Chương 27: Gặp phụ huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả của cuộc hoan ái vô độ đó là Quan Tiểu Yến cả đêm không về nhà và đến trưa nay mới thức dậy.

Khi cô cựa mình tỉnh dậy thì phát hiện eo đau nhức kinh khủng, nhớ lại đêm qua mãnh liệt thế nào, chính mình lại là người chủ động gạ gẫm, còn trèo lên người hắn, cô ôm mặt xấu hổ.

Người đàn ông bên cạnh cũng cựa mình, tay như một thói quen ôm lấy eo cô kéo lại gần, vuốt ve thân thể trần truồng của cô rồi chép miệng ngủ tiếp.

Quan Tiểu Yến xoay người quan sát người yêu, nhìn tác phẩm đo đỏ cô gây ra trên cổ hắn thì tự hào mỉm cười. Cô đưa tay sờ chiếc mũi cực phẩm, hàng lông mi đều đặn, đôi môi mỏng khép hờ, không tự chủ được mà hôn trộm hắn.

Chu Thừa Viễn nhanh chóng bắt lấy cô trước khi cô nàng ăn vụng định bỏ trốn, biến nụ hôn buổi sáng này nụ hôn sâu. Đôi tay quen thuộc phác họa lại cơ thể nàng.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn lại bắt đầu thay đổi, Quan Tiểu Yến vội vàng đẩy hắn ra, chỉ sợ mới sáng lại phải vận động nữa, cô đánh trống lảng:

- Chào buổi sáng!

- Bây giờ là buổi trưa rồi.

"À, buổi trưa rồi....Cái gì? Buổi trưa rồi á?", cô giật mình bật dậy với lấy điện thoại, đã quá trưa rồi.

Trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ và bố, Quan Tiểu Yến thầm than không xong rồi, cả đêm không về lại còn ở đến trưa. Cô tự trách bản thân mình phóng túng quá đà. Cô quay lại lườm tên yêu nghiệt đầu xỏ, kết quả hắn lại đang rất hưởng thụ cơ thể trần truồng lồ lộ của cô.

Quan Tiểu Yến xấu hổ lấy chăn che thân thể, mắng: "Lưu manh"

"Xấu hổ gì không biết nữa, anh còn lạ gì cơ thể em", hắn không ngại mà nói.

"Tại sao trước đây em lại đồng ý làm bạn với tên sói lang như anh chứ", cô oán thán. Nghĩ đến chuyện khi hắn làm bạn với cô trong đầu lại nghĩ đến chuyện ấy, cô rùng mình sợ hãi.

Cô không thèm để tâm đến hắn nữa, lấy điện thoại gọi về cho mẹ, đầu dây kia vừa bắt máy là mẹ cô đã hỏi dồn dập:

- Quan Tiểu Yến, con còn biết đường mà gọi về à? Tại sao đêm qua con không về nhà? Bây giờ con đang ở đâu?

Quan Tiểu Yến vội kiếm lý do nói:

- Hôm qua con liên hoan với bạn cùng lớp, con có uống chút rượu nên đành ngủ nhà bạn. Con không để ý điện thoại. Con xin lỗi mẹ.

Chu Thừa Viễn ngồi bên cạnh nhịn cười run người, cô bị hắn dạy hư càng ngày nói dối càng lưu loát.

Cô quay lại lườm rồi véo cho hắn một phát, vẫn đang vâng dạ nghe mẹ giáo huấn.

Khi cô đang nghe mẹ dạy dỗ, Chu Thừa Viễn rảnh rỗi nổi hứng trêu chọc cô, tay hắn luồn xuống dưới nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại của cô.

Quan Tiểu Yến thở hắt ra một hơi, vặn vẹo tránh móng vuốt của tên yêu nghiệt, hắn lại càng đắc ý không tha cho cô, trực tiếp cho ngón tay vào.

Cô cắn răng ngăn chặn tiếng rên thống khổ của mình, nếu để mẹ nghe thấy chắc thiêu sống cô mất, cô vội nói vào điện thoại:

- Mẹ, từ giờ sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Con sẽ về ngay đây..... con.. con chào mẹ.

Tắt điện thoại xong cô ngay lập tức lao vào cắn xé tên đầu sỏ, trách hắn:

- Mẹ bảo mẹ đi báo công an rồi đấy. May mà chưa đến 48 tiếng nếu không chúng ta thành trò hề của cả cái thành phố này mất.

Chu Thừa Viễn không trêu ghẹo cô nữa, biết mẹ cô khó tính nên ngồi dậy mặc quần áo cho cô, đánh răng rửa mặt xong đưa cô đến nhà họ Quan.

Khách sạn hắn đang ở cũng khá gần nhà cô nên chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cổng. Chu Thừa Viễn vẫn không từ bỏ ý định muốn gặp mặt phụ huynh, mục đích quan trọng vẫn là ngăn chặn vận đào hoa của cô, tránh cho trưởng bối trong nhà thúc giục gán ghép mai mối cô với thằng khác. Quan Tiểu Yến chỉ cần rời hắn một lúc thôi là lại xuất hiện thêm một tình địch. Nghĩ đến thôi đã thấy phiền rồi.

Nhưng Quan Tiểu Yến nhất quyết từ chối việc này, kiểu gì mẹ cô cũng xe xác cả hai đứa. Thấy cô cương quyết như vậy, hắn cũng bỏ cuộc, điều kiện là mùng bảy phải ra thành phố S cùng hắn. Đúng là tên nhỏ mọn.

Hai người đang anh một câu em một câu thì mẹ cô xuất hiện, tay cầm theo một túi rác.

Quan Tiểu Yến thấy mẹ như có tật giật mình, giật bắn mình lùi xa Chu Thừa Viễn, lắp bắp:

- Mẹ, mẹ sao lại ở đây?

"Đi vứt rác", mẹ cô giơ túi rác trong tay, tiếp tục hỏi: "Tiểu Yến, ai đây?"

Cô biết không giấu được nữa, thành thật nói: "Đây là Chu Thừa Viễn, bạn trai con".

Chu Thừa Viễn nghe xong rất lễ phép cúi chào:

- Cháu chào bác, cháu là Chu Thừa Viễn, bạn trai Quan Tiểu Yến ạ.

Mẹ Quan âm thầm quan sát hắn, bỗng thấy có chút quen quen, cái tên Chu Thừa Viễn này bà nghe không dưới một lần nhưng vẫn chưa nhớ ra là ai, bà hỏi con gái:

- Vậy là đêm qua, con qua đêm với nó.

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, cô không biết phải trả lời như thế nào, Chu Thừa Viễn rất nhanh trí trả lời thay:

- Dạ không phải ạ, cháu sáng nay mới đến thành phố E, Tiểu Yến gọi điện thoại cho cháu đến nhà bạn đón cô ấy ạ.

Nói dối 100 điểm, Quan Tiểu Yến thở phào nhẹ nhõm, mẹ cô lúc này lông mày mới dãn ra, bà bảo:

- Hai đứa vào nhà đi.

Quan Tiểu Yến đi sau lòng đầy bất an, nhìn Chu Thừa Viễn như sắp khóc, hắn xoa lưng cô vỗ về: "Không sao, không sao"

Hai người vào đến phòng khách, mẹ cô quay ra phòng bếp gọi vọng ra:

- Lão Quan ra đây, con gái dẫn người yêu về này.

Bố Quan đang trong bếp, nghe nói con gái rượu dẫn bạn trai về, không nghĩ ngợi nhiều liền cầm theo cái muôi ra nói chuyện.

Ông hùng hổ đi ra, vừa đi vừa nói:

- Đâu, nó đâu.

Khi ông nhìn thấy mặt bạn trai con gái đang lễ phép cúi chào mình, vẻ hùng hổ biến mất. Ông hào hứng chạy đến hồ hởi ôm chầm lấy Chu Thừa Viễn, nói với bà Quan:

- Đây chẳng phải ân nhân của nhà chúng ta sao. Bà nó không nhớ ra à, năm lớp 11 ở võ quán. Tên gì nhỉ? Chu ờ Chu Thừa Viễn, đúng rồi cậu Chu Thừa Viễn.

Mẹ cô nghe xong, cuối cùng cũng nhớ ra, bảo sao cứ thấy quen quen, hóa ra là người từng cứu con gái khỏi vụ cưỡng hiếp mấy năm trước. Thi thoảng nhớ lại bà vẫn thấy hãi hùng. Bà tự trách mình sao có thể quên ân nhân của nhà mình như vậy được. Lại còn làm mặt khó ở với người ta. Nay hai đứa thành người yêu, há chẳng phải duyên phận sao. Thế là tâm tình của bà trở nên vui vẻ, một nhà bốn người cùng ngồi nói chuyện vui vẻ.

Quan Tiểu Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như trút đi được gánh nặng, còn Chu Thừa Viễn thì biết trước kết quả rồi, thế nên hắn mới tự tin như vậy.

Ông Quan đem nước và hoa quả ra mời con rể quý, còn liên tục xuýt xoa: "Quá khéo, quá khéo".

Bà Quan hỏi:

- Hai đứa quen nhau như nào vậy?

"Sau lần đấy tụi cháu không gặp lại, ngày thi vào trường đại học S tụi cháu mới chính thức là quen biết nhau", hắn tỉnh bơ nói.

"Thế cháu cũng là sinh viên đại học S à?", bố cô hỏi.

"Không ạ, nhà cháu xảy ra chút chuyện nên cháu phải sang Mỹ sống. Cháu mới về nước năm vừa rồi thì theo đuổi Tiểu Yến ạ", cái này là thật.

"Thế giờ cháu đang học hay đi làm?", bố mẹ cô cùng hỏi.

"Cháu đang điều hành một công ty phần mềm ở thành phố S ạ"

Thì ra là không học đại học, cả hai ông bà Quan cùng có chung suy nghĩ, nhưng dẫu sao cũng có công việc, lại là ân nhân của gia đình. Hai người cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Nhận ra suy nghĩ của bố mẹ, Quan Tiểu Yến vội vàng lên tiếng nói đỡ:

- Thừa Viễn giỏi lắm ạ, ba năm trước tự thành lập công ty từ hai bàn tay trắng, công ty bây giờ ở thành phố S cũng chỉ là chi nhánh thôi, còn một công ty mẹ nữa ở Mỹ cơ.

Cô mỉm cười tự hào nắm chặt tay Chu Thừa Viễn, người yêu cô không học qua đại học nhưng vô cùng tài hoa, phương diện nào cũng xuất sắc.

Nhận được sự biểu dương của bạn gái, hắn quay lại nhìn cô âu yếm.

Hai ông bà già nhìn hai đứa nắm tay nhau tình cảm, cũng cảm thấy an lòng.

Ông Quan chủ động mời Chu Thừa Viễn ở lại ăn cơm, hắn đương nhiên không từ chối, cơ hội cải thiện quan hệ với bố mẹ vợ sao hắn có thể bỏ qua.

Cả nhà bốn người cùng ăn uống vui vẻ, tuy không phải sơn hào hải vị nhưng bữa cơm hôm nay đặc biệt ngon miệng. Ông Quan còn lôi chai rượu quý chưng cất bao lâu ra mời con rể hiền, hai người uống đến say mèm thì cô và mẹ mới vất vả dìu lên phòng. Cô muốn dìu hắn về phòng mình nhưng đương nhiên không dám, chỉ có thể nhét hắn cùng ông Quan vào phòng cô, còn mẹ và cô về phòng bố mẹ ngủ.

Hôm đó cô và mẹ ngủ cùng nhau, tâm sự rất nhiều chuyện. Mẹ cô là người phụ nữ truyền thống khó tính nên từ nhỏ thường bắt cô làm rất nhiều việc theo ý bà, cô từ trước đến nay cũng không làm bà phiền lòng chuyện gì. Việc cô có bạn trai bà không phản đối lắm vì dù sao cô cũng lớn rồi, có những việc bà nghĩ cũng không nên ép con gái quá. Nhất là khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô khi kể về bạn trai. Bà cũng yên tâm hơn chút,

Chu Thừa Viễn sau khi ngủ ở nhà họ Quan một đêm thì cũng coi như người một nhà rồi, sáng ra dậy sớm phụ ông Quan nấu đồ ăn sáng. Hai người một già một trẻ trong bếp nói chuyện trên trời dưới bể.

Bởi vì hôm qua gặp mặt phụ huynh bất đắc dĩ nên không chuẩn bị được quà. Thế nên ăn sáng xong liền xin phép bố mẹ lôi Quan Tiểu Yến đi mua quà biếu bố mẹ vợ. Đối với người già thì sức khỏe là quan trọng nên hắn mua cho mẹ Quan thực phẩm chức năng cộng thêm mỹ phẩm dưỡng da, còn bố Quan là một cái ghế mát xa.

Sau đó giúp Quan Tiểu Yến thu dọn đồ đạc để mai ra thành phố S cùng hắn. Cô ngồi trên giường nhìn hắn bận rộn xếp đồ giúp cô, rồi lại lúi húi gấp quần áo. Mặc dù cô muốn ở lại với bố mẹ thêm chút nữa nhưng không hiểu bố cô ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Chu Thừa Viễn mà nhất mực đồng ý đuổi cô ra thành phố S.

Chu Thừa Viễn cầm chiếc quần lót ren màu đen của cô lên, chăm chú quan sát rồi nói:

- Anh thích kiểu quần này, sau này mua cả lố mặc cho anh xem.

Cô xấu hổ đá hắn bay ra khỏi phòng.

Bố mẹ cô dưới tầng thấy tiếng động ngẩng lên nhìn, Chu Thừa Viễn lồm cồm bò dậy tươi cười nói:

- Tụi con tập thể dục tý ấy mà

"..............."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro