Chương 4:Trải nghiệm đam mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa buông người xuống chiếc ghế hoa đặt ở góc vườn của Huyền Thoại, chị Jennie nhiệt tình vồn vã:
- Sao thế, xảy ra gì nào?
Tôi kể rõ đầu đuôi, nghe xong, chị phán ngay:
- Thế thì tiêu đời rồi! Cái này gọi là.... ma ám.
- .............
Ngắm cái thân tiều tụy hốc hác vì bỏ ăn bỏ uống mấy ngày nay của đứa "đệ tử" chung phòng làm việc, chị thôi không phán thêm, chỉ nhìn tôi đầy cảm thông:
- Mà cũng có thể do em bị tâm lý
- Em sắp chết rồi phải không? – Tôi đưa mắt nhìn chị như cầu cứu
- Nói bậy bạ gì thế! Chết đâu mà chết chứ
- Không chết thì sao em toàn thấy con ma đó? Người ta cũng thường hay nói đến hiện tượng thấy người đã chết, cũng như số mình sắp cạn rồi! – Tôi mếu máo
- ........................
- Không.... Không sao đâu! Để chị suy nghĩ coi...
- ......................
- Chị sẽ dẫn em gặp một người!
- Thầy cúng ư?
- Ơ, sao em biết!!...
Đến nước liều ba bảy cũng liều. Hai chị em chạy xe xuống Thủ Đức rồi đi vòng vèo không biết bao nhiêu con đường lớn nhỏ... Cuối cùng... Cũng đến được nơi ở của một người mà chị Jennie gọi là Thầy Lee, người mà báo chí gần đây đồn là có năng lực siêu nhiên, nhìn thấy được cõi âm... Một người bạn của chị Jennie ở tuần báo khác nhận theo dõi vụ này, nhưng có nhiều điều mà họ không thể không tin. Hơn nữa thầy không có hành động nào mang tín chất truyền bá mê tín dị đoan, cúng kiến, gọi hồn..
Nơi thầy Lee ở là một căn nhà ngói 3 gian cũ kỹ. Xung quanh cây cối um tùm.... Vì đến vào độ trưa trời, nên không khí rất là thoáng mát dịu êm...
Thằng nhỏ chạy ra, rồi chạy vào báo cáo....
Khoảng hơn nửa tiếng, nó ra dắt chúng tôi vào.
Chị Jennie đã căn dặn kỹ càng là không khai chúng ta là phóng viên. Tôi hỏi tại sao, chị nói làm vậy thầy bỏ chạy mất dép thì lấy ai trừ tà ma. Tôi nói gặp người thường mà thầy còn chạy thì sao có năng lực giúp tôi?! Chạy thì sẵn viết báo bắt thầy luôn. Chị liền la tôi, rồi làm một bài tư tưởng cho tôi rằng là "đang gặp chuyện tâm linh, đừng đùa giỡn, rằng thầy này nổi tiếng một vùng, và không phải vụ nào cũng nhận, rồi còn hăm he tôi phải tin tưởng, nếu không muốn ma nữ ám cho chết"
Cuối cùng, tôi cũng diện kiến cái "động" làm việc của thầy! Tại sao tôi lại dùng từ "cái động", đơn giản vì nơi đây toàn đá. Tủ bằng đá, bàn ghế đá, chiếc giường to có gối lót đầu cũng làm bằng đá không phải dạng hoa cương sang trọng, mà chỉ đơn giản là những thớ đá xanh, không phải chỗ nào cũng bằng phẳng... Nhìn chung là rất "tông xì tông" với tên của thầy.
Đối diện với chị Jennie và tôi là người đàn ông nhỏ con, chỉ khoảng hơn 1m6. Râu dài nhưng không có tóc. Dáng người gầy gò khắc khổ
- Mời hai cô ngồi – Ông chìa tay chỉ vào băng đá dài cách cửa ra vào 2 mét
- Cô....
- Dạ?
Ông thầy nhìn xoáy vào tôi... Khoảng độ vài chục giây ngưng động, ông nói tiếp:
- Cô cần tui giúp gì?
Chị Jennie ngồi kế bên gật gù như hài lòng đã tìm cho tôi một ông thầy chính quy. Không phải loại muối dưa gạt tiền... mà các báo đã đăng tải ở nhiều vụ.
Trong phút chốc, tôi nảy ra nghi ngờ, nhiều khi người ta hái ra tiền cũng phải nhờ vào mắt quan sát. Trong 2 người phụ nữ, tôi đang ở trạng thái gầy gò, mặt mày xanh xao vì mất ngủ và lo lắng. Tất nhiên, nhìn vào là biết người đang gặp chuyện không thể là chị Jennie rồi!
Tôi định nói điều gì đó thử thách ông thầy. Thì bỗng có người bước nhanh vào, mặc cho thằng bé ra sức cản lại
Nhìn kỹ chúng tôi nhận ra Jungkook. Tổ trinh sát điều tra của Thành phố.... Và cũng là... người yêu cũ của tôi.
Tôi và Jungkook chia tay được 1 năm rồi!
- Sao anh ở đây?
- Anh đang nhận trách nhiệm điều tra thực trạng mê tín dị đoan ở vùng này. Bữa nay đi lanh quanh một hồi tự dưng thấy ai giống dáng em nên anh cho xe đuổi theo.
- .......................
- Mà sao hai người ở đây?
Chị Jennie lẹ miệng:
- À, thì tụi này cũng điều tra.... – Vừa nói chị vừa đá mắt ra hiệu cho tôi
- Thế điều tra ra sao rồi – Jungkook phì cười
Lúc này thì ông thầy Lee lên tiếng:
- Thì ra là các người đến đây không phải cần sự giúp đỡ... Muốn điều tra gì thì cứ việc...
- Nè, ông nói gì đây? – Jungkook lên tiếng
- Tui nói tui không phải thầy cúng thầy kiến gì hết... Tui chỉ là người có thể giao tiếp với thế giới tâm linh. Nó có thật và mọi người đừng đùa giỡn!
- Hừm... Ông nói hay lắm... Những cái ông nói, không có cơ sở khoa học
Thầy Lee nhìn thẳng vào Jungkook. Đôi mắt ông mạnh mẽ như có ma lực.... Thái độ này hoàn toàn không thấy được ở những ông thầy pháp bình thường khác. Trông ông như một nhà truyền thuyết hơn!
- Ông chưa gặp nên chưa tin là phải. Nhưng có những người cần tui giúp. Không chừng về sau, trong số đó có cả ông!
- Nhảm nhí – Jungkook buông câu lửng. Rồi chúng tôi lặng lẽ ra về
Thế là mất hết buổi chiều đi đường xa xôi. Chị Jennie có việc về trước. Anh Jungkook mời tôi vào quán nước...
Chúng tôi tâm sự nhiều điều. Nói chung là tôi thấy mọi chuyện dễ dàng hơn mình tưởng. Thì ra gặp lại người yêu cũ, cũng không có gì phải e ngại hay nặng nề gì cả!. Jungkook nói nhiều lắm, về cuộc sống, về công việc làm, hỏi thăm gia đình tôi... Hỏi tôi sau từng ấy thời gian đã có ai giữ chân được mình chưa? Vâng vâng....
- Chưa, em còn nhiều việc phải làm lắm...
- Hồi xưa, mình hiểu lầm nhau nhiều quá... Nhớ hồi xưa vui thật ha em
- Anh vợ con gì chưa?
- Anh giờ chỉ đi về một mình
Tôi quan sát Jungkook nhiều, và thấy anh vẫn không thay đổi gì mấy. Vẫn là một người đàn ông sống mạnh mẽ và thực tế. Nếu không chia tay nhau, thì có lẽ đã đi đến hôn nhân rồi!
Ngày xưa Jungkook cũng từng cầu hôn và tôi nói rằng mình đang mê công việc lắm... Tôi sợ chưa đủ chính chắn để làm một người vợ tốt của anh.... Nhưng đó chỉ là bề nổi.. Một cái cớ tốt đẹp che đậy mối ngổn ngang như tơ vò trong tôi... Tôi không dám kết hôn vì không chắc mình có thật sự yêu Jungkook!
Tối nay tôi nằm ngủ, và thấy yên tĩnh lạ thường. Tôi không mơ, dù có nghĩ về con ma bé nhỏ ấy... Thỉnh thoảng chỉ cảm giác mơ hồ là có làn hơi dịu êm quẩn quanh, vuốt nhẹ cơ thể mình... cứ vậy mà đưa tôi vào giấc ngủ....
Ma quỷ xui khiến thế nào mà đã hai đêm liền tôi buồn ngủ sớm.... buộc phải lên giường tắt đèn...Rồi đi vào giấc ngủ thật sâu... Cho đến nửa đêm thì có cảm giác mơn trớn của một ai đó trên cơ thể mình... Thật khẽ khàng, dịu êm...
Cả thân người tôi như có ai đó giữ chặt lại... Và vì ráng hết hơi sức vùng vẫy.. Tôi thoát ra... Nhưng rồi lại tự giác nằm im một cách ngoan ngoãn... để cái hư hư thật cuốn lấy thân mình...
Tay tôi chạm vào một nơi mịn màng như cơ thể người... Cơ thể ấy thì thào bên tai tôi.. Cắn nhẹ, vuốt ve, ôm ấp vỗ về....
Sáng thức giấc... Áo quần vẫn chỉnh tề... Nhưng cơ thể tôi như căng cứng, khó tả... Cảm giác hơi khó chịu, ức chế vì không được đi đến cạn cùng....
Ảo giác ấy (tôi tạm gọi là thế) cứ đến vào mỗi đêm.... Và đêm thứ ba... Những cái vuốt ve va chạm nhiều hơn... Trong cơn u mê của nhục cảm... Tôi giật nẩy người vì nhận ra tay mình đang vuốt ve phần căng tròn của cơ thể một người.........con gái
- "Mình điên thật rồi!... "
Tôi biết mình rơi vào tình cảnh tệ hơn trước, hoàn toàn mất hết sự kiểm soát về lý trí và cơ thể suy nhược hẳn đi....
Thế là cứ tối đến, tôi không dám ngủ, hoặc qua ngủ phòng của mẹ! Tất nhiên những lúc ấy, tôi hoàn toàn không rơi vào tình trạng quái quỷ ấy.... Nhưng tiếng than thở của ai đó, lại thì thào mồn một bên tai tôi như tiếng ru...
Thừa biết là bóng ma Chaeyoung đã ám mình ngày càng sâu đậm nhưng tôi không thể làm gì hơn được. Thậm chỉ kể cả việc gọi tên thật của con ma, tôi cũng không dám... Sợ rằng tối tối, nó đi vào giấc mơ ... Than thở, dỗi hờn....
Công việc làm báo đòi hỏi sự tỉnh táo và sáng tạo, nhưng càng ngày tôi càng tồi tệ hơn. Sếp bắt đầu không hài lòng, và mất niềm tin vào tôi... Ông không giao cho tôi bất kỳ công việc liên quan đến điều tra viết lách nữa... Thay vào đó, mỗi ngày tôi chỉ đánh văn bản trên máy.... Mọi người trong công ty trầm trồ to nhỏ... Chị Jennie gánh phần việc của tôi khá nhiều. Chị buộc phải đi công tác xa.... Tôi lạc lõng và chán chường....
Tối nay là ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi mặc chiếc váy đỏ đi cùng áo kiểu cánh trắng hở lưng, khoát thêm áo vải ren màu hột gà. Cây chảy lông mi đi 1 lượt để rồi giữ ngay được độ cong của hàng lông mi dài đối xứng với vành mũi cao thẳng.... Chiếc gương hiện diện lên một cô gái càng lúc càng rạng rỡ, xinh đẹp hẳn ra với làn môi được tô son hợp với màu váy...... Tôi thấy mình vẫn ổn lắm... Dù không đầy sức sống như thưở nào!
Tùng đến rước tôi lúc 19h, sau đó đến Galaxy xem phim... Đèn tắt... Tôi căng mắt với hình ảnh cứ múa may mà thật chẳng hiểu, chẳng cảm được gì.
Nhìn hoài cũng chán... Tôi đảo mắt xung quanh, rạp tối om... Và tôi thoáng thấy mái tóc dài phủ trên áo trắng của một người ngồi phía bên tay phải....
Tim tôi lại đánh trống liên hồi. Jungkook nắm tay tôi và anh cũng cảm nhận được sự bất thường..
- Em làm sao vậy?
- Không sao, em hơi mệt... Mình về nha anh
- Ừ... Hay ghé quán uống chanh ấm cho em đỡ mệt nhé!
Tôi gật đầu ngoan ngoãn như con mèo mướp nhận lệnh chủ nhân...Jungkook một tay điều khiển chiếc xe băng băng trên đường phố, tay còn lại giữ lấy tay tôi ôm ngang bụng anh.... Tôi tự đầu vào vai Jungkook.... Dường như cảm giác chưa đủ, tôi khẽ nhích người, tựa tấm thân trước vào lưng anh...
Jungkook có vẻ ngạt nhiên trước sự bạo dạn bất thường ấy. Tay anh run hẳn lên, loạng choạng tay lái... Rồi anh lấy bình tĩnh... Giữ lại thế xe cân bằng...
- Jungkook ơi... – Tôi thì thào vào tai anh – Còn yêu em không?
Không cần suy nghĩ, Jungkook đáp:
- Anh mãi yêu em!
- Em có hấp dẫn không?
- Tất nhiên rồi... Mà em... làm sao vậy?
- Tối nay em thấy cô đơn quá...
Một người đàn ông từng trãi và khôn ngoan như Jungkook... Thì luôn hiểu phụ nữ muốn gì... Anh ta cho xe chở tôi chạy thẳng về nhà riêng của mình....
- Tối nay em đẹp lắm... Có biết không cô bé?
- Vậy là chỉ tối nay thôi phải không?
Tôi đưa mắt lơ đãng nhìn anh, tay cầm ly rượu chat đã vơi gần hết...
- Không chỉ tối nay.... Anh yêu em từ lâu, em biết mà!
- Em không tin... hihihi
Jungkook ôm lấy tôi hôn lên mắt mũi... Tôi đẩy anh ta theo phản xạ, và phì cười:
- Anh muốn gì đây... Đồ háo sắc...
Nghe vậy, Jungkook hoảng hồn, hơi buông tôi ra... Nhưng tôi đã chủ động ôm ghì cổ anh, phà hơi vào....
Không quá khó khăn để bế tôi lên giường... Jungkook bắt đầu hôn môi tôi... Anh cố gắng nhẹ nhàng, không vồn vã... Vì anh hiểu thời gian còn cả một đêm dài...
Đầu lưỡi anh đi vòng quanh môi tôi.... Còn đôi tay thì vuốt nhẹ thân thể tôi....Vậy mà từng giây từng giây trôi....Tôi ngỡ ngàng không hiểu sao mình chẳng thấy xao xuyến...
Anh cởi từng cút áo.... Tôi cảm nhận người mình đông cứng lại và lạnh băng... Khi cố nhắm mắt chịu đựng cuộc trãi nghiệm thân xác, tôi lại thấy hình ảnh cô gái tươi cười ngắm sao trời lại hiện lên thật rõ ràng....
Tôi bắt đầu cảm giác nhớ con ma bé nhỏ đến lạ kỳ.... Nhớ cả ánh mắt thiết tha và giọng nói êm dịu....
Jungkook đã cơi hết nút áo, và anh tiếp tục đưa miệng hôn lên.... Tôi giật nẩy người, co chân đạp mạnh... Khiến anh mất thăng bằng té nhàu...
Cổ họng tôi khô cứng và thấy buồn nôn... Và rồi tôi nôn ra mọi thứ....
- Em phải về... – Tôi vừa nói vừa cài vội cúc áo... Và đi ra cửa...
- Khoan đã... – Jungkook đuổi theo ôm vai tôi
- ....................
- Em làm sao vậy? Em thấy mệt trong người hay sao? Anh không hiểu gì cả!
- Em cũng không hiểu gì cả! Từ nay mình đừng gặp nhau
- Nhưng tại sao?
- Xin lỗi... Em không yêu anh!
- Sao.... Sao... Em không tin anh sao? Lúc nãy mình đang rất vui vẻ... Em đã chủ động....
- Phải... Em vừa làm cái trò ngốc nghếch.... Và chỉ một lần thôi!
- Em điên rồi....
- Anh nói đúng!
- Em tưởng mình cao cả lắm sao? – Jungkook nói với theo mỉa mai, khi tôi cố bắt xe bên lề đường....
- Anh mới nói gì đó?
- Tôi nói cô đừng tưởng cô cao quý!
- Lúc nãy tôi ói là có nguyên nhân.... Đừng làm tôi phải nôn ra thêm... Hết rồi!
Vừa về đến nhà, tôi để mặc mọi thứ, ngã nhào lên giường... và ngủ một mạch đến sáng!
--------------
Những ngày tiếp theo, tôi chờ đợi bóng ma Chaeyoung! Cứ đến 12h khuya là lên giường ngủ... Có lúc tôi khẽ gọi tên cô bé.. Nhưng tuyệt nhiên chẳng hề nghe, thấy, và cảm nhận được điều gì... Có chăng là tiếng thở dài não nề của đêm về...
(Chính thức bể bónk nha chị yêu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro