Mở đầu: Hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha..."

Tiếng cười này của Bách Diệp Lam nghe sao thật thanh thản, như một người luôn mang gánh nặng trên vai nay bỗng được buông bỏ.

Nhưng, biết làm sao được, đứng trước gương mặt tàn khốc lạnh lùng vô tình của người đối diện, nó chính là tiếng cười tràn đầy tuyệt vọng khi gặp lại cố nhân.

Người trước mắt vốn đã không còn là tên nô bộc năm đó mặc người người khác sai bảo, hèn hạ ti tiện, phải chịu cúi đầu khuất phục...

Y sớm đã trở thành là tể tướng đương triều được người người kính phục, nể sợ.

Mà hắn,

Bách Diệp Lam, cũng đã không còn là quý tử hầu phủ ngây thơ,hồn nhiên năm ấy, thư sinh phong nhã thưởng trà bao người nâng niu. Càng không phải là đệ nhất kì tài thần thái nhã nhặn của Đại Hồ....

Chỉ đơn thuần là một phu tử dạy học có chút tiếng thơm, nói không ngoa thì chính là tù nhân bại quốc đáng lẽ nên vong mạng từ lâu.

Hai người bọn hắn, vẫn luôn là người trên cao, kẻ dưới đất, mãi chả thể cưỡng cầu...

Nụ cười trước đây luôn là hắn luôn mang theo mình, luôn dùng ánh mắt trìu mến nhất nhìn y

Đổi lại bây giờ nghe thật sáo rỗng...

Sau cái cười khểnh, hắn liền bị khí thế bá đạo ngang tào của y bức đổ người về phía sau, tưởng chừng như đang đùa giỡn,

Tựa thế y cũng khom người xuống nhìn hắn, bội kiếm đặt rạp dưới nền cỏ không kiêng dè.

Trời gió bay bay, lá phong rụng rời, hai bên mắt to nhìn mắt to lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn là hắn không nhịn được, xoay đầu cảm khái:

"Bỏ đi, bỏ đi, hiện tại ta không có nhã hứng đánh nhau với ngươi, vẫn là phải phiền tể tướng đại nhân đứng cách ta xa ra một chút.."

Lời nói ra y nghe không dưới 10 lần, vốn là lời xua đuổi, ghét bỏ đã bị hắn sớm nghe nhiều thành quen, nếu đã biết hắn cũng chả nói được lời ân ái mặn nồng gì, tại sao cứ phải đâm đầu hi vọng.

Lần nào gặp cũng là cảnh tượng như thế, một người mắng, một người xoa; ngập ngừng mãi không thôi:

"Bách Phong ta..!

Ngờ đâu lời chưa ra khỏi cuống họng đã bị hắn nổi đóa ép xuống.

"Bách Phong? Ngươi bảo ai Bách Phong? Ta thèm nhổ vào, người như y vốn đã chết hơn 10 năm nay rồi"

Một tiếng "Xin lỗi" vang lên lại một lần nữa dậy lên ngọn lửa tức giận của hắn.

"Ngươi bảo sao? Xin lỗi? Ôi tiểu tổ tông, ngài đừng như thế ta biết gánh làm sao, tể tướng trên cao như ngài nay lại gieo tai hạ một câu xin lỗi, không biết ta đã mắc nghiệt nặng gì đây".

"A Phong, ta xin lỗi"

Hắn giận thật rồi, túm chặt cổ áo y, như muốn giết người đến nơi.

"Đã bảo đừng gọi ta là Bách Phong"

Nhưng y vẫn không thôi nói 'xin lỗi' liên miên làm hắn phát cáu.

"Ngươi cút đi, xin lỗi có ích gì không, có gọi được thần chết trả lại người thân cho ta không! Nếu có ích thì mau mau trả đi, trả rồi chúng ta không vướng bận gì nhau nữa"-Càng nói giọng hắn càng bi thương, khóe mắt khẽ đỏ, lệ khẽ rơi.

Phải, gã khóc rồi, là bị y chọc cho khóc tức rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn khóc sau khi hoàng thúc băng hà.

Giữa sắc chiều tà ám muội, trời thu đỏ nhuốm vạn vật, gió cũng trở nên thật thanh mát dịu nhẹ hòa cùng những tán lá cây đang dần ngả màu nâu áng, nhà nhà tấp nập, nhộn nhịp đón Tết Nguyên Tiêu. Đổi lại là hai người bọn hắn, một ngồi một quỳ trông thật nực cười.

Rốt cuộc là ai hại hắn của nát nhà tan, không còn người thân để cùng đón Nguyên Tiêu, là ai đã phụ lòng tin của hắn, là ai đã cấu kết giặc ngoài trong ứng ngoài hợp đánh chiếm Đại Hồ của hắn, khiến hắn không có nổi một cố hương thật sự để tưởng nhớ.

Khung cảnh trong mắt hắn cũng hỗn loạn như tâm tình, nhòe nhoẹt đi vì nước mắt.

Ánh mắt Bách Diệp Lam nhanh nhìn xuống thanh bội kiếm trên nền đất của y.

'Xoạt' , 'Xoạt' hai tiếng liền bị đoạt mất, nắm chặt lưỡi kiếm đang tia sát cổ hắn, chỉ một cái động nhẹ cũng có thể đứt rời ngay tại chỗ.

Bách Diệp Lam lớn giong: "Hay bây giờ đổi ý, muốn lấy luôn cái mạng quèn này của ta"

Y nhìn hắn nhìn từng giọt nước mắt hắn rơi xuống thẫm một mảng khiến y sững người, thiếu niên Bách Phong y biết luôn hoạt bát vui vẻ, bây giờ lại ở trước mặt y..

Mà rơi lệ,

Nhất thời không chú tâm, kiếm bị đoạt rồi, bàn tay luôn nắm chuôi kiếm theo đó cũng bị kéo theo, hướng lên cận sát cổ hắn.

Vốn dĩ y luyện kiếm nhiều năm, tay cầm rất chắc nhưng hiện tại lại khẽ run.

Y sợ,

Y sợ làm tổn thương y, sợ mất luôn cả 'Bách Diệp Lam'

Nhìn bàn tay đẫm máu vì cầm chặt lưỡi kiếm của hắn, lòng y liền đau như cắt, hoang mang, lo lắng vô độ.

"Ta không muốn hại ngươi"

"không muốn hại ta?"-Vừa nói hắn vừa dùng lực, dồn lưỡi kiếm tiến nửa tấc.

Một dòng máu nhỏ lập tức theo đó nhỏ xuống, thấm dần vào nền đất trải đầy lá khô.

Đau, quả thực rất đau

Nhưng chỉ có đau như vậy mới giúp hắn quên được những kỉ niệm thời niên thiếu bên y.

Thuở cả chỉ hai mới là Bách Phong và Hà Ngạo, vui vẻ, hồn nhiên bao nhiêu

-Chẳng lẽ lần đầu tin một người là sai sao.

<<<Hết chương mở đầu>>>

(P/S: độc giả yêu quý đọc xong có thể tiện tay bấn bình luận cho ta lấy tinh thần đc ko:>)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro