Chương 11: Quan Tiểu Yến biết ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi kết thúc cũng là khoảng thời gian các sĩ tử được nghỉ ngơi, thư giãn. Quan Tiểu Yến cũng không ngoại lệ. Mẹ cô cũng dễ tính hơn xưa nên vui vẻ đồng ý cho cô đi chơi cùng các bạn.

Chu Thừa Viễn vẫn như cũ làm tài xế kiêm vệ sĩ đưa đón cô đi chơi. Thậm chí buổi liên hoan lớp cô hắn cũng có mặt khiến bạn bè trêu đùa cô rằng Chu Thừa Viễn đi theo để canh chừng cô không mất. Cô nghe xong cũng chỉ biết đỏ mặt xấu hổ còn hắn thì không thèm phủ nhận. Cô cảm nhận, mối quan hệ giữa họ đang dần thay đổi.

Về chuyện thi đại học thì Chu Thừa Viễn nói rằng: "Hên xui"

"Hên xui nghĩa là sao?", cô hỏi lại

"Giáo viên dễ thì OK còn giáo viên khó thì xem số phận", gã nói

Cô nghe xong mà đổ mồ hôi hột. Chu Thừa Viễn nhìn cô lo hắn không đậu đại học S mà buồn cười, trong khi điểm của mình còn không lo bằng.

Những ngày này không phải đâm đầu vào học, tâm tình của cô vô cùng tốt. Chu Thừa Viễn đưa cô đi chơi khắp cái thành phố, đến những nơi chưa từng đến, làm những việc mà cô chưa bao giờ làm. Hóa ra ngoài việc học, còn có những việc thú vị hơn thế.

Sau khi bay lượn mấy vòng quanh trò tàu lượn siêu tốc, Quan Tiểu Yến chân mềm nhũn ngã nhào vào lòng Chu Thừa Viễn, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm muốn chơi tiếp trò Phi thuyền, gã lau những giọt nước mắt vì phấn khích còn vương trên khóe mắt cô cười bất lực nói:

- Sau này lên thành phố S, tôi sẽ dẫn cậu chơi nhiều trò nữa.

Trong đời Quan Tiểu Yến, có lẽ may mắn nhất là làm bạn với Chu Thừa Viễn, vì thế mà cuộc sống luôn được thiết lập theo nguyên tắc của cô mới bớt tẻ nhạt.

Hôm nay, Chu Thừa Viễn hứa sẽ đưa cô đi khu vui chơi lớn nhất thành phố S mới mở ở ngoại ô, gã cũng khoe luôn mình vừa lấy được bằng lái, đi ra ngoại ô không thành vấn đề, từ giờ cô không còn phải lo cho tính mạng của mình nữa rồi.

Tối hôm đấy cô hào hứng đến mất ngủ, sáng dậy chuẩn bị quần áo tươm tất chuẩn bị đi chơi. Mẹ cô thấy dạo này cô đi chơi nhiều nên có ý định nhắc nhở chút, nhưng bị ông Quan ngăn lại. Hiếm khi ông thấy con gái vui vẻ thế.

Quan Tiểu Yến tung tăng ra khỏi nhà thì nhận được điện thoại của Chu Thừa Viễn:

"A lô, cậu đến đâu rồi, tôi vừa ra khỏi nhà", cô vui vẻ nhận điện thoại.

"Xin lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất, hôm nay không đi được", hắn cất giọng áy náy.

Đang hào hứng bỗng bị dội một gáo nước lạnh, giọng Tiểu Yến chùng xuống:

- Không sao, cậu bận việc thì thôi. Còn nhiều thời gian mà...".

Thế nhưng cô không hề biết rằng, thực ra chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu.

Chu Thừa Viễn nghe ra giọng không vui của cô thì cũng không nỡ, nhưng cậu cũng chẳng biết làm gì khác.

Quan Tiểu Yến cũng không muốn về nhà, đã mất công chuẩn bị rồi, thế là cô quyết định tự mình bắt xe bus đi đến khu vui chơi ở ngoại ô.

Khu vui chơi này vé không hề rẻ, nhưng đã đến rồi thì biết làm thế nào. Quan Tiểu Yến bấm bụng mua một vé thường vào bên trong. Cô thử chơi qua nhiều trò, đi thăm cả căn nhà ma. Nhưng mà vẫn cảm thấy không vui, có lẽ không có Chu Thừa Viễn, làm gì cũng tẻ nhạt.

Chơi một hồi thấm mệt, cô ghé qua quán bắp rang bơ thơm lừng mua một phần. Lúc tính tiền, cô bỗng thấy một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt – Chu Thừa Viễn,

Quan Tiểu Yến vội vàng tính tiền vui vẻ chạy theo định gọi hắn, thế nhưng khi thấy bóng hình bên cạnh hắn, cô lập tức dừng bước. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có nét lai Tây.

Cô từng gặp qua những cô gái mà Chu Thừa Viễn hay cặp kè lúc trước, ai cũng xinh, cũng cao ráo trắng trẻo nhưng cô gái này lại khác hoàn toàn. Cô ấy có nét rất cao quý sang trọng mà đặc biệt là ánh mắt. Những người bạn gái khác của hắn thường nhìn hắn với ánh mắt si mê ngưỡng mộ lại sợ sệt như thể sợ mất đi, còn cô gái này thì hoàn toàn thờ ơ, có phần lạnh nhạt. Ngược lại chính Chu Thừa Viễn lại nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng cẩn trọng, e dè, hệt như mấy người bạn gái cũ của hắn.

Vậy ra đây là người trong mộng của hắn. Quan Tiểu Yến đứng chôn chân nhìn bóng dáng hai người đi vào trong khu công viên nước - nơi phải có vé VIP thì mới vào được. Cô lê bước tìm một cái ghế đá, vô hồn ngồi xuống, miếng bắp ngọt ngào trong miệng cô giờ nhạt nhẽo vô cùng. Hóa ra có việc đột xuất là thế này đây.

Giờ này mà khóc thì thật mất mặt. Nhưng mà khóc vì lý do gì? Quan Tiểu Yến bực bội lau đi giọt nước mắt vô dụng của mình. Khóc cái gì mà khóc, hắn có người trong mộng thì đã làm sao, cô vẫn là bạn thân của hắn cơ mà. Nhưng mà có phải không? Hắn có thể vô tư gọi điện thoại cho cô mà nói rằng: "Quan Tiểu Yến, ngày mai tôi phải đứa người trong mộng đi chơi rồi. Lúc khác nhé."

Tại sao phải nói dối là có việc đột xuất. 

Quan Tiểu Yến ngồi một hồi cảm thấy không muốn ở lại đây nữa, đang định đứng dậy đi thì có tiếng gọi từ đằng sau:

- Quan Tiểu Yến...

Chu Thừa Viễn kinh ngạc nhìn cô, không phải giờ này cô nên ở nhà sao. Hốc mắt cô đỏ, chẳng nhẽ cô khóc.

Quan Tiểu Yến giật mình nhìn hắn một lúc, quên mất là phải giả vờ ngạc nhiên, cô hỏi:

- Cậu chơi xong rồi à? Ý tôi là sao cậu lại ở đây?

Chu Thừa Viễn không biết phải nói gì, cảm giác của hắn lúc này như thể bị bắt quả tang. Hắn không có ý muốn nói dối cô, hắn có việc thật. Nhìn biểu hiện của cô, có vẻ như cô đã thấy hắn với Kathrine từ trước. Có lẽ cô đã hiểu lầm.

Lúc này cô nàng lai Tây cũng đi ra, cô hỏi:

- Thừa Viễn, bạn anh à?

Thừa Viễn?? Xem ra là rất thân thiết

Chu Thừa Viễn gật đầu. Quan Tiểu Yến làm ra vẻ hết sức tự nhiên có thể chào hỏi:

- Chào cậu, mình là Quan Tiểu Yến.

Kathrine mỉm cười xinh đẹp, lịch sự trả lời:

- Nếu là bạn của anh Thừa Viễn thì là chị rồi, em kém hai người một tuổi. Tên em là Kathrine Yu.

Kathrine, cái tên thật đẹp, người .cũng đẹp

Kathrine thân mật khoác tay Chu Thừa Viễn nói:

- Bố em với bố anh ấy là bạn thân, bọn em biết nhau từ hồi lọt lòng cơ. Lâu lắm em mới về nước nên anh Thừa Viễn mới dẫn đi chơi. Chị Tiểu Yến nếu đã đến đây rồi thì chúng ta cùng đi chơi.

Quan Tiểu Yến gượng cười, mắt cô không thể rời khỏi cánh tay trắng trẻo của Kathrine đang khoác lên tay hắn.

Chu Thừa Viễn quan sát nét mặt của cô, cuối cùng lên tiếng:

- Tiểu Yến, đi cùng đi. Chắc còn nhiều chỗ cậu chưa chơi hết.

Quan Tiểu Yến đâu muốn làm bóng đèn cản đường nhân duyên của hắn. Với cả cô giờ cũng không có tâm trạng cho lắm. Cô cười nói:

- Thật ra tôi chơi cũng nhiều lắm. Chết thật, đã muộn thế rồi. Tôi phải về đây, hai người cứ chơi vui vẻ.

Cô làm bộ xem đồng hồ rồi hớt hải chạy ra ngoài cổng. Chu Thừa Viễn muốn gọi với lại nhưng cô chạy quá nhanh, thoắt cái đã ra đến cổng, cô nhảy đại lên một chiếc xe bus nào đó rồi mất hút. Ngồi trong xe bus, Quan Tiểu Yến không quan tâm mình ngồi xe đi đâu, chỉ cảm thấy trong lòng mất mát.

Chu Thừa Viễn nhìn bộ dạng chạy trốn của cô, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ. Hắn quay sang nhìn Kathrine:

- Hôm nay cảm ơn em.

Cô bé ngơ ngác:

- Về chuyện gì?

Gã cười tủm tỉm không nói, đương nhiên là giúp hắn phát hiện ra một điều thú vị.

Quan Tiểu Yến biết ghen rồi

────∞────

Mấy ngày sau đó, Chu Thừa Viễn cũng không có gọi hay nhắn tin tán gẫu với cô như mọi khi, hắn cũng không rủ cô đi chơi nữa. Quan Tiểu Yến mỗi ngày đều ăn ngủ đến chín giờ sáng mới dậy. Có lẽ giờ này hắn bận đưa người trong mộng đi chơi đâu đó như cô và hắn vẫn thường làm rồi.

Ngày hôm nay là ngày có kết quả thi đại học. Quan Tiểu Yến run run nhập số báo danh rồi tên trường. Lúc này cô rất rất muốn gọi cho Chu Thừa Viễn để nghe hắn an ủi sự lo lắng trong cô.

Lấy hết can đảm ấn phím enter xuống. Cô cảm giác như tim mình ngừng đập. Sau khi nhìn thấy ba con số hiện lên màn hình. Quan Tiểu Yến hét lên muốn sập cả mái nhà. 398 điểm ( Cái này mình lấy chừng không theo tiêu chuẩn nào hết)

Bố mẹ cô nghe thấy tưởng cô bị làm sao cũng vội vàng lên phòng. Quan Tiểu Yến đẫm nước mắt thông báo cho bố mẹ. Thành quả suốt bao năm học cuối cùng cũng được đền đáp. Bố Quan không giấu nổi niềm vui gọi điện khoe với đồng nghiệp.

Quan Tiểu Yến không nghĩ nhiều gọi cho Chu Thừa Viễn. "Mặc kệ cậu có quan tâm hay không, tôi vẫn muốn chia sẻ với cậu", cô nghĩ.

Chu Thừa Viễn bên này cũng vừa tra cứu xong, kết quả không tồi, 365. Vẫn có khả năng đậu một khoa nào đó của trường đại học S. Nhưng hắn không vui như thế, nhìn tờ visa mới cứng vừa nhận được, lòng hắn nặng trĩu.

Điện thoại reo, là Quan Tiểu Yến. Chắc cô đạt được điểm cao, định khoe với hắn đây.

Quả nhiên, tiếng reo hò vui sướng của Quan Tiểu Yến vang lên trong điện thoại:

- A lô, cậu đang làm gì đấy? Tra kết quả chưa, mà khoan nghe tôi nói đã. Chuẩn bị tinh thần mà nghe đây này, 398 điểm. Cậu thấy tôi giỏi không? A lô? Có nghe không đấy.

" Đang nghe đây", tiếng Chu Thừa Viễn hơi nặng nề.

" Cậu thấy tôi giỏi không?", Quan Tiểu Yến vẫn không thể kìm chế được sự vui sướng.

" Có, cậu là giỏi nhất", hắn mỉm cười dịu dàng, tiếc là cô không nhìn thấy. Cô vui, hắn cũng vui.

Nhận ra sự khác lạ của hắn, Quan Tiểu Yến kiềm chế niềm vui hỏi han:

- Cậu làm sao vậy, điểm thi không tốt à?

" Rất tốt, tốt hơn mong đợi. 365 điểm", hắn áp điện thoại vào tai trả lời.

Vậy là hắn và cô có thể cùng vào trường đại học S. Hôm đó Quan Tiểu Yến nói rất nhiều, cô quên luôn cả chuyện ở khu vui chơi. Người trong mộng thì đã làm sao. Miễn sao cô và hắn vẫn có thể bên cạnh nhau là được

Chu Thừa Viễn ngắt điện thoại, ngẫm nghĩ không biết phải nói với cô như thế nào.

Ngày nhận được thông báo trúng tuyển đại học S. Quan Tiểu Yến hứng khởi gọi điện báo cho Chu Thừa Viễn. Thế nhưng đáp lại cô lại là sự im lặng, cô sốt sáng hỏi:

- Chu Thừa Viễn, có chuyện gì vậy? Tôi tra cứu rồi, với số điểm của cậu vẫn vào được khoa kinh tế đối ngoại bên đại học S. Sao cậu lại yên lặng vậy? Chu Thừa Viễn...

"Quan Tiểu Yến, xin lỗi, tôi không thể học cùng cậu được", tiếng hắn rất nhẹ, nhưng cảm giác mang lại thật nặng nề.

Quan Tiểu Yến đánh rơi cả điện thoại. Cả ngày hôm đó cô như người mất hồn. Kể cả cơm cũng không buồn ăn. Trông cô suy sụp như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro