Chap 3 - Bác sĩ khoa cấp cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tỉnh lại, Thiên Tỉ đã trợn mắt, mặt đỏ tai hồng nhìn ta, "Tiểu bằng hữu, rời giường". Ta đứng dậy đến tủ quần áo tìm cho hắn một bộ quần áo thể thao, "Bây giờ ta đi tắm, sau đó là xuống công viên bên dưới chạy bộ, trước khi ta trở lại đừng tùy tiện sử dụng đồ trong phòng... Điểm tâm ta mua về, ngươi tắm xong có thể đi dạo một chút."

"Đây là đồ của bạn trai ngươi?" Hắn cầm quần áo lật qua lật lại, ta bò lên giường cố ý trêu chọc: "Ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn cúi đầu không thèm nhìn ta, cuối cùng là ta buồn chán, "Đây là đồ của cha ta, lần trước mua cho ông nhưng ông không dùng đến, ngươi trước tiên mặc cái này, dù sao đồ của ngươi cũng là do ta làm dơ."

"Ừm!"

Chạy bộ sáng sớm là thói quen của ta, bởi vì lúc trước bị phản bội khiến ta bị căng thẳng một thời gian ngắn, buổi tối ngủ không được, sáng sớm liền đến đây chạy bộ. Sau khi hết căng thẳng ta vẫn như thường lệ chạy bộ, bởi vì ta nghĩ khoảng thời gian lúc chạy bộ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta.

Mua cho hắn một phần bánh bao Bồi Căn cùng một bộ tây trang và đồ lót, ta liền về nhà. Khi đó hắn đang ngồi trên ghế salon nhìn ảnh treo tường của ta...

"Có gì lạ sao?" Ảnh treo tường vốn là của ta và chồng chưa cưới, lúc chia tay ta có tùy tiện sửa đổi một chút, hiện tại chỉ còn lại khung và một góc ảnh của ta.

Thiên Tỉ lắc đầu, "Chỉ là hiếu kì vì sao chỉ có một mình người mà không có bạn trai."

Ta đem thức ăn đặt vào trong bếp rồi đem y phục đưa cho hắn, "Bởi vì không cần thiết có bạn trai. Ngươi mau thay tây trang, đi làm không thể mặc đồ thể thao. Còn nữa, không cần trả lại, đây xem như quà gặp mặt."

Ta xoay người đi vào nhà bếp chuẩn bị điểm tâm lại bị hắn ôm lấy, sau đó hắn tựa như đông lạnh không nói câu nào, "Thiên Tỉ... Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta cái gì cũng chưa phát sinh, chưa có gì..." Kỳ thực trong lòng ta đang cuồng loạn, ta phải nói cái gì đó, nếu không hắn sẽ phát hiện ra mất.

"Ta..." Thiên Tỉ tựa hồ muốn nói, thế nhưng sau cùng lại không nói.

Ăn sáng xong, ta cấp tốc đưa hắn đến công ty quảng cáo. Ta sợ hắn mở miệng, ta sợ bản thân mình không cầm lòng mà rời khỏi hắn.

Ta, Trần Ly Ly, ba năm trước đây bởi vì phát hiện chồng sắp cưới ngoại tình rồi có con bên ngoài, ta dứt khoát chuyển từ khoa hô hấp sang khoa cấp cứu.

Mỗi ngày đến giờ ăn đều phải nhìn chồng sắp cưới cùng lão bà ân ân ái ái.

Đương nhiên sáng sớm hôm nay cũng vậy, vừa đến bãi đỗ xe liền thấy bọn họ ân ân ái ái khiến ta cảm giác như món bánh ta đang ăn xuất hiện một xác ruồi.

Thời đại bây giờ, phụ nữ dám quan hệ với đàn ông, sanh con ra có thể được người đàn ông đó chịu trách nhiệm, gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc không thể không khiến người khác ngưỡng mộ.

Nhìn lại ta là một bà cô 30 tuổi, nếu đi cùng tiểu thịt tươi Dịch Dương Thiên Tỉ, chắc chắn bị người đời cười nhạo trâu già gặm cỏ non...

Ta tới phòng cấp cứu liền bị các y tá bao vây, dù sao phòng cấp cứu chỉ có mình ta là bác sĩ nữ, chuyện trên trời dưới đất đều bị các nàng đem kể cho ta. Đối với người không quản thiên hạ... mấy cái trời trời đất đất các nàng kể rốt cuộc liên quan gì ta?

Hôm nay các nàng thảo luận ở khoa sản có một sản phụ lớn tuổi cùng chồng trẻ tuổi. Các nàng cảm khái không thích trâu già gặm cỏ non.

Mà ta ở đó nghe được đối với bản thân là một loại trào phúng!

Công việc kỳ thực mỗi ngày đều như nhau, đại khái chính là đợi xem tiếng còi cấp cứu kêu thì bắt đầu làm việc.

Ta mang theo đoàn đội cấp tốc chạy đi xem tình hình bệnh nhân, lại khi nhìn thấy hắn liền ngã vào lòng ngực của hắn. Thời khắc này ta chỉ muốn mặt đất mau nứt ra sau đó đem ta chôn xuống! Quả nhiên khi đứng dậy ta bị các y tá tiếp tục bao vây, cụ thể các nàng muốn xem tình hình ta và nam nhân đã ta ra sao. 

Thiên Tỉ thanh âm chậm rãi nói với ta: "Tỷ tỷ, ngươi còn chưa tỉnh rượu sao?". Phía sau hắn còn có một người bộ dạng đau đớn lấy tay ôm bụng và một người chật vật khiêng người đau bụng, bọn họ nghe hắn nói xong liền tiến lên phía trước, nhìn ta như nhìn kì trân dị bảo.

Trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh đêm qua... nội tâm gào thét... Ngươi yên tĩnh một chút được không?!

Lúc sáng Thiên Tỉ có giới thiệu một chút về bạn của hắn. Rõ ràng đêm qua im lặng như vậy mà lúc sáng lại nói liên tục, báo hại ta suy diễn câu tiếp theo hắn nói sẽ là "Ta thích ngươi, làm bạn gái ta đi!". Ngẫm lại ta đúng là tự cầm dao đâm mình mà~

Sau khi y tá hỏi tình hình xong, Thiên Tỉ liền nghiêm túc hỏi Tuấn Khải có nhận ra ta hay không. Tối qua ta dù sao cũng trang điểm dày như vậy, mà hiện tại chỉ là phủ một lớp phấn mỏng.

Để hóa giải thời khắc xấu hổ, ta trong nháy mắt nói lảng: "Để hắn lên giường, kể ta nghe một chút tình hình."

Vương Nguyên ngồi trên giường bắt đầu kể, " Ta là Vương Nguyên, khi nãy ta đi tìm hắn," chỉ Vương Tuấn Khải, " Ta thấy trong tay hắn có cây kem, sau đó ta ăn, sau đó hắn cư nhiên nói cho ta biết ở trong kem có nhẫn cầu hôn..."

Lúc này Vương Tuấn Khải ánh mắt tràn đầy ghét bỏ nhìn Vương Nguyên, Thiên Tỉ cũng như vậy, cả hai đều là khinh bỉ nhìn tiểu tử ngốc.

Ta nhịn cười giảng cho hắn đây không phải loại bệnh trạng gì nghiêm trọng, chỉ cần chụp x quang rồi ở lại bệnh viện quan sát 8 tiếng là được.

"Chúng ta lại gặp rồi." Thiên Tỉ không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng ta làm ta giật mình. Bởi vì đỉnh đầu bề bộn công việc, ta vô ý nói một câu, "Ta đang bận, ngươi có thể chờ ta một chút không?"

Ta kiểm tra xong quay lại chỗ cũ đợi công việc tiếp theo, thoáng cái lại đụng phải hắn. Ngày hôm nay ta một đời anh minh bị hủy hoại, có lẽ nên sắp xếp chút thời gian đi xem tướng đổi mệnh.

"Ngươi còn ở đây? Ta không phải nói bạn ngươi không có chuyện gì nên có thể về nhà, hai ngày sau quay lại tái khám sao?"

"Bọn họ đi rồi." Hắn chỉ ra đại sảnh.

"Ngươi không đi?"

"Ngươi nói ta chờ ngươi một lát..." Thiên Tỉ tựa như một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt, từng câu chữ hắn nói ra đều mang chút thương cảm. Không được, ta đã đắc tội người nào, tại sao người đó lại phái hắn đến đây dằn vặt ta???

Ta xoa xoa huyệt Thái Dương, "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta bề bộn nhiều việc."

"Ừm", hắn đi theo ta, "Ta cũng chỉ có một việc muốn hỏi ngươi."

"Hỏi ta?"

"Ngươi tên là gì?"

"Trần Ly Ly, ngươi có thể gọi ta Ly Ly."

"Ừm"

"Còn có việc gì sao?"

"Không có!"

"Vậy ngươi về đi?" Ta xoay người trở về phòng làm việc, mà hắn hình như đọc thầm tên ta một lần "Trần Ly Ly", ta không có nghe rõ, bởi vì thanh âm rất ôn nhu, rất nhẹ nhàng.

Vài ngày sau, Thiên Tỉ xuất hiện bên cạnh bồn hoa đối diện y viện, ta và các tiểu y tá phi thường lập tức nhìn ra hắn, hắn đứng ở đó nhìn qua nhìn lại chẳng khác nào tiêu điểm.

Nhưng mà ta không có lòng dạ nào thưởng thức tiêu điểm mê người này, phòng cấp cứu gọi khoa ngoại trợ giúp, bệnh nhân phòng cấp cứu đổi tới đổi lui liên tục... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro