Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lương Tây về đến nhà, Lương Cần đã nấu một bàn thức ăn lớn, hơn nữa phần lớn đều là những món Lương Tây thích.

Lương Tây vào cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn, không khỏi chạy đến bên cạnh Lương Cần còn đang mặc tạp dề, ôm Lương Cần hôn một cái, "Mẹ thật tốt. " 

Lương Cần không khỏi lắc đầu thở dài, nhìn chằm chằm bộ dáng Lương Tây, tựa hồ vẫn coi Lương Tây như một đứa trẻ không thể làm gì được. 

Thái độ của Lương Tây đã giảm bớt lo lắng cho Mộc Chính Nguyên và Lương Cần.

Mặc dù Lương Tây đã phòng bị cho Mộc Chính Nguyên và Lương Cần từ rất sớm, quan hệ giữa cô và Lạc Minh Khải có thể sẽ tan vỡ, nhưng khi Lương Tây thật sự quyết định kết hôn với Lạc Minh Khải, hai ông bà vẫn khó tránh khỏi chán nản vì chuyện này. 

Mộc Lương Tây cũng nói cho bọn họ biết, sở dĩ cô lựa chọn ly hôn, không phải vì Lạc Minh Khải đã làm chuyện gì không thể tha thứ, mà là kết hôn với Lạc Minh Khải lâu như vậy, cô mới phát hiện, mình không tiếp nhận được một người đàn ông có thân phận như Lạc Minh Khải.

Cô không hy vọng chồng mình cả ngày đều đi ra ngoài xã giao, sẽ tiến vào một nơi giải trí. Huống chi, cho dù anh không muốn làm ra chuyện phản bội cô, rất nhiều chuyện cũng khó tránh khỏi.

Cô chịu không nổi, đồng thời cũng không có cảm giác an toàn với Lạc Minh Khải.

Cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ càng thêm khó chịu nên lựa chọn ly hôn, buông tha Lạc Minh Khải, đồng thời cũng trả tự do cho chính mình. 

Lý do cô đưa ra không tồi, cô không muốn đặt tất cả tuổi trẻ của mình trong một cuộc hôn nhân không chắc chắn.

Cho dù như thế, Mộc Chính Nguyên cùng Lương Cần cũng không phải chưa từng hoài nghi qua, Lương Cần còn vụng trộm lau nước mắt vài lần.

Ngược lại Mộc Chính Nguyên còn an ủi con gái, "Lương Tây lớn rồi, có lựa chọn của riêng nó, chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của nó. Cho dù nó nói dối chúng ta, cũng là vì không để cho chúng ta khó chịu, về phần nguyên nhân chân chính, chúng ta cũng không cần đi tìm hiểu. " 

"Trước kia tôi luôn hy vọng Lương Tây có thể chịu đựng năng lực mạnh hơn một chút, có thể đối mặt với rất nhiều thất bại, sau khi con bé chân chính làm được, tôi lại hy vọng con bé làm tiểu công chúa vô ưu vô lo kia." Lương Cần lau nước mắt, lại phát hiện chồng của mình nhíu mày với mình, "Được rồi, biết rồi, ông lại muốn nói tôi tóc dài kiến thức ngắn. " 

Sau khi hai vợ chồng có sự đồng thuận, con gái hai người sẽ tự lựa chọn của riêng mình, họ không tham gia vào nữa.

Bọn họ không có khả năng cả đời bảo vệ con gái mình, sẽ già đến không đi được, không thể trở thành chỗ dựa cả đời của cô, chỉ có để cho cô học được cách tự mình đứng lên trong cuộc sống mà thôi.

Sau bữa ăn, Lương Cần mới nói với Lương Tây, thủ tục nhập cư của bọn họ đã được làm xong.

Từ đây về sau, bọn họ không còn là người Trung Quốc nữa, đây là chuyện trước kia bọn họ chưa từng nghĩ tới. 

Lúc trước Lương Tây nhắc đến, Mộc Chính Nguyên và Lương Cần đều nhất trí phản đối. 

Tuy rằng hiện tại di dân cùng ái quốc tựa hồ cũng không thể xem hai cái bằng nhau, bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi tổ quốc của mình. 

Lương Cần chỉ coi con gái mình nhất thời bị rất nhiều người sùng dương ảnh hưởng, còn thử khuyên nhủ qua. 

Khi Mộc Lương Tây còn rất nhỏ, bọn họ dẫn cô đến quảng trường xem nghi lễ kéo cờ, cô là đứa trẻ khóc thảm nhất trong tất cả mọi người... 

Nhưng Lương Tây rất kiên trì, hơn nữa dường như không có đường thương lượng, nhiều năm như vậy, cô rất ít khi dùng loại ngữ khí nghiêm túc này an bài sự tình cho bọn họ. 

Mộc Chính Nguyên biết hiện tại con gái mình trở nên không giống như lúc trước, cảm thấy Lương Tây làm như vậy, đại khái là có suy nghĩ khác nên đành phải đồng ý. 

"Mẹ ba, thành thật nói cho hai người biết, con vẫn luôn có một nguyện vọng, chính là để cho hai người đi du lịch khắp thế giới. Kể từ khi có con, ba mẹ đã dành gần như tất cả thời gian của hai người trên người con và hai người dường như không hối tiếc về điều đó. Bây giờ con gái đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, có thể tự mình đối mặt với rất nhiều chuyện, không cần để ba mẹ dắt con đi từng bước của cuộc đời. Ba mẹ hẳn là nên đi làm việc của chính mình, qua thế giới hai người của ba mẹ. Đây là giấc mộng của con hiện tại, ba mẹ nhất định phải đồng ý với con, chỉ có như vậy, cảm giác áy náy trong lòng con gái mới có thể ít đi một chút". Lương Tây nhìn cha mẹ mình, nói một mạch như vậy.

Mấy câu nói đơn giản, lại làm cho Lương Cần đỏ hốc mắt. 

Bởi vậy, chuyện Lương Tây ly hôn cũng không có ở nhà tạo thành sóng gió gì. 

Lương Cần cũng hỏi qua nguyên nhân thật sự của Lương Tây, người làm mẹ luôn không yên tâm về con cái mà. 

Lương Tây đành phải nói với Lương Cần, cô không thể chịu đựng được tình cảm giữa Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý, cặp đôi kia đã yêu nhau từ thời trung học, cô sợ mình vĩnh viễn so ra kém Hạ Niệm Ý, dứt khoát lựa chọn rời đi, dù sao bây giờ còn kịp. 

Lương Cần nghe xong chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa. Vấn đề này, ở Mộc gia từ nay về sau cũng không tính là vấn đề xuất hiện bên ngoài... 

---

Công ty đã chuẩn bị trong một thời gian dài, cuối cùng đã có được thành tựu để đem ra ngoài ánh sáng. 

Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm. 

So với thần sắc nghiêm túc của quản lý các phòng ban trong công ty, vẻ mặt của Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây tương đối thoải mái. 

Cho dù là ngồi trên xe, Lương Tây cũng chỉ cười với Lục Diên Chiêu, "Có giống như đi tham gia một kỳ thi quan trọng không? Bình thường luyện tập vô số câu hỏi, mất vô số thời gian, cũng chỉ vì có thể đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi. " 

Lục Diên Chiêu tương đối không nể mặt, "Không giống. Người thi không tốt, nhiều lắm là tự sát, còn chúng ta làm không tốt, phải mất chén cơm cho vô số người, vậy phải làm cho bao nhiêu gia đình bị ảnh hưởng. "

Lương Tây cười cười với hắn, "Vậy chúng ta phải cố lên. " 

"Em làm nhiều đề thi như vậy, sao lại không hiểu một đạo lý, cho dù bình thường em thi cao hơn nữa, cũng khó bảo đảm sẽ thất thường trong kỳ thi cuối cùng." 

"Tôi chỉ thích đem loại khả năng này đặt ở trên người người khác." 

Xe dừng dưới tòa nhà Dương thị, bên cạnh đã có không ít người, không ít đại diện công ty đã đến đây từ sớm chờ, bọn họ đến không tính là sớm, cũng không tính là muộn. 

Lục Diên Chiêu cùng Mộc Lương Tây xuống xe, vừa mới đi vào Dương thị, đã nhìn thấy không ít người quen, đều là tinh anh của các công ty. 

Bình thường ở bữa tiệc rượu không ít lần gặp mặt, hiện tại lại là đối thủ cạnh tranh, cùng nhau đến đây, ngoại trừ lúc trước Lục Diên Chiêu phân chia ra xí nghiệp tranh đoạt có lợi nhất, còn có rất nhiều doanh nghiệp cũng cùng tham gia. Chỉ riêng trong thang máy, mọi người đã không ngừng hàn huyên. 

Lương Tây đứng bên cạnh Lục Diên Chiêu, lý do thoái thác đều thuộc về Lục Diên Chiêu, cô chỉ phụ trách mỉm cười mà thôi. 

Đến bên ngoài hội trường đấu thầu, tất cả mọi người đều được mời đến phòng nghỉ ở một bên, sau khi thời gian đến, sẽ có người mời bọn họ cùng đi vào. 

Trong phòng nghỉ, Mộc Lương Tây nhìn thấy Lạc Minh Khải ngồi một bên giống như pho tượng, đối với vụ án này, "Thịnh Á" tương đối coi trọng, Lạc Minh Khải tự mình ra tay, không tính là kỳ quái. 

Anh mặc toàn thân tây trang màu đen, biểu tình trên mặt cùng y phục trên người đều giống nhau, ngồi ở chỗ đó, trên mặt cũng chỉ viết bốn chữ —— người lạ không quấy rầy. 

Lục Diên Chiêu thấy Mộc Lương Tây đang nhìn Lạc Minh Khải, tới gần Lương Tây, hạ thấp giọng mở miệng, "Có phải hối hận vì đã từ bỏ một người đàn ông đẹp trai như vậy không? " 

"Là rất hối hận." Cô cười với Lục Diên Chiêu. 

Bọn họ ở đó nhỏ giọng nói, nhìn vào mắt Lạc Minh Khải, lại là ái muội mười phần. Đã có người không ngừng đánh giá Mộc Lương Tây và Lạc Minh Khải, đều biết cặp đôi này là vợ chồng, hiện tại tình cảnh này tính là cái gì? 

Lạc Minh Khải phát hiện mình dường như lại có vốn liếng khiến Mộc Lương Tây cười nhạo mình. Trước kia anh còn để Mộc Lương Tây cách Lục Diên Chiêu một chút, nhưng không biết, bọn họ đã sớm quen biết, thậm chí còn có quan hệ không nhỏ. 

Lúc trước anh đang lo lắng cái gì? Lục Diên Chiêu lại nguyện ý vì Mộc Lương Tây đến Mộc thị, quan hệ của bọn họ đến tột cùng đến trình độ nào?

Lạc Minh Khải, chuyện này không liên quan đến mày, không liên quan gì đến mày, anh tự nhắc nhở mình như vậy. 

Không khí trong phòng nghỉ càng ngày càng nặng nề, bắt đầu còn có người thấp giọng nói chuyện, đến cuối cùng tất cả mọi người đều trầm mặc, có thể nghe được tiếng hít thở của lẫn nhau. 

Lại một lát sau, rốt cục cũng có người đến mời bọn họ cùng vào phòng trong. 

Số lượng xí nghiệp đến so với dự tính nhiều hơn, có một bộ phận người dĩ nhiên là từ trong phòng nghỉ khác đi ra, hiện tại vừa gặp mặt, mọi người đều biết mức độ cạnh tranh kịch liệt như thế nào. 

Bọn họ cùng nhau ngồi ở phòng trong, Dương Nham Phong mới khoan thai đến muộn, cười mở miệng với mọi người, "Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu. "

Nói xong lời này, Dương Nham Phong cũng không có nói lời vô nghĩa khác, trực tiếp tiến vào vấn đề chính. 

Đại diện của mỗi xí nghiệp, có một phân nửa thời gian trình bày, sau khi trình bày xong, người phụ trách của Dương thị sẽ đặt câu hỏi. Sau khi một xí nghiệp trình bày xong, câu hỏi và câu trả lời hoàn tất, xí nghiệp tiếp theo tiếp tục. 

Khi tất cả các xí nghiệp trình bày hỏi đáp xong xuôi, Dương thị sẽ chọn tám trong số các xí nghiệp tương đối hài lòng, tám xí nghiệp này, sẽ đến đây một lần nữa trong một thời gian khác, để cạnh tranh cuối cùng. 

Với những tuyên bố khác, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Thịnh Á xếp hàng trước Mộc thị, khi người đại diện của Thịnh Á đứng lên, Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu đồng thời nhìn qua, dĩ nhiên không phải Lạc Minh Khải tự mình trình bày... 

Lạc Minh Khải đến đây thăm dò thực lực của mọi người? 

Dương Nham Phong sau khi nghe xong trình bày của đại biểu "Thịnh Á", tựa hồ rất hài lòng, còn tự mình nhắc tới một vấn đề, Hướng Kiệt trả lời từng câu một, tựa hồ làm cho Dương Nham Phong có cái nhìn khác. 

Sau khi "Thịnh Á" qua đi, Dương Nham Phong liền tuyên bố tạm dừng một lát, để mọi người nghỉ ngơi vài phút, còn cười nói, để cho xí nghiệp bắt đầu phát biểu đừng ăn, xí nghiệp sau đó nghỉ ngơi tốt có lẽ có thể phát huy xuất sắc hơn, làm cho không khí thoáng thoải mái một chút. 

Tuy rằng coi như nghỉ ngơi, nhưng cũng rất ít người rời đi, Lương Tây lại đi về phía toilet. Sau khi cô đi ra, phát hiện Lạc Minh Khải đứng cách cô cũng không xa.

Anh nhìn cô một cái, lập tức đi về phía bên kia. Cô nhớ rõ, bên kia là lối ra an toàn, không khỏi đi theo. 

Lạc Minh Khải quả nhiên chờ ở đó, trong tay anh còn cầm một điếu thuốc, thấy cô đi tới, híp mắt lại. 

"Giữa cô và Lục Diên Chiêu, quan hệ không rõ ràng." Anh nhẹ nhàng phun ra một câu này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt cô, tựa hồ cũng không mong đợi cô sẽ đưa ra câu trả lời gì. 

"Giống như những gì anh nhìn thấy." Biểu tình của cô vẫn giống như trước kia, tựa hồ khuôn mặt tươi cười vạn năm không thay đổi, "Lạc tổng chính là muốn hỏi tôi đề tài không chút thú vị này? " 

Không thú vị, cô nghĩ như vậy. 

"Không phải. Đứa nhỏ của Hạ Niệm Ý là cô đụng phải? " 

Lương Tây híp mắt, khóe miệng giật giật, "Anh nên đổi một loại câu hỏi khác, con riêng của anh và mối tình đầu của anh, có phải là do tôi đụng hay không. " 

"Có hay không?"

Anh cũng không bị ảnh hưởng bởi sự châm chọc của cô. 

"Muốn biết như vậy à!" Lương Tây tựa hồ cúi đầu suy tư vài giây, "Ba ngày sau, tới nơi này, tôi cho anh đáp án, yên tâm, tôi nhất định sẽ rất thành thật. " 

Cô nói xong, lại cho anh một nụ cười, trong nụ cười này có châm chọc có giễu cợt, còn có hơi khinh miệt. 

Lạc Minh Khải nhìn bóng lưng cô, rốt cục cũng phải thừa nhận, đây mới là Mộc Lương Tây chân chính, miệng nam mô, bụng bồ dao găm, có thể đem những lời châm chọc nói dễ nghe như vậy, hơn nữa ngay cả một chút cảm xúc phập phồng của người bình thường cũng keo kiệt không cho người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro