Chương 2: Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Chị đã thấy em"
- Ừ
- Em thế nào sau 8 năm?
- Đẹp lắm!
- Thật chứ?
- Không, xạo thôi!
- Chị dối lòng.. Hồi nhỏ cũng vậy...
- Hồi nhỏ nào? Giờ mình đi mướn phim về. Rồi em ăn cơm nha. Em kén ăn, mẹ đánh đòn chị không bênh đâu
- Thôi... Em không ăn đâu
- Ngoan đi mà! Ăn rồi chị dắt đi mua bánh
- Em không ăn được....
- Được mà.. Tại em làm biếng thôi!
- Người chết không ăn được...
- Hả??????????
- Chị đừng sợ.....
- Á á á aaaaaaaaaaaaa
- Em xin chị, đừng sợ....
- .........................
- Chị ơi.................
Tôi giật mình sau giấc chiêm bao đáng sợ. Người ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi không dám động đậy... Cũng không dám ngủ thêm tí nào cho đến sáng
Đem chuyện này nói với anh hai, một ông cử ngành Toán, tôi nhận được cái cú đầu lãng nhách của ổng!!
- Bày đặt ma với cỏ! Mày học đại học lại là nhà báo mà cũng tin nữa hả?
Tôi nén cục tức, cố cãi:
- Con mắt em thấy rõ ràng! Không phải một lần đâu...
- Trên đời này làm gì có ma quỷ. Nói nghe nè, tối tối mày với anh mày ngồi canh truyền hình cáp, xem phim khoa học viễn tưởng đi
- Chi dzậy? Em đâu khoái món đó
- Ngốc quá! Xem mấy cái đó để mày không bị ám ảnh nữa! Mày sẽ thấy, phi thuyền bay lên vũ trụ mạnh mẽ như thế nào... Tương lai loài người sẽ ra sao.. Và người ngoài hành tinh mới là có thật!
- Thôi... Dzậy để em đọc truyện Doremon sướng hơn
- Cũng được đó!
Chợt nhớ ra điều gì, anh hai hỏi:
- Tao nghe mẹ nói, con bé đó là hàng xóm nhà mình hả?
- Trời ơi, em đã lú lẫn, anh còn "bèo nhèo" hơn....
- Cái này không phải do tao, tại hiệu ứng bột ngọt thôi mày! Hè hè hè.. Nói đi!!
Tôi ngập ngừng kể lại vài kỷ niệm trong quá khứ mà trong lòng lại trổi lên cảm giác hồi hộp hoang mang lạ thường
Nghe xong, anh hai reo lên:
- Á, tao nhớ rồi!! Trời đất ơi... Uổng quá đi... Con nhỏ đẹp dzậy mà chết sớm!
Tôi chép miệng:
- Ừ, em tiếc rằng phải chi người chở mẹ đi đám tang là anh.
- Chi mậy?
- Cho anh có dịp ngắm nghía, tỏ tình người đẹp
Nói xong tui chạy vèo dzô phòng, trước khi cơn tức quen thuộc của ổng gián xuống đầu tui cốp cốp...
.......................
- Em nhớ chị lắm!
- Ừ, vì không ai đút cơm nên em ốm ròm vậy à?
- Hì hì...
- Chị có thích ngắm sao không?
- Có... Ngắm trăng nữa!
- Không! Em không thích trăng!
- Tại sao thích cái này mà không thích cái kia khi chúng đều đẹp!
- Không phải cái đẹp nào cũng được yêu thích!
- Ừ, tại sao em ghét mặt trăng?
- Vì nó khi nó tròn thì cũng là lúc bắt đầu khuyết!
- Nếu vậy thì sẽ có lúc nó tròn...
- Không đâu... Trong vòng quy luật, mặt trăng chỉ rạng ngời tuyệt mỹ một đêm thôi! Những đêm còn lại, nó phải biến mất, hoặc là sống như những mảnh ghép không trọn vẹn...
- Vậy thì... Ta nên thương nó vì... Tội nghiệp!
- Chị cũng thương em vì tội nghiệp?
- Không... Chị thương vì em nhỏ!
Con bé cười buồn:
- Em sẽ không lớn thêm được nữa! Dù chị có muốn!
- Ừ... – Tôi phì cười rồi nắm tay con bé. Nhưng tim tôi lại gõ trống thìn thịt.... Đầu óc tôi như hồi sinh trở lại... Khi cảm nhận được cái lạnh lẽo ma quái từ đôi tay thon dài trắng bệch ấy...
- Chị... Chị đừng sợ.. Em không muốn làm hại chị....
- .....................
- Hãy nghe em nói... Em xin chị... Chị nhìn nè... Em hoàn toàn bình thường đúng không?
- Đúng... Đúng.... Em bình thường... Em xinh đẹp.... Nhưng.. Đừng nhát chị nữa mà em... Chúng ta không thù không oán! Chị còn có nhiều việc trên đời phải làm lắm...
- Chị.... Em không bao giờ muốn làm chị sợ... Vậy thì đừng sợ em được không?
- Phải phải.... Chị xin em... Đừng theo ám chị nữa!
- ............
- Chị xin em... !!!
- Hu... hu....
Tôi bỏ chạy thật xa.... chạy mãi về nơi nào không rõ... Chỉ biết rằng mình phải chạy trốn khỏi cái tiếng khóc oán than ấy!.... Chạy mãi cho đến khi tôi vấp té.. Và cảm giác mình rơi vào khoảng không....
..................................
Giật mình thức giấc....
........................................
Co rúm người lại thở từng hơi như người vừa thoát chết trong đường tơ kẻ tóc!!
Trên tường, đồng hồ điểm 3 giờ sáng....
...........................................
Thế là đã hơn 1 tuần... Hầu như tối nào tôi cũng gặp ác mộng.... Mỗi lần thức giấc tôi mừng biết bao... Và cũng tự trách mình quá ngu! Ngu dai dẳng, ngu trường kỳ... Tôi tự hỏi tai sao trong lúc chiêm bao, tôi không nhận ra từ đầu là con bé đã chết!...
Có lẽ gần đây tôi thường xuyên mang vẻ mặt bơ phờ, mệt mỏi vào cơ quan... Chị Jennie đã không cưỡng được sự tò mò:
- Nè...
- Oái... Chị làm em hết hồn!
- Con nhỏ này như người mất hồn vậy!
Tôi chán chường:
- Chắc là vậy. Hình như em bị mất hồn rồi!
- Ai hớp hồn em dzị hử?
- Ma...
- Mất hồn sao cưng còn ngồi đây?
- À, vậy chắc là mất 1 nửa thôi! – Tôi cố đùa giỡn cho thần kinh mình được thông suốt.
Chị Jennie trêu chọc:
- Hi hi hi... Giống như câu "người đi một nửa hồn tôi mất, nửa hồn kia.... Hỏng thấy buồn!"
- Trời ơi! Chị của em làm báo mà dám "cốp bi" và "chỉnh sửa" tác phẩm bất hủ hen... Em méc sếp mới được!!!
- Xí.. Em không nghe sếp thường nói trong cuộc họp hả? Nếu các cô mà cầm viết mà viết mãi không ra, thì cứ lục lại sách cũ... Sao đó viết ngược lại từng câu là được! Bảo đảm không ai phát hiện....
- Ý, câu này nghe quen quen....
- Ừ... Cho nên nhiều bài chị copy từ Sếp... Ai đọc vào cũng phát hiện đó là tác phẩm văn học
- Ha ha ha...... Ổng nghe được thì chít à...
- Em tội lớn hơn! Cười lớn là tội lớn....
Nghe tiếng tằn hắn quen thuộc của Sếp. Chúng tôi nhanh chóng trở lại vị trí chiến đấu...
Tôi "xi nhan" với chị Jennie chiều nay cafe cà pháo....
- Những chuyện mà em kể nãy giờ, nếu mà đăng báo thì sẽ là tin hot đó! – Hớp ngụm cafe đen số 8, chị Jennie có vẻ tập trung hơn.
- Ngay cả anh hai em cũng không tin, thì độc giả nào tin hả chị!
- Ôi thôi... Em đừng nhắc đến "khúc củi" đó!
Đó là nickname mà chị bạn quý hóa của tôi đặt cho ông anh. Hai người này là bạn học từ thời phổ thông, nhưng mà như nước với lửa, như mặt trăng với mặt trời... Gặp nhau chưa đầy 5 phút là có chuyện để cự cãi....
- Hihi... Chê anh người ta đi nha! Ghét của nào.... Trời trao của đó!
- Trời đất thánh thần thiên địa ơi!! Chị "thương" anh hai của em gần chết!!! Em đừng nói vậy chị sợ lắm à!!!
Vẻ giẫy nẫy của chị chỉ làm tôi vui một chút... Rồi thì nỗi lo lắng không hiểu từ đâu lại bao trùm xuống... Ngoài trời xe cộ chen chút nhau về nhà dưới tia nắng ngả bóng chiều sâu thẫm....
- Thật ra.. Có những chuyện huyền bí mà khoa học chưa chứng minh được! Nói cho đúng ra thì chị nghe em nói, thì còn thấy sợ.... Huống chi là em.!
- Em chỉ mong mình nhanh chóng thoát khỏi nỗi ám ảnh này!
- Mà... Bóng ma đó nói là... Nhớ em?
- Nó bảo rằng nó không muốn làm hại em... Nó còn khóc nữa... Quái đản lắm chị!
- Có thể.. Theo suy luận dân gian thôi nha... Linh hồn con bé có gì đó oan ức, nên mới cho em thấy!
- Trời ạ.... Em có liên quan gì đâu mà phải bắt em thấy hả chị?
- Chị .... Không biết? Em muốn biết thì chỉ có cách là.... Đi hỏi nó!
- Hả? Chị nói gì?
Chị nghiêm mặt:
- Nghe cho rõ nè! Nếu có gặp lại trong chiêm bao, em hãy can đảm hỏi nó!
- Chắc em không can đảm nổi đâu! – Tôi thều thào
- Ráng đi em... Mấy cái chuyện này, khó nói lắm!!
Chị kết luận 1 câu nghe thật "huề vốn" nhưng đúng là khó nói...
Tôi có xem bộ phim của Mỹ, nói về một cậu bé có đôi mắt nhìn thấy được sự hiện diện của những bóng ma. Và họ tìm đến cậu để nhờ sự giúp đỡ.... Chính sự can đảm và nhờ vào lời góp ý của một chuyên gia tâm lý (về sau ông chuyên gia này cũng phát hiện rằng mình đã chết), cậu bé đã trò chuyện, giúp đỡ và trở thành người truyền tải thông tin từ cõi chết về đời thật!
Nhưng tôi là một cô gái hoàn toàn bình thường. Nghĩa là tôi không có gì đặc biệt, ngoài tài... lanh và khả năng ăn hàng! Tôi đâu có bị tai nạn bất ngờ để mà sở hữu "đôi mắt âm dương" như Thư Kỳ, cũng không thể bẩm sinh như cậu bé trong phim Mỹ... Tóm lại tôi hoàn toàn không hư cấu, và tưởng tượng được những thước phim làm người ta sợ mà thích!!!
Bây giờ tôi chỉ có một ước ao duy nhất là được "ăn ngon ngủ yên".
Ừ, tôi vẫn ăn ngon như thường, nếu được ngủ yên.... Nhưng mà thật không yên chút nào...
Trong làn sương phủ khói mờ ảo.. Tôi nhìn thấy mặt nước hồ xanh thẳm hiện ra với vài đợt sóng nhỏ lunh linh nhảy múa. Bên kia là sườn đồi sừng sững nhưng không đen và sâu, lại không khổng lồ như muốn nuốt chửng con người! Nó dịu dàng hòa bóng mình với mặt hồ xanh...
Ngập ngừng hồi lâu, tôi đến bên bệ đá màu trắng... Nơi cô bé đang ngồi đó
- Chị đến đây làm gì? – Cô bé hỏi mà mắt vẫn không nhìn tôi
- Chị không đến. Là do em cứ đi vào giấc mơ của chị... Làm chị ngủ không yên!
- Em... xin lỗi!
Tôi thở dài, bất giác muốn nắm lấy tay cô bé... Như hoảng sợ trước hành động này, cô vội vàng rụt tay lại.
Có lẽ lúc đó, Chúa trời phật tổ, cùng tất cả các vị thánh thần mà loài người tôn kính, đã truyền cho tôi sức mạnh đi kèm sự sáng suốt đến diệu kỳ
Tôi tiếp tục ngoán cố nắm cho được bàn tay ấy ... Và lạ lùng ở chỗ... Đôi tay cô bé trở nên nóng, ấm và rất thật!!... Thật đến nỗi tôi cứ ngỡ là 2 bàn tay đan vào nhau như một.
- Chị cũng xin lỗi...
- ............................
- Nhưng em hãy hiểu rằng... Chị là một người bình thường, nên chị không có đủ can đảm để đối mặt với những thứ quá huyền bí, xa rời thực tế....
- Chị biết em.. Không hiện hữu phải không?
- Ừ!
- Vậy mà vẫn không sợ em sao? Em sẽ.. nhát chị!!
Tôi nhắm nghiền đôi mắt:
- Chị tin là em không làm thế! Nếu không thì ngay từ giấc chiêm bao đầu, chị đã đứng tim mà chết!
Cô bé lại cất tiếng cười rút rít:
- Nếu chị chết, chẳng phải chúng ta đồng loại rồi sao? Thế cũng là điều tốt!
- Vậy thì em muốn làm gì thì làm... Giết tôi đi, ăn thịt tôi đi... Cho tôi chết đi cho rồi! – Tôi tức giận hét lên.... Bất chấp nỗi sợ hãi
- Em chỉ đùa thôi mà!! Sao em có thể nỡ lòng để chị chết theo được... Chỉ có người chết mới hiểu... Chết không bao giờ vui... không là giải thoát cũng chẳng có cực lạc gì đâu!!
- .........................
- Người ta nghĩ rằng khi chết đi, niềm đau đã trút bỏ nơi thể xác.. Nhưng sự thật là nó vẫn theo linh hồn mãi mãi...
- .........................
- Chị biết không... Em là một linh hồn may mắn... Vì có thể đi vào giấc mơ của chị...
Tôi tự nhủ sao em không đi vào giấc mơ của anh hai tôi dùm. Tôi cám ơn!! Nhưng cái đó chỉ là tự nhủ trong mơ.... Tôi đúng là chết nhát phải không bạn? Ở trong mơ cũng dối lòng!!
- Em cần chị giúp gì?
- Em chỉ muốn làm bạn cùng chị thôi!
Nghe vậy, tôi liền nghiêm mặt:
- Con ma... Người và ma, không thể làm bạn được! Em làm chị khó ngủ... Và thức dậy trong cơn mệt mỏi!!
- Em xin lỗi...
- (Ma mà cũng hay xin lỗi...)
- Em sẽ cố gắng hạn chế.... Khi nào em quá nhớ chị... và quá cô đơn... Chúng ta sẽ gặp nhau.... Trong mơ!
Con ma nói xong, đứng dậy bỏ đi...
- Con ma bé nhỏ, em đi đâu?
- Em về nơi em ở..... À... còn nữa... Em không phải là ác quỷ, nên không biết ăn thịt người đâu nha!! – Con ma nhỏe miệng cười rồi mất hút trong màn đêm.
Tôi lại rơi vào hư vô... Cảm giác vấp té, để mà giật mình thức giấc....
Lần đầu tiên tôi mơ một giấc mơ vừa sợ, vừa không thấy sợ, vừ lo vừa mừng.... Bối rối khó chịu... Giấc mơ cho tôi quá nhiều cảm xúc khác nhau... Nhưng tôi mừng nhất là mình nhẹ nhõm hơn trước nhiều...
______________
Để truyện thêm thú vị thì mình sẽ đăng vào lúc khuya nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro