Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lương Tây xoay người, khẽ thở dài, tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng mình. 

Con à, con có phải hay không nghe thấy cuộc trò chuyện không có cảm tình và thù địch như vậy đến từ cha mẹ con? 

Con có thể nói cho mẹ biết, trong tình huống như thế này, con có muốn đến thế giới này hay không? 

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như thật sự cảm nhận được động tĩnh mà bụng mình truyền đến. 

Vài giây sau, cô mở mắt, cúi đầu nhìn bụng mình. 

Có lẽ nó không muốn đến với thế giới này. 

Mọi người đều gọi trẻ em là thiên sứ, là món quà tốt nhất mà thượng đế ban cho nhân loại.  Chúng được kết tinh từ tình yêu sâu sắc nhất giữa hai nguời và là sự khởi đầu đẹp nhất của tất cả mọi thứ. 

Nhưng bây giờ, cô và người đàn ông kia không có khả năng ở bên nhau nữa. 

Cô không thể cho đứa nhỏ này một gia đình bình thường, càng không cách nào để cho nó có được một cuộc sống hạnh phúc, lưu lại nó chỉ có thể là ích kỷ.

Không có vài bước lộ trình, cô dường như đã dành rất nhiều thời gian. Lúc lại đi vào, trong các xí nghiệp còn lại, đã có một đại diện trình bày xong, giờ phút này đang khẩn trương trả lời câu hỏi của người phụ trách Dương thị. 

Mộc Lương Tây ngồi trở lại vị trí của mình, Lục Diên Chiêu nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Lạc Minh Khải đang tiến vào.

Hai người này một trước một sau tiến vào, Lục Diên Chiêu cơ hồ đều đoán được lúc nãy bọn họ đã gặp nhau một mình, hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện chắc chắn sẽ không vui vẻ gì. 

Đại diện một doanh nghiệp trước đó đã trả lời xong, Lục Diên Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn văn kiện trong tay, trong miệng lại thì thầm, "Em có thể vào trễ một chút nữa, thì sẽ không nghe được tôi trình bày đặc sắc như thế nào. " 

Lục Diên Chiêu nói xong, lập tức đứng dậy, hai ba câu giới thiệu xong doanh nghiệp mình đại biểu, lập tức trình bày và phân tích. 

Hắn nói thập phần có trật tự, trọng điểm nổi bật, ngữ thanh nặng nhẹ nhanh chậm đều vừa vặn. 

Lương Tây ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Nham Phong thập phần hứng thú nhìn Lục Diên Chiêu, chỉ là không biết cảm thấy hứng thú là nội dung Lục Diên Chiêu nói hay là thân phận Lục gia Lục Diên Chiêu. 

Người phụ trách Dương thị hỏi cũng không hỏi mấy câu hỏi xảo quyệt giống như mấy xí nghiệp trước đó, chỉ là làm theo phép hỏi mấy vấn đề, Lục Diên Chiêu đều trả lời từng câu từng câu. Dương Nham Phong ngồi ở một bên cũng không có bất kỳ thái độ nào khác.

Sau khi Lục Diên Chiêu ngồi xuống, liếc nhau với Mộc Lương Tây, sắc mặt có chút khó coi. 

Dương Nham Phong người này quá không để mặt mũi cho người ta rồi, làm ra chuyện gì cũng làm cho người ta nói không nên lời bất mãn. 

Chẳng lẽ bọn họ còn có thể trách cứ hắn thả nước cho Mộc thị sao? 

Nhưng hết lần này tới lần khác chính là Dương Nham Phong làm như vậy. Rõ ràng chính là nói cho bọn họ biết, Mộc thị bị loại, Dương Nham Phong là không có ý định cân nhắc Mộc thị, trên cơ sở này lại để cho Mộc thị dễ dàng vượt qua, rõ ràng nói cho Lục Diên Chiêu biết đây là nể mặt hắn, cũng coi như cho Lục gia dặn dò. Cứ như vậy, ai cũng không bắt được bất cứ thứ gì không ổn của Dương Nham Phong. 

Khi tất cả các doanh nghiệp đã trình bày và phân tích xong, phía Dương thị nhanh chóng đưa ra tám xí nghiệp vừa ý giai đoạn này và thực hiện đấu thầu cuối cùng ba ngày sau đó. Nếu đấu thầu lần này là cạnh tranh như uy tín chức năng chất lượng, thời gian tới sẽ tổng hợp hơn, đặc biệt là phải xem xét đấu giá cuối cùng. 

Mộc thị là doanh nghiệp được thông báo cuối cùng được chọn, Lương Tây và Lục Diên Chiêu không có một chút vui mừng. 

Nhất là khi Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây chuẩn bị rời đi, Dương Nham Phong lại không biết từ lúc nào đi tới, không để ý tới Mộc Lương Tây vẫn còn ở đây, trực tiếp mở miệng với Lục Diên Chiêu, "Chim khôn lựa cành mà đậu," nói xong vỗ vỗ bả vai Lục Diên Chiêu, "Người trẻ tuổi có năng lực là chuyện tốt, nhưng cũng phải có định vị chính xác đối với mình. " 

Lương Tây dừng bước một chút, Dương Nham Phong tuyệt đối là người có năng lực, nhưng so sánh với năng lực của hắn chính là xem thường phụ nữ. 

Cô ngẩng đầu đang chuẩn bị phản kích Dương Nham Phong, Lục Diên Chiêu lại ý bảo cô cái gì cũng không cần nói nhiều. 

Dương Nham Phong này đối với vợ của mình sủng ái dị thường, nhận định phụ nữ nên ở nhà thật tốt để nam nhân sủng ái, đối với phụ nữ dốc sức ở thương trường không có bất kỳ hảo cảm nào, nhận định các cô chỉ là lãng phí tài nguyên, loại quan điểm thâm căn cố đế này há có thể thay đổi vì mấy câu nói này sao. 

Sau khi Dương Nham Phong rời đi, Lục Diên Chiêu mới cùng Mộc Lương Tây tiến vào thang máy, Lục Diên Chiêu thở ra một hơi, giống như nhìn rác rưởi nhìn văn kiện trong tay mình, "Ba ngày sau đấu thầu có thể trực tiếp lấy cớ không cần tới. " 

Dương Nham Phong đều ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu không hiểu nổi, bọn họ cũng không cần lăn lộn. 

Mộc Lương Tây nhìn Lục Diên Chiêu nói đùa mấy giây, cũng biết nói sự thật, " Xí nghiệp nào dễ trúng thầu nhất? " 

Lục Diên Chiêu lập tức thu liễm thần sắc, kết hợp với mấy doanh nghiệp vừa rồi lưu lại trình bày và phân tích cùng với mức độ hài lòng của Dương Nham Phong, không mang theo tình cảm cá nhân nào phân tích, "Thịnh Á..." 

Hắn nhìn cô nở nụ cười, "Ba nhà họ Dịch, Tề có tỷ lệ lớn nhất, sự sáng tạo của Thịnh Á, thực lực tổng hợp của nhà họ Dịch, triết lý bảo vệ môi trường của Tề gia đều là sức cạnh tranh tuyệt đối. " 

Lương Tây gật gật đầu, cùng Lục Diên Chiêu đi ra khỏi thang máy, "Không thể để Thịnh Á trúng thầu. "

"Vụ án lớn như vậy, nếu như không có ngoài ý muốn, sẽ là Lạc Minh Khải tự mình ra tay, em có biện pháp?" 

Lương Tây lắc đầu, cô chỉ là một người bình thường, không phải thần vạn năng, sao có thể có nhiều biện pháp như vậy. 

Cho dù đã biết đấu thầu lần này vô vọng, họ vẫn an bài người phụ trách hồ sơ dự thầu chính thức ba ngày sau.

Người trong công ty cũng không biết chi tiết, thấy Mộc thị đã được chọn, trên mặt đều tràn đầy nụ cười, càng thêm ra sức làm việc.

Lương Tây cùng Lục Diên Chiêu cũng không có ý định đem tình huống chân thật nói cho mọi người biết. 

Khi Lương Tây về đến nhà đã có chút trễ. 

Mộc Chính Nguyên ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngay cả TV cũng không bật, tựa hồ chỉ chờ cô trở về. 

Cô ở huyền quan thay giày, hướng Mộc Chính Nguyên đi tới, "Ba, con đã trở về. " 

Mộc Chính Nguyên đánh giá biểu tình trên mặt Lương Tây, vẫy vẫy tay với cô, "Có phải không quá thuận lợi hay không? " 

"Ba, không phải con đã nói rồi à, sau này ba không cần quản những chuyện này. Tất cả mọi thứ trong công ty, chỉ cần giao cho con,con biết làm như thế nào. " 

Mộc Chính Nguyên không đồng ý nhíu mày, "Lúc ba lớn như con, còn đang bôn ba khắp nơi với mẹ con, vì muốn đầu tư, chịu hết xem thường. Những gì ba muốn nói với con là thất bại không phải là một vấn đề lớn, không cần để trong lòng. " 

Lương Tây ngồi xuống bên cạnh Mộc Chính Nguyên, "Con đều biết, ba không cần lo lắng cho con. "

Cô lấy tay kéo khóe miệng ông, " Ba phải cười mới được, nếu không mẹ nhìn thấy bộ dạng này của ba sẽ thương tâm đấy. " 

Mộc Chính Nguyên thở dài, lúc này mới thu hồi vẻ mặt lo lắng. 

"Ba ơi, ba và mẹ sẽ đi du lịch ở đâu vậy? Ba đã chọn được nơi nào chưa? "Cô nói xong liền đi lấy tạp chí du lịch cơ bản bày dưới bàn trà, đây là cô mang về, chính là hy vọng ba mẹ xem nhiều hơn, chọn địa phương bọn họ thích đi du lịch. 

Mộc Chính Nguyên không đành lòng cô phụ ý tốt của con gái, đành phải cầm tạp chí, nghiêm túc đọc lên. 

Ba ngày sau...

Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu lại một lần nữa đến Dương thị, lần này cảm giác vô cùng vi diệu, bởi vì chỉ có tám xí nghiệp được chọn, nhân số ít hơn hai phần ba, vắng vẻ không ít. 

Tất cả đại diện xí nghiệp đều đã đối mặt, nhưng cũng chỉ gật đầu ý bảo, không có bất kỳ hàn huyên nào, giờ khắc này bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh, số tiền liên quan khổng lồ, không thể mất được. 

Có một hai người khẩn trương, hiện tại đang hít sâu, cố gắng càng thoải mái càng tốt. 

Giống như lần trước, thời gian bọn họ đến khá sớm, Dương Nham Phong là người tuyệt đối không sớm không muộn một giây tới, bọn họ vẫn như cũ ở trong phòng nghỉ chờ. 

Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Mộc Lương Tây ngẩng đầu, vừa lúc tiếp xúc ngắn ngủi với tầm mắt Lạc Minh Khải trên không trung, cô cười cười với Lạc Minh Khải, Lạc Minh Khải lại nhíu mày. 

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, mỗi một giây đối với mọi người mà nói đều là dày vò. Một lát sau, Mộc Lương Tây đứng dậy đi ra ngoài. 

 Giống như lần trước ở vị trí lối ra an toàn, cô dừng bước, trong lòng cô lặng lẽ đếm vài cái, người cô chờ đã tới. 

Cô nhìn bậc thang trước mắt mình, bậc thang của Dương thị đại ốc tựa hồ có chút dốc, mắt thường nhìn, liền cảm giác đi lại sẽ rất mệt mỏi. 

Lương Tây quay đầu cười với Lạc Minh Khải.

Cô là một người nói chuyện giữ lời, nói ba ngày sau đưa ra đáp án cho anh, sẽ không kéo dài hơn một ngày, hơn nữa sẽ không giấu diếm gì. 

Bộ dáng cô cười, so với lúc cô cúi đầu thuận mắt, càng làm cho anh cảm thấy phiền não. 

Lạc Minh Khải híp mắt lại, luồng không khí phiền não đè nén mình, vẫn không tìm được bất kỳ điểm đột phá nào. 

Anh chỉ có thể nhìn người phụ nữ trước mặt này, người phụ nữ này coi anh như kẻ ngốc để đối đãi.

"Không có ý định hỏi?" Lương Tây mím môi cười cười, "Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh chuẩn bị báo thù cho đứa con đã chết của anh." 

Cô lại đánh giá anh từ đầu đến chân một lần, "Xem ra là lòng dạ tiểu nhân của tôi, hình như anh cũng không mang theo vũ khí gì đả thương người. " 

Theo lời của cô, sắc mặt anh càng thêm khó coi. Lời này của cô, vô hình trung chính là thừa nhận cô đúng như Hạ Niệm Ý nói, cô đích xác đụng phải Hạ Niệm Ý. 

Anh giận dữ cười lại, "Tôi vốn tưởng rằng cô chỉ là biết tính kế một chút, thật không ngờ tâm địa cô còn ác độc như vậy, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, nếu cô thật sự đối với tôi có ý kiến, muốn tôi khó chịu, căn bản không cần đối phó người khác. " 

Mộc Lương Tây chỉ nhìn anh, cũng không cười nữa. 

Lời này của anh, chính là đang cười cô cùng phụ nữ bình thường không có gì khác nhau đi.

Sau khi chồng mình ngoại tình, chỉ biết đi tìm phụ nữ bên ngoài tính sổ, không dám tìm người đàn ông chân chính thương tổn mình kia. 

"Lạc Minh Khải, anh là anh, Hạ Niệm Ý là Hạ Niệm Ý, tôi phân biệt rất rõ ràng, phàm là người nợ tôi, tôi đều nhớ kỹ." 

Cô tiến lên một bước, "Anh cho rằng Hạ Niệm Ý vô tội sao? Hay anh nghĩ tôi đã làm việc này vì anh? Thật sự xin lỗi, mị lực của anh không lớn như vậy, tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều vì chính mình mà thôi. Cũng không sợ nói thật cho anh biết, đứa nhỏ của Hạ Niệm Ý, chính là tôi đụng chết, tôi nhớ tôi đã nhắc nhở anh, tôi nói tôi không biết lái xe sao anh cũng tin! " 

Tay Lạc Minh Khải nắm quá chặt, có thể nghe được tiếng động giữa các khớp xương, "Ngay cả một đứa bé cũng không buông tha..." 

"Ừm, thế mới được coi là ác độc nha, ở trong lòng anh mới có thể cảm thấy tôi như vậy mới được coi là con gái của Mộc Chính Nguyên. Đừng quên, anh đã tính mạng cha mẹ và em gái anh lên đầu cha tôi. Cha tôi tâm ngoan thủ lạt, tôi đương nhiên phải kế thừa điểm này của ông ấy. "

Cô dừng một chút, trực tiếp đi tới trước mặt anh, "Nhưng trong lòng tôi, cha mẹ anh và em gái anh đều chết xứng đáng, tựa như Hạ Niệm Ý bị..." Những lời còn lại cô rốt cuộc không nói nên lời, bởi vì tay Lạc Minh Khải đã nắm lên cổ cô. 

Ánh mắt anh cơ hồ sung huyết, cô thế nhưng nói cha mẹ anh chết đi là đáng đời.

Đó là thân nhân của anh, người sinh anh nuôi anh, lại bị người ta nói đáng đời. 

Lương Tây đưa tay ra, kéo tay anh. Cô lại trừng mắt nhìn anh, không chút né tránh. 

Anh bởi vì tức giận, hô hấp không thông, ngực kịch liệt phập phồng. 

Nhưng Lương Tây thản nhiên cười với anh, gắt gao kéo tay anh xuống, dùng hết toàn lực đem tay anh đặt xuống, đặt ở trên bụng mình. 

Cô vẫn nhìn anh, bởi vì thở dốc mà sắc mặt ửng đỏ, nhưng động tác trên tay lại không dừng lại, đặt tay anh lên bụng, "Rất tức giận? Đơn giản thôi, cha tôi hại chết cha mẹ và em gái của anh, anh muốn tìm ông ấy báo thù, tôi đụng chết con của anh, anh cũng có thể báo thù cho con của anh..." 

Cô quay đầu nhìn một cái cầu thang không xa, "Lạc Minh Khải, anh chỉ cần nhẹ nhàng đẩy tôi một cái, là có thể để đứa bé trong bụng tôi đền mạng đứa nhỏ đã chết của anh. Bất quá để cho một người làm cha vì một đứa trẻ mà giết chết một đứa trẻ khác, loại chuyện tâm ngoan thủ lạt này, anh cũng có thể thử cảm giác..."

"Cô..." Anh cơ hồ là trước tiên thu hồi tay mình, sau đó trừng mắt nhìn bụng cô, "Đứa bé... Cô..." 

Lương Tây vừa lắc đầu, vừa nhịn không được lại nở nụ cười, "Sao anh lại ngây thơ như vậy, tôi nói mang thai anh liền tin, tôi lừa anh giả mang thai, anh cũng tin. Bất quá lần này anh có thể đẩy tôi xuống thử một lần, xem lần này tôi có lừa gạt anh hay không. "

Anh kéo quần áo cô, "Cô nghĩ tôi không dám sao? " 

"Làm sao có thể, tôi chỉ nghĩ, để cho cha nó tự tay giết chết nó, so với tôi đi bệnh viện phẫu thuật thì tốt hơn, dù sao cũng không phải tôi không cho nó đến thế giới này, nó muốn oán, cũng chỉ có thể oán cha nó." 

"Mộc Lương Tây..." Anh gọi tên cô, tựa hồ hận không thể đem cô thiên đao vạn quả. 

"Không xuống tay được sao? Anh không trả thù cho con của tình nhân của anh sao? Vẫn là anh cũng tán thành cách nói của tôi, bọn họ đều là đáng đời, bao gồm cả cha mẹ anh, cha tôi là ép bọn họ, nhưng người muốn tự sát là chính bọn họ. Nếu như bọn họ có thể kiên cường một chút, tùy thời lên kế hoạch, hoặc là chờ con trai bọn họ là anh có tiền đồ, đều có tư cách xoay người.  Thế nhưng bọn họ chờ không nổi, hết lần này tới lần khác phải lựa chọn tự kết thúc sinh mạng của mình... Những người yếu đuối, không có tư cách đổ lỗi cho người khác. Mà kết quả mà họ nhận được chính là hình phạt yếu đuối như vậy đấy. " 

Cô quật cường nhìn anh, Lạc Minh Khải tức giận đến cực hạn, thật sự đẩy cô về phía sau... 

Tác giả lời để nói: trên thực tế, gần đây một chút không muốn viết thêm, về nhà không có internet, tất cả mọi thứ phải dựa vào điện thoại di động, điện thoại di động vào ngày hôm trước, mặc dù mua một cái mới, nhưng bị mẹ tôi mắng, nói rằng tôi chỉ biết chi tiêu tiền, nhưng không tiết kiệm, ban đầu điều kiện gia đình năm nay là xấu, vẫn còn nợ người rất nhiều tiền ... Thật ra tôi cảm thấy mẹ tôi mắng đúng, tôi quả thật nghĩ không ra có ích lợi gì... Gần đây tâm tình không tốt lên được, thứ lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro