Chương 3: Lời yêu không nên nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần sau, tôi không mơ thấy gì nữa......... Chuyện về con ma bé nhỏ cũng dần khép lại... Cho đến khi mẹ tôi tự dưng nhắc nhở:
- Con có nhớ bữa hỗm mình đi đám ma Chaeyoung đến nay được nhiêu ngày không?
- Không không... Con đâu nhớ mấy cái chuyện đó đâu mẹ! – Tôi nhăn mặt cố lãng tránh
- Để coi...... A.... Bữa nay được trăm ngày rồi!
- Trăm ngày gì hả mẹ?
- Thì bữa nay đúng vào dịp cúng 100 ngày!
- Ôi trời ơi.... Mẹ sao hay nhắc mấy cái chuyện buồn đó ghê!
Mẹ phớt lờ thái độ bực dọc lạ thường của tôi bằng câu nói:
- Nghĩa tử là nghĩa tận. Nếu tối nay ai rảnh chở mẹ đi. Thì mẹ cũng muốn đi lần nữa...
- Thôi mẹ cho con xin... Nếu có cần tài xế đi đám cưới, đi ăn tiệc buffet... Hãy liên hệ cô Kim độc thân vui tính, xinh tươi. Còn những trường hợp khác, nhất là ma chay cúng tế... Mẹ gọi Mr Mark 1 tiếng là được.
Ông anh lù lù xuất hiện như bóng ma:
- Nói xấu gì tao đó mày
- Đâu có đâu, em sắp phải đi làm... Nói xấu anh hai... thì tốn thời gian lắm...
- Ý mày
nói tao quá trời cái xấu phải không? – Anh hai hất cằm
Dĩ nhiên trong mọi tình huống diễn ra thế này, mẹ tôi luôn đứng về phía "nữ quyền":
- Nói chuyện với em gái mà con không nhẹ nhàng hơn được sao?
- Mẹ đừng tin nhỏ này... Nó ưa nặng chứ không ưa nhẹ!
- Em con lớn rồi nha... Con kêu nó bằng cái tên không được hả Mark?
- Không được đâu mẹ... Kêu vậy nó ngang hàng với con... Không được...
Mẹ trố mắt ngạc nhiên:
- Sao ngang hàng
- Hai anh em con đều cùng họ Manoban mà!!
- Chiều nay rảnh chở mẹ đi 100 ngày của Chaeyoung nhé!
- Tối nay con có việc bận rồi mẹ! Để tối mai đi!
- Con trả giá với mẹ hả? Mẹ cúng 100 ngày chứ không phải 101 ngày
- Dạ... Nhưng con bận.... rồi!
- Nhờ có 1 giây lát thôi mà đứa nào cũng bận bận.... Thôi không cần nữa, tui tự đi mua đồ về tui cúng kiến.
Nạn thì đã thoát, nhưng tôi vẫn có một cái gì đó không yên ổn.... Tự dưng nghe mẹ nhắc đến Chaeyoung, tôi thấy mủi lòng, cảm thương cho số kiếp ngắn ngủi của con ma này! Nếu như nó còn sống, thì chúng tôi gặp lại nhau chắc là sẽ vui lắm...
- Chaeyoung à, mong em sớm siêu thoát!!
..............................
Tôi thấy mình nằm trên bãi cỏ, xung quanh là hoa lá rực rỡ sắc màu, nhưng cũng là ban đêm...
- Chị... Em đây
- Hả? Chị lại nằm mơ nữa sao?
- Dạ... Em đã nói rồi... Khi nào chị muốn gặp em, hoặc em nhớ chị, thì sẽ gặp nhau trong mơ!
- Nhưng nhưng.... Chị đâu có muốn gặp em?
- Không muốn gặp em, thì sao lại gọi tên em!
Nhìn nét mặt đượm buồn của con ma, tôi dịu dàng:
- Chị mong em sớm siêu thoát....
- Em rất muốn. Nhưng không thể siêu thoát được!
Tôi vội vàng lay vai con ma:
- Tại sao vậy em?
- Vì... em còn quyến luyến kiếp này! Em không muốn mình ra đi, không muốn quên đi mọi ký ức
Tôi nhăn mặt:
- Em là một con ma khờ khạo nhất thế gian!.... Thiên chúa đã nói: Cát bụi rồi cũng trở về cát bụi.... Không ai tránh được đâu em!
Con ma chớp mắt nhìn tôi:
- Em không biết thiên chúa... Cũng chưa từng thấy ngài... Khi còn sống, em theo đạo Phật
- Rồi rồi.... Thuyết nhà Phật cũng có nói đại loại rằng: Đời là bể khổ. Vậy cần chi em phải nhớ ký ức... Chi bằng nên trải qua luân hồi như mọi chúng sinh!
- Nhưng Em... Chưa có người yêu... Em chưa được yêu... Chưa được hôn... Em chỉ mới 18 tuổi thôi...
Tôi muốn điên lên với cái con ma cứng đầu này. Trời đất ngó xuống mà coi... Thế gian này biết bao nhiêu sinh linh phải lìa đời ngay khi không biết gì về cuộc sống, chưa từng hưởng thụ niềm an vui cực lạc giữa trần thế.... Tôi định giải thích với con ma rằng, 18 tuổi là đủ để làm được tất cả.... Nhưng thôi, tôi không muốn cãi nhau với... ma!
...........................................
- Chị... hãy đi ngắm sao với em.... – Con ma nói nhẹ như hơi thở
- Không, chị... không muốn đi đâu hết!
- Đâu cần đi xa... Nắm tay em và khép mắt lại 5 giây, sau đó mở mắt ra....
- Ừ.....
- Nói theo em nhé.. 1, 2, 3, 4..... năm!
- Ôi... Đẹp quái!!!! – Tôi mở mắt ra và thảng thốt.... Quả thật cảnh vật trước mắt tôi thật là thơ mộng... Lung linh ngàn vì sao.... Có cả đàn bướm lượn lờ nhảy múa đằng xa.... Tôi thấy giấc mơ của mình không âm u ngộp ngạt như trước... Mà nó sáng rạng hơn nhiều....
Rồi tôi liếc nhìn sang xem con ma có... biến dạng gì không? Nhưng tuyệt nhiên... Nó vẫn đẹp nên hòa nhập vào cảnh vật tựa như bức tranh thiếu nữ dưới ngàn sao... Mà tôi từng ước ao có được... Con ma cười tươi và đẹp! Nét buồn bã, u uất trên bức di ảnh của tang lễ đã được xóa nhòa
Có vẻ như con ma biết được tôi đang lén nhìn nó, nên 2 gò má vốn trắng bệch bởi làn da người chết! Bổng trở nên hồng hào tươi tắn....
- Chị... Hứa với em đừng sợ....
- Tất nhiên rồi... Khi ngắm sao, không ai mang nỗi sợ vào lòng
- Nếu em nói rằng... Em đã yêu chị từ rất lâu...
- .............................
Cổ họng tôi ú ớ không ngừng. Rồi tất cả nhạt nhòa đi... Tôi chìm vào sự im lặng trong vô thức. Cả người không thể cử động cho đến khi tia nắng đầu tiên lọt vào khe cửa sổ, rọi vào góc
mùng thành bệch dài ngoằng ngèo... vô định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro