể." Tôi vừa tìm chỗ bán rau chân vịt vừa trả lời.

Đi được nửa đường, đột nhiên có ai đó gọi tôi từ phía sau.

Tôi quay đầu lại thì thấy đó là Từ Dĩnh.

"Yo, Phương Tư Tư, mày vẫn còn sống à?"

Tôi phớt lờ cô ta, xoay người rời đi.

"Mày điếc thì sao?" Từ Dĩnh tiến lên túm lấy tôi.

Tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta,  chỉ muốn rời đi.

Nhưng cô ta không chịu buông ra, trông như đang xem kịch vui.

"Buông ra." Lúc này, Lương Dĩ Tề đột nhiên tiến tới gầm lên.

Giọng nói rất lớn, trừ hôm anh cho rằng tôi giết ngỗng trắng của anh ra, trước nay chưa từng nghe qua.

Ngay cả khi ba anh đến giật tranh của anh, anh cũng chưa bao giờ gây ra tiếng động lớn như vậy.

Giống như một con thú hung dữ.

"Thần kinh."  Từ Dĩnh sợ hãi đến mức hét lên.

"Buông, Phương Tư Tư, ra."  Sắc mặt Lương Dĩ Tề trở nên dữ tợn hơn một chút, nắm đấm siết chặt.

Cuối cùng, Từ Dĩnh bỏ trốn.

"Chán ghét." Trên đường trở về, Lương Dĩ Tề lại bắt đầu lẩm bẩm không ngừng.

Với vẻ mặt bị khinh bỉ đó, ai có thể đoán được rằng mười phút trước đã làm những người ở chợ rau suýt gọi cảnh sát.

"Chán ghét tôi?"

"Không phải. chán ghét ......"

"Người vừa rồi?"

"Đúng vậy. "

"Tại sao?"

Anh suy nghĩ một hồi, phải mất rất nhiều công sức mới trả lời:

"B.ắ.t n.ạ.t Phương Tư Tư. "

13

Tới lâu rồi, mấy người hàng xóm đều biết tôi.

Người hàng xóm bên cạnh anh là một chàng trai trẻ.

Thỉnh thoảng, cậu sẽ nhiệt tình chào hỏi tôi.

"Xem ra hôm nay tâm trạng không tệ nha."  Cậu cười với tôi.

Tôi cũng cười.

Nhưng là bởi vì vừa rồi khi đi ra ngoài, Lương Dĩ Tề lại chặn tôi lại hỏi tôi có thể hôn hay không.

Trông hơi vụng về và dễ thương.

"Cô định đi mua đồ ăn sao?" Cậu ấy lại hỏi.

"Đúng vậy. "

"Vậy tôi sẽ đi với cô. "

Chàng trai kia tên là Dương Xung, suốt chặng đường đi cậu đều tìm gì đó để nói.

Bầu không khí không tệ.

Nhưng Lương Dĩ Tề không vui, anh xụ mặt cả chặng đường không thèm nói chuyện.

Ngay khi về đến nhà,  vừa vào anh đã chặn tôi ở cửa.

Tôi thấy anh nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt u ám.

Đó là một cái nhìn mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Sắc mặt thanh tuấn lập tức trở nên lạnh lùng.

Giống như một con báo hoang sắp nổi giận vì đã bị ăn cắp thức ăn.

"Lương ......"

Trước khi tôi kịp hét lên, anh đã bịt miệng tôi.

Vẫn không có bất kỳ kỹ xảo nào, không khác gì bị gặm nhấm là mấy, nhưng lại rất dùng sức, còn ôm tôi vào trong lòng.

Siết chặt.

"Lương Dĩ Tề." Tôi đẩy anh ra: "Không được phép hôn."

Vẻ mặt anh vẫn nặng nề, hơi thở có chút dồn dập.

Cực kỳ tủi thân chớp chớp mắt, sau đó nhốt mình trong phòng vẽ tranh, không chịu ngoài.

Cũng không ăn cơm.

Hôm đó Diêu Mặc Bình không đi công tác, đã về sớm hơn một chút.

"Lương Dĩ Tề, mau lăn ra đây." Bà điên cuồng gõ cửa.

"Không cần." Lương Dĩ Tề trả lời bên trong.

"Con lại nổi điên gì thế?"

Không có âm thanh bên trong.

Ba phút sau, Diêu Mặc Bình tìm được chìa khóa dự phòng rồi kéo người nọ ra ngoài.

"Nổi điên gì đó?" Bà ấn Lương Dĩ Tề xuống bàn rồi ngồi xuống.

Lương Dĩ Tề vẫn không ăn.

Lúc này có tiếng gõ cửa.

Tôi đi tới mở ra thì thấy đó là Dương Xung.

"Vào buổi chiều, có một người bạn mang trái cây tươi tới, nhà mình cũng ăn thử đi. "

Ngay khi Lương Dĩ Tề nghe thấy giọng nói này, anh liền đứng dậy như điên, vội vàng chạy tới cửa, trực tiếp lấy đồ trong tay Dương Xung ném ra ngoài.

"Chán ghét!"

Anh lại trở nên kích động, sức lực rất lớn, đẩy đến mức Dương Xung không có sức để chống trả.

Cuối cùng, anh đuổi người nọ ra khỏi nhà.

"Chán ghét." Anh quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại rất mất mát: "Phương Tư Tư nói chuyện với người khác. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu