Chương 5:Hồn xiêu phách lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao con cứ như người mất hồn vậy? – Mẹ tôi lo lắng hỏi
- Con bình thường mà!
- Mẹ có linh cảm là con không ổn. Có chuyện gì hả con gái?
Tôi tựa đầu vào vai mẹ thỏ thẻ:
- Con vừa nhận ra nhiều điều về bản thân mình! Mà... Con không biết nên vui hay buồn..
- Con lớn rồi! Hãy sáng suốt mà chọn lựa. Dù thế nào cũng có mẹ và anh con ủng hộ.
Nghe mẹ nói, tôi chỉ biết cười buồn.
- À... hồi xưa đó mẹ... Gia đình dì Park hay qua nhà mình chơi lắm phải không?
- Ừ.. Lúc đó  Chaeyoung và Soyoung còn bé lắm... Đứa nào cũng dễ thương. Nhất là Chaeyoung... Con hay ẳm nó chạy ra đầu ngõ chơi!
- Con có nhớ... mang máng thôi!
- Ừ, thì lúc đó con cũng còn nhỏ mà!... Mới đó mà đã....
- Tại sao mình dọn đi rồi ít liên lạc với nhà dì Park ha mẹ?
- Có nhiều cái để nghĩ lắm con. Thời xưa điện thoại rất đắt. Nhà mình lại nghèo khổ, quanh năm bương chải... Vì vậy mà cũng ít có thời gian xuống thăm họ.
Ngừng một lát, mẹ nói tiếp:
- Thật sự, mẹ thấy mình có lỗi lắm...
- Sao mẹ?
- Mình bán nhà vì thiếu nợ, dì Park thấy tội nghiệp đã cho mẹ mượn một số tiền để ổn định cuộc sống. Mẹ mặc cảm vì mình không trả được, phải hẹn tới hẹn lui hoài với dì ấy, nên mẹ không dám đến thăm... Khi mà có đủ tiền để trả thì... Người ta đã không còn sống để nhận.... Cho nên con thấy không? Tiền bạc dễ trả lắm... Nợ tình nghĩa thì đeo bám mãi thôi!
- Thôi mà... Mẹ đừng có buồn... Dù gì thì mình cũng trả cho chồng con của dì ấy rồi....
- Ừ... Sau này, hai anh em con có thể giúp gì cho gia đình bên ấy, thì phải hết lòng hết dạ nha con!
Tôi muốn nói với mẹ nhiều điều lắm.. Nhưng thừa biết mẹ sẽ không chịu đựng được... Tự dưng tôi thèm tâm sự với con ma bé nhỏ!
Con ma bé nhỏ,
Chị viết vài dòng trong lúc mình đang điên... Em đừng cố cãi rằng người điên thì chỉ biết... cắn bút thôi nhé!
Ừ, chị đã điên... Chỉ còn cách đưa một lý do như vậy để biện minh cho mọi suy nghĩ, tâm tư, tình cảm trong chị đang dần thay đổi...
Chị giận em vì một con ma cứ đi lanh hoanh trong giấc mơ của chị... Có lẽ sợ quá hóa giận! Ngoài ra, Chị còn căm ghét em thêm một điều vì em dám vương vào người chị những cảm xúc quái quỷ... Có lúc chị đã nguyền rủa em mãi bị đày xuống địa ngục, đừng siêu thoát cho lòng chị được hả giận...
Con ma, chị lại thích ngắm em... Mà không phải trong di ảnh đâu nhé! Em trong giấc mơ đẹp và thánh thiện hơn nhiều. Chỉ có trong mơ, chị mới hoàn toàn cảm nhận được em một cách sống động, gần gũi và đầy thương yêu!!
Vì thế, em đã là con ma thì mong em làm đúng vài trò của mình... Hãy hiện ra bất cứ nơi đâu cũng được.... Hãy nói cho chị biết em cần gì... Chị muốn cảm nhận được em!
Điều đó có quá khó với một con ma?
Chờ khoảng 12h khuya, tôi đốt tờ giấy
- Lisa, mày làm gì ở đây giờ này? – Anh hai tôi vào bếp thì bắt gặp tôi lui khui tìm chiếc bật lửa
- Em... đốt giấy thôi!
- Đốt đốt... khỉ gì... – Vừa nói, anh hai vừa giật tờ giấy trong lòng tay tôi... Mở ra đọc không cho tôi có được phản ứng gì...
- Trời đất ơi.... Mày... Điên hả? – Anh hai tôi lắp bắp từng tiếng.....
- Ừ, tôi điên rồi... Bị ma ám nữa.. Trả đây không tui cắn à!! - Tôi gầm gừ đe dọa
- Nè nè... Đừng có làm bậy! Trả thì trả...
Quăng trả lại tờ giấy xong, ông anh trẻ con của tôi chạy vèo lên lâu... Hét toáng lên với mẹ...
Thế là mọi chuyện như là ong vỡ tổ... Tôi bị cấm bước chân khỏi cửa. Chị họ và bà dì được mời đến nhà để canh chừng tôi..
Chỉ còn chuyện mời thầy pháp về trừ tà là mẹ tôi chưa làm thôi. Còn bao nhiêu phương cách, bà đều đem ra áp dụng với tôi...
Cuối cùng, họ kết luận tôi bị rối loạn thần kinh. Chỉ vì vậy nên mới nảy sinh chuyện.. Yêu ma!
Mẹ tôi còn chuẩn bị tìm mai mối, ngày đêm khuyên nhủ tôi sớm lấy chồng, để ma quỷ nó không đi theo phá nữa.
Chắc tôi sẽ điên thật, và điên nặng... với tình cảnh rối ren hiện giờ... Nếu không nhận được cú điện thoại từ Soyoung, em của Chaeyoung.
- Chị ơi, em là em của chị Chaeyoung nè! Chị khỏe không?
Tôi mệt mỏi đáp:
- Chào em... Chị chỉ mới bị điên thôi chứ chưa có chết!
- Tình hình bi đát vậy hả chị? Em định tìm gặp chị lâu rồi nhưng vì bận thi học kỳ nên bây giờ mới gọi được
- Ừ.....
- Em gặp chị được không?
Cuối cùng, lấy lý do muốn đi gặp ... người yêu cũ, tôi đã nhanh chân thoát khỏi sự dòm ngó của người nhà và đến điểm hẹn gặp Soyoung:
- Mọi chuyện điều có vẻ khó tin! Em cũng không
biết nói từ đâu... Thôi thì có sao em nói vậy.... Chị Chaeyoung của em... có tình cảm đặc biệt với chị!
- ..............................
- Tám năm về trước. Khi gia đình bên chị dọn đi, chị Chaeyoung khóc suốt... Rồi còn viết thư liên lạc với chị... Mẹ em lúc ấy nghi ngại sợ tình cảm lạ lùng này sẽ ngày một sâu đậm... Nên giấu hết thư đi. Còn chị em dự định có kết quả thi đại học rồi sẽ đến nhà thăm mọi người và gặp chị....
Soyoung vừa nói vừ nghẹn lời, nước mắt rơi lã chã...
- Chị của em lớn lên xinh đẹp, học giỏi và dịu dàng. Học lớp 11 thì đã giải dược gần hết đề thi đại học.... Trong trường nhiều anh ngưỡng mộ và thầm yêu, nhưng chị ấy không rung động trước bất kỳ ai... Người mà chỉ luôn nhớ là chị... Em hỏi tại sao thì chị trả lời: "Có lẽ là định mệnh"
- ..............................
- Em còn nhỏ nên em không hiểu định mệnh là gì! Nhưng em ủng hộ chị mình. Vì có hai chị em trong nhà thôi.
Tôi mím môi:
- Có những điều nghiệt ngã mà người ta vẫn làm! Đó là định mệnh..
Chúng tôi ngồi đó, suy tư trong tĩnh lặng... Và tin tưởng rằng hồn ma của Chaeyoung, đang bên cạnh... Thật gần và thật buồn...
- Chị có yêu chị Chaeyoung không?
Câu hỏi đột ngột của Soyoung làm tôi nghe không quen lắm!
- Em muốn biết để làm gì? – Tôi hỏi ngược
- Để thấy rằng chị em hi sinh không vô nghĩa!
- Vô nghĩa là sao? Hi sinh chuyện gì?
- Chị ơi, chị Chaeyoung muốn chạm vào chị.. Nhưng căn bản hồn ma không thể chạm vào thực tế... Mỗi lần va chạm thì sẽ mất 1 phần hồn...
- Vô lý!.....
- Em đã nói từ đầu là có những chuyện không thể giải thích được!
- Tại sao em biết chuyện này?
- Chị Chaeyoung về báo mộng cho em!
- Tại sao Chaeyoung không báo mộng cho chị mà lại báo cho em?
- Tụi em là chị em ruột mà! Chị ấy không còn hồn để có thể liên thông với chị...
- ......................
- Mãi mãi chị Chaeyoung không thể đầu thai được....
Tôi đến gặp ông thầy ở Thủ Đức... Nhưng ông ta không chịu gặp. Có lẽ vì việc hôm trước xảy ra. Thật lòng đi đến bước đường cùng, tôi và Soyoung đành chờ đợi...
Trời chập tối, thầy Lee với chiếc áo trắng theo kiểu trung hoa, ra gọi chúng tôi vào.
- Thầy hãy giúp con....
Thầy Lee ra hiệu cho tôi ngừng lại. Ông trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi bỉnh thản nói:
- Hôm trước, tui thấy có một hồn ma theo cô, nhưng vì mấy vị không tin nên tui im lặng... Bữa nay thì tui không thấy nữa... Dzậy là chuyện đáng mừng rồi! Cô không cần lo.... Hơn nữa, tôi không trừ tà ma, hại oan hồn. Thật sự họ không quấy phá ai hết. Chỉ là họ đau đớn, u uất, trả thù và... cô đơn...
- Thưa thầy, hôm nay tụi con đến đây để trình bày một việc!
- Ừ, tui nghe cô nói đây!
Tôi vừa nói vừa khóc... Ông nghe xong, tiếp tục im lặng, đi về chiếc cửa sổ... Tối nay trăng tròn như chiếc bánh màu trắng....
- Theo cô nói thì hồn xiêu phách lạc đến nay được bao lâu?
- 3 tuần rồi ạ!
Hãy đến ngôi mộ của Chaeyoung... Đến nhanh đi, trước khi mặt trăng không còn tròn nữa...
- Đến rồi con sẽ phải làm gì....
- Nhỏ 3 giọt máu lên nấm mồ của người chết. Đó là một hình thức trả nợ...
- Như vậy, vong hồn sẽ ra sao?
Thầy Lee đến gần tôi, ông cười bí ẩn:
- Chỉ vậy thôi, mối quan hệ của cô và người chết sẽ chấm dứt! Hồn phách sẽ không bao giờ trở lại quấy nhiễu cô lần nào nữa... Tình hình là Chaeyoung đã bị "hồn siêu phách lạc" rồi! Cô ta không siêu thoát được nữa
- Con muốn con ma được siêu thoát! Dù bất cứ giá nào con cũng chịu! - Tôi nói từng tiếng.
Thầy Lee lắc đầu:
- Mọi sự việc xảy ra điều có sự sắp đặt của tạo hóa! Nếu như cô và vong hồn có mối dây tình cảm thì tự khắc cô sẽ giúp được nó! Còn giả như cô không giúp được gì, thì cũng không phải lỗi do cô!
- ...........................
- Cứ nghĩ mọi việc tồi tệ thì nó sẽ tồi tệ! Đi nhanh đi
_______________
Hôm nay buồn ngủ quá nên tui up sớm xíu không ngủ quên 😴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro