Chương 6:Gặp nhau không chỉ là mơ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng 11h 45, tôi và Soyoung đã đến trước mộ của Chaeyoung.. Mộ còn mới, nồng nàn mùi gạch và nước vôi.. Bức di ảnh nhỏ bé của Chaeyoung đặt phía trước không lộ bất kỳ cảm xúc lạ thường nào, mắt vẫn nhìn xa xăm và vô cảm...
Tôi ngồi xuống, vuốt nhẹ bức ảnh, lòng không muốn nghĩ suy điều gì... Cho đến khi Soyoung lên tiếng:
- Hãy làm theo thầy đi chị...
- Chị ... Sợ rằng sẽ không bao giờ gặp được Chaeyoung!!
- Chị em thường nói "do định mệnh"... Mình hãy làm theo định mệnh!
Tôi cắn ngón tay cho rướm máu mà vẫn không có cảm giác đau đớn gì.... Đúng là thế giới đầy những điều lạ kỳ... Ba giọt máu lần lượt rơi xuống mộ phần... Gió bỗng thổi mạnh hơn, và lạnh lẽo hơn.... Nó đưa tôi trở lại cảm giác của ngày đi đám tang....
- Soyoung, em hãy chạy ra cổng nghĩa địa với tài xế đi....
- Còn chị thì sao....
- Chị muốn ở lại với Chaeyoung thềm lần nữa.... Hình như Chaeng muốn vậy!
Đúng như linh cảm.... Khi chỉ còn lại một mình trong nghĩa địa, tôi thấy một vòng sáng xanh thật to hiện ra trên con đường mòn...
Con ma bé nhỏ bước ra khỏi vòng sáng tiến đến bên tôi... Gương mặt em hồng hào, rạng rỡ!
- Con ma, vậy là mình lại gặp nhau
- Con người, chị đã không còn sợ con ma nữa!!!
Tôi đưa tay chỉ lên bầu trời:
- Đẹp không em? Khi trời đầy cả trăng sao...
- Em chưa bao giờ thấy trời đẹp như vậy...
Chúng tôi im lặng tươi cười ngắm vẻ đẹp tự nhiên ấy...
- Chị đang mơ nữa, phải không con ma?
- Không phải là mơ đâu... Không tin thì hãy nắm lấy tay em...
Em chia bàn tay bé nhỏ cho tôi nắm lấy... Đôi tay mềm mại, dịu êm, ấm áp đến nỗi tôi phải thốt lên...
- Chị chạm được vào em rồi!
- Còn em thì muốn.. Được ôm lấy chị....
Nói rồi em tựa đầu vào vai tôi... Chúng tôi ôm nhau thật chặt. Lòng thầm ước: Thời gian ơi! Đừng trôi đi thêm giây phút nào nữa...
- Em phải đi rồi...
- Chị sẽ gặp lại em, phải không?
- Em không biết nữa... Mình cứ tin là sẽ gặp lại ở nơi lần đầu tiên mình gặp mặt!
- Trong mơ ư?
- (Em lắt đầu)!
- (Tôi bật khóc)
- Đừng khóc... Nếu chị khóc, em sẽ không cầm lòng mà hôn chị... Và em sẽ không ra đi được....
- Ừ... Chị không khóc!
- Những gì chị làm cho em... Em điều biết... Và em rất hạnh phúc!!!
Tôi rất muốn hôn con ma bé nhỏ.. Dù chỉ một lần... Dù cho tôi bị tổn thọ bao năm cũng mặc... Nhưng làm vậy em sẽ không bao giờ có lại được cuộc đời mới!
.........................
Và rồi......
Mặt trăng bắt đầu méo mó...
.........................
Em dần dần tan vào hư không....
.........................
Có những thứ trên cuộc sống diễn ra không phải bằng tai nghe, mắt thấy... Và vì thế chúng được cho rằng không có thật! Ơn trên đã ban cho chúng tôi gặp nhau trong ngắn ngủi, muộn màng và thật nghiệt ngã.... Nhưng tình yêu của tôi dành cho em là có thật, thật đẹp và mãi mãi như thế!
..........................................................................
- Dzậy dzậy.... Wake up!! Con gái gì mà nướng khét nghẹt dzậy!
Tôi giật mình thức giấc trong chiếc gối ướt đẫm nước mắt. Lòng còn thổn thức không nguôi về giấc mơ đã xảy ra....
- Anh làm phiền người khác quá nha! Kệ em đi
- Có khách kìa cô nương
- Anh tiếp đi...
- Thôi.... Tao là con trai mà tiếp cái gì... - Nghe cái giọng nhỏ nhẹ hơn thường ngày của ông anh, tôi biết ngay là khách... Con gái đẹp!
Mẹ từ phòng khách cũng bước vào hớn hở:
- Lisa, con ra đây xem ai nè
- Để con rửa mặt đã...
- Xấu hổ ghê chưa... Chaeyoung với Soyoung đừng cười chị Lisa nha... Tại nó bệnh cảm ngủ... Ngủ từ sáng hôm qua đến nay rồi...
"Chaeyoung???" - Tôi điếng hồn kinh ngạc khi nghe... Để kiểm tra "thích giác", cứ giữ nguyên bộ mặt ngái ngủ, tôi chạy nhanh ra phòng khách...
Chaeyoung và em gái ngồi trên ghế mừng rỡ khi thấy tôi:
- Chị Lisa, nhận ra em không?
- Nhận... Ra chứ... Em... Em từ đâu đến? - Tôi bất ngờ đến độ ngớ người. Rồi len lén đưa tay ra sau lưng tự véo vào người thật mạnh....
"ôi đau..." - Ơn trời vì tôi đau, à quên! Vì tôi không nằm mơ!!!
- Hihihi .... Chị Lisa không khác gì so với lúc nhỏ hết...
Mẹ tôi phì cười:
- Từ nhà của người ta chứ đâu, con nhỏ này vậy là chưa hết bệnh nè...
- Hôm nay ngày là ngày bao nhiêu vậy mẹ?
Chaeyoung nghe vậy liền nói:
- Em chỉ biết là hôm qua là thứ 6 ngày 13 tháng 11 năm 2015. Em gặp xui quá chừng luôn. Bị cái người say rượu đụng thẳng vào người!
- Rồi có sao không con?
- Dạ chắc là ở hiền gặp lành... Chị Chaeyoung bị hất tung khỏi xe, nhưng lại rơi vào đống cát người ta đang xây nhà... - Soyoung tiếp lời
- Đúng là ơn trời phật, hay một lát dì cháu mình đi lễ chùa tạ ơn nha tui con!! - Mẹ tôi nói!
Bắt gặp cái nhìn ấm áp của Chaeyoung, tôi buộc miệng:
- Cho con đi với.... nha mẹ!
Tự nhiên tôi thấy mình sao mà bẽn lẽn, ngại ngùng y hệt anh hai....
_Hết_

__________________________
Chính thức hết truyện rồi vì đây là truyện ngắn nên chỉ có 6 chương mong mọi người ủng hộ mình tiếp nha 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro