Chương I.1: Tịnh Đế Liên được gieo giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời vào cuối tháng mười lạnh giá, Bạch Hi  gần như đã bị bao trùm trong sự lạnh lẽo, khắp nơi im lặng, không còn hối hả như những ngày trước đông, mọi thứ được diễn ra theo một cách bình yên như những hạt tuyết rơi xuống đọng lại trên nền đất, những đám mây yên ả lướt qua khu phố này đến khu phố kia. Màu trắng của tuyết đọng lại nơi đây đã che lấp sự phồn vinh của kinh thành tạo nên một bức tranh sắc trắng được tô điểm bằng ánh đèn đỏ rực treo trước cửa nhà. Không đông vui, không náo nhiệt, tất cả đang sống trong cái lạnh và yên tĩnh của mùa đông.

Hạt tuyết bé nhỏ và lạnh buốt từ từ rơi xuống trên vai của đám người đứng trước bảng thông cáo của triều đình truyền xuống:

"Lục hoàng tử trí dũng song toàn, là nhân tài của đất nước. Nay Bạch Hi cần có một người làm chủ Đông cung, giúp trẫm phân ưu trong việc cai quản đất nước, chính sự. Phong ngôi vị thái tử - là người kế thừa ngôi vị chí tôn sau này"

Thông cáo này làm cái kinh thành vốn rất trầm ổn lại đột nhiên như tìm được chủ đề chung, họ cùng bàn tán về vị tân thái tử Bạch Hi này.

Ở một quán trọ bên góc phố, không còn là sự yên tĩnh như thường ngày, nó đã mang đầy âm thanh tranh cãi của khách quan, dường như tất cả bàn luận rất sôi nổi, người người nối đuôi nhau mà nói.

Một chàng trai trẻ chỉ vừa uống một chén rượu mặt đã lập tức đỏ ửng, vừa say vừa kể rằng:

"Vị lục hoàng tử này là con trai của Tuệ quý phi, nàng là đích nữ của Tử gia lừng lẫy một thời, từ nhỏ đã sớm được hứa hôn cho hoàng huynh của hoàng đế Bạch Nam Long-lúc đó còn là thái tử, nàng đã có thể cùng Bạch Mạc Thần tiến lên ngôi vị tối cao nhất."

"Ầy... Vậy mà phúc phần của y lại quá kém, chết khi còn chưa lên ngôi hoàng đế, nhường ngôi vị lại cho đệ đệ Bạch Nam Long. Vì Nghiêm Chính đế đã có chính thê, nên Tử thị chỉ có thể làm quý phi, được hoàng đế hết sức ân sủng. Đúng là ông trời không biết thương xót người lành, biến cố ập đến sau sáu năm tân hoàng đế lên ngôi, Tử gia mắc tội phản nghịch triều đình, bị diệt sạch cả tộc, từ đấy không còn tin tức gì của lục hoàng tử và Tuệ quý phi."

Một chàng trai khác đột nhiên chen vào:

"Tiếp sau đó thì ta biết, từ thảm án Tử gia diệt tộc đã qua hai năm thì lại có tin Tuệ quý phi qua đời, lục hoàng tử cũng có tin tức trở lại. Nhưng dường như chỉ trong những lúc quan trọng, chứ bình thường không ai còn thấy tin tức của y, có lẽ là bị hắt hủi rồi. Vậy mà chỉ sau 13 năm lại có thể lên được vị trí cao như vậy"

Không khí như ngày càng nóng lên, ngày càng sôi nổi. Thử nghĩ xem có mấy ai có thể giữ vững vị trí của mình trong hoàng cung, tự mình đi lên từ đáy đến đỉnh cao, còn phải tranh giành cùng các hoàng tử khác. Mọi người thật sự nể phục tân Thái Tử.

Đột nhiên, ông bác ngồi bên cạnh cười khà khà rồi uống một chén rượu nói:

"Thế thì các ngươi lại không biết rồi, ta có người thân làm trong hoàng cung kể lại, y chỉ vỏn vẹn trong mười năm đã thâu tóm được nhiều quan thần và các đại gia tộc lớn nhỏ trong triều mà trở thành một trong ba người có thể ngồi lên vị trí thái tử, trên hắn còn có đại hoàng tử và nhị hoàng tử. Nhưng sau hai năm khi có tin đồn này Tào Minh-tướng quân nắm giữ nửa binh quyền của Bạch Hi tạo phản, kết liên minh với Chu Sa, kéo quân xâm lược Bạch Hi nhằm giành lấy cường quốc phồn thịnh này. Vào đúng lúc này Lục hoàng tử biết được mối quan hệ ngày xưa Tào Minh với Lưu Quý Phi- mẫu thân của Nhị hoàng tử,cùng với đó là sự thật khiến cả hoàng cung được một phen bất ngờ, Nhị hoàng tử là con ruột của Tào Minh."

Ông bác dừng lại một chút nhìn đám người xung quanh rồi nói:"Các ngươi biết tại sao Tào Minh lại làm phản không?"

Mọi người xung quanh đều nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu, chỉ đành để ông giải đáp:

"Lần này cũng chỉ vì chức vị thái tử có thể là đã được định sẵn dành cho đại hoàng tử mà Tào Minh nóng lòng muốn tạo phản. Vì sự thật đã được phơi bày, hoàng thượng tức giận lưu đày Lưu quý phi và Nhị hoàng tử. Tào Minh bị Hàn tướng quân lấy đầu trên chiến trường."

Lần này là một lão già tóc đã bạc trắng ngồi đằng xa, lão móp mép cái hàm răng móm của mình nói:"Còn có chuyện của đại hoàng tử nữa, đại hoàng tử là con của hoàng hậu, người có thể coi là gần như nắm chắc ngôi vị thái tử, nhưng vào đúng đầu năm nay thì cả hai mẹ con họ phế truất rồi ban chết, trên dưới kinh thành đều không biết lý do tại sao, có thể nói hai mẹ con họ chắc đã làm ra chuyện bất nhân đến nỗi hoàng thượng không muốn ai biết."

Cứ thế nhiều đề tài bàn tán nổi lên nhanh chóng, đưa cả quán ruợu tràn ngập tiếng tranh cãi để rồi cuối cùng mọi người đều gật đầu tỏ vẻ nể phục với vị lục hoàng tử này, hắn phải là một người mưu trí, thông minh và tâm cơ lớn bao nhiêu thì mới có thể từ hoàng tử bị thất sủng lên làm thái tử.

===================

Một khung cảnh huyền ảo bị bao trùm bởi màn đêm tĩnh mịch. Trong cái không gian u tối đó lại dần dần ẩn hiện những đốm sáng, nhưng nó là ánh sáng chết chóc màu đỏ cam rực rỡ, tiếng la hét của phụ nữ, tiếng máu chảy hay cả tiếng lưỡi kiếm va chạm, mọi thứ đều dần dần hiện lên rất rõ. Khung cảnh một gia tộc chìm trong biển lửa, xác chết của người Tử gia chất đống nằm ngổn ngang khắp nơi. Mùi máu tanh, cái sự nóng bức của ngọn lửa xung quanh và tâm điểm là hình ảnh của cậu bé bốn tuổi nào đó khóc nức nở, tiếng khóc của sự sợ hãi, bất lực, còn kèm theo căm thù nhìn người thân từng người từng người ra đi. Để rồi khi một lưỡi kiếm như sắp cướp đi mạng sống của cậu bé....

Hắn bừng tỉnh. Cảm thấy toàn thân nóng nực, khắp cơ thể dính mồ hôi cộng thêm với sự bức bối khó chịu về giấc mơ đó. Bạch Giai Thành đến bên cửa sổ, không khí bên ngoài mát mẻ làm cho hắn cảm thấy đỡ phần nào. Giấc mơ đó suốt 15 năm nay vẫn luôn dai dẳng bám lấy hắn từng đêm, khung cảnh Tử gia bị diệt tộc năm đó đối với một đứa trẻ mới 4 tuổi như hắn nào khác gì một ác mộng kinh hoàng, không thể nào quên được. Hắn đã sống trong nỗi day dứt, sợ hãi từ năm này qua năm khác. Giai Thành nhíu chặt lông mày.

"Đến khi nào mới được giải thoát đây?"-Hắn nghĩ, rồi lại tự cười chính mình, đau xót nói: "Có lẽ là không bao giờ."

Để ý đến thì cũng đã gần sáng, hiện tại đã là một tháng sau khi hắn lên ngôi thái tử. Giai Thành mặc bộ y phục đen tuyền yêu thích, ngồi tại thư phòng đọc tấu sớ. Lật đến một bản tấu, nội dung đề cập đến vị Hàn tướng quân, hắn ngạc nhiên ở chỗ, vị tướng quân này là nữ. Nàng là Hàn Tử Lam, con gái của Hàn đại tướng quân - Hàn Đông Kính. Một năm trước Hàn tướng quân chính là người lấy đầu phản đồ Tào Minh, hiện tại vẫn còn đang ở biên giới phía Tây dẹp loạn tàn dư của trận chiến. Triều đình đang cân nhắc việc trọng thưởng cho nàng. Hắn đột nhiên suy nghĩ nếu có nàng trong tay, hậu phương có thể sẽ càng vững chắc. Bạch Giai Thành là thế, hắn sẽ không bỏ qua cho ai mà hắn có thể lợi dụng chỉ để đặt lên được vị trí hoàng đế kia, đó là mục đích hắn hướng về, mãi mãi và luôn luôn là như thế.

Đang mải tập trung vào thông tin về Hàn Tử Lam thì mạch suy nghĩ của hắn bị đứt đoạn:

"Bẩm thái tử điện hạ. "- nam nhân thân đeo kiếm cung kính với hắn.

"Từ Nhiên, có chuyện gì sao?" -Bạch Giai Thành từ từ đặt bản tấu xuống hướng mắt về phía Từ Nhiên.

"Điện hạ, chuyện của đại hoàng tử và hoàng hậu thần đã xử lý xong theo đúng ý người. Còn nữa, hoàng thượng muốn gặp người ở Lâm Uyển."

Giai Thành gật đầu rồi ra hiệu cho Từ Nhiên lui xuống. Chuyện của đại hoàng tử và hoàng hậu làm quả thật rất ác độc. Hai người họ đã cướp lấy rất nhiều sinh mạng của các hoàng tử và công chúa nhỏ khi còn đang trong bụng mẫu thân. Chỉ vì sợ vị trí của họ sẽ lung lay, diệt sạch mọi chướng ngại vì quyền thế. Việc này may mắn hắn đã kịp thời biết, liền nhanh chóng diệt được vật cản lớn nhất để lên ngôi thái tử. Hoàng hậu theo kí ức hồi nhỏ của hắn là người rất độc ác, đặc biệt là với mẫu thân  của hắn, áp bức, bắt nạt là điều mà bà ta làm. Vì vậy hắn sai Từ Nhiên lấy máu bà ta và đại hoàng tử tế trước phần mộ của mẫu thân. Người xứng đáng được nhận những điều này.

Nghĩ một lúc Giai Thành liền chuẩn bị đi gặp hoàng thượng, phải có việc gì gấp thì người mới gọi hắn.

====================

Tại Lâm Uyển của hoàng cung, Giai Thành cùng hoàng thượng an nhàn thưởng trà. Hiện tại đang là mùa đông, khung cảnh đẹp đẽ bị cái đẹp trắng muốt của tuyết lấn át, cũng vì thế mà làm cho không khí ở đây hết sức ảm đạm. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, cũng có một vài bông tuyết đang cùng hòa quyện với hương thơm thoang thoảng từ trà sen đặc trưng của Bạch Hi mà hai vị nam nhân đang thưởng thức.

"Con chắc cũng nên lập thái tử phi rồi."

Vị nam nhân trông già dặn hơn cất tiếng đập tan sự yên tĩnh này, ông vừa nói vừa nhấp một ngụm trà, một thân long bào vàng lấp lánh, dáng vẻ uy nghi từ bậc đế vương của Bạch Hi cường thịnh. Bạch Giai Thành dừng một lúc, đăm chiêu suy nghĩ rồi nói:

"Phụ hoàng, nếu người đã có ý, xin hãy chỉ cho nhi thần một vị thê tử xứng với chức vị thái tử phi."

Giai Thành điềm đạm nói ra ý kiến của mình. Hắn không khác gì so với hoàng thượng là mấy, nhưng khí chất tỏa ra từ người hắn mấy ai nhìn mà không khỏi phục tùng, thái tử của Bạch Hi thật sự là cái tên xứng đáng để hắn xưng danh. Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn hảo, đôi mắt đen láy như đôi mắt của con chim ưng, khiến ai ai cũng sợ hãi.

"Hoàng nhi ta phải xứng với một người phụ nữ tài giỏi, không chỉ có thể quản việc hậu cung mà có thể đồng hành cùng con trên chiến trường, bảo vệ Bạch Hi. Chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tìm được một người đáp ứng đủ các yêu cầu này, đó là Hàn tướng quân- Hàn Tử Lam. Con nghĩ sao?"

Giai Thành khẽ động tách trà trong tay, hắn hiểu phụ hoàng đang mưu tính cái gì, chỉ là... người dường như chưa từng nghĩ cho Giai Thành, người hắn chung chân gối cả đời lại là người mà hoàng thượng nghĩ sẽ có ích cho Bạch Hi, nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Đã quen rồi... Giai Thành lại nghĩ đến mình với Hàn tướng quân này thật có duyên, hắn chỉ vừa mới nghĩ nếu có nàng trong tay sẽ có hậu phương vững chắc, vậy mà lại sắp kết tóc phu thê với nàng. Một thứ duyên phận kì lạ. Không để hoàng thượng chờ quá lâu, hắn liền nói:

"Phụ hoàng, Hàn tướng quân là cô nương văn võ song toàn. Nhi thần không có lý nào lại từ chối. Chỉ biết đa tạ phụ hoàng đã để tâm đến chuyện phu thê của nhi thần, chọn cho nhi thần một cô nương tốt."

Hoàng thượng gật đầu, dường như rất hài lòng về câu trả lời của hắn, liền nói:

"Được, ta nhanh chóng sắp xếp việc này."

Giai Thành:"Đa tạ phụ hoàng."

 

Tiếp sau đó hai người cũng không nói gì thêm chỉ ngồi im an nhàn thưởng trà. Quan hệ của hai người bọn họ rất phức tạp, khi hắn và mẫu thân  còn yên bình ở trong cung, Giai Thành biết người dành tình cảm đặc biệt cho mẫu thân hắn, nhưng từ lúc hắn có nhận thức, dường như chưa bao giờ cảm thấy được tình thân của người phụ thân này.

 

Đến khi Tử gia bị diệt tộc, mẫu thân đã dùng mọi cách thoát khỏi người, hắn biết mẫu thân rất hận phụ thân. Sau khi mẫu thân mất, hắn quay trở lại hoàng cung, Giai Thành chỉ là một lục hoàng tử không đáng nhắc đến, người trước mặt hắn này, hồi trước đã không, bây giờ thì càng không xứng đáng là một người phụ thân.

====================

 

Biên giới phía Tây, doanh trại Bạch Hi đóng giữ nơi đây. So với kinh thành, tuyết ở đây còn lớn hơn nữa, các lều trại đều là một màu trắng buốt lạnh lẽo. Núi xung quanh cũng trắng, cây cũng không còn lá, độc một màu trắng cùng với bầu trời sắc xanh bị che lấp bởi mây, trông đẹp mà vô sắc. Nhưng ở bên trong, binh lính lại không ngừng ăn mừng, cười cười nói nói. Họ vừa trải qua một trận chiến chống lại Chu Sa và phản nghịch, họ vui mừng vì chiến thắng, vui mừng vì cuối cùng cũng vứt bỏ được sự sợ hãi, lo lắng. Họ còn vui mừng thay cho phần của các huynh đệ đã hi sinh từ trận chiến.

Chỉ có trại chính lại yên tĩnh đến lạ thường, Hàn Tử Lam mệt mỏi dựa người vào ghế, nhắm tịt đôi mắt đen láy, thả lỏng cơ thể. Cuối cùng cũng dẹp sạch tàn dư còn lại của Tào Minh, hoàng đế Chu Sa cũng vừa gửi thư đầu hàng, tự nguyên dâng một phần bốn lãnh thổ của đất nước để bồi thường cho Bạch Hi. Chuyện này chắc cũng đã êm suôi, nàng có suy nghĩ một chút cho Chu Sa, nếu họ chịu ngồi yên, không khởi binh tấn công Bạch Hi thì có phải số người thương vong đã là một con số không cần để tâm. Giá mà họ chịu ngồi yên thì những người dân vô tội của cả Bạch Hi  lẫn Chu Sa đã không phải khổ cực. Giá mà họ chịu ngồi yên, nếu Tào Minh không tạo phản thì mẫu thân nàng đã không... 

Nghĩ đến đây thì Tử Lam bị giật mình bởi một cảm giác đau đớn truyền từ bụng, vết thương cũ chưa lành lại bắt đầu tái phát, đại phu đã dặn nàng không được suy nghĩ quá nhiều, thế mà lại quên mất. Đôi môi mỏng đỏ ửng khẽ cắn chặt.

"Đúng là đau thật, đau đến phát khóc luôn mất." –Nàng thầm oán trách.

Đột nhiên có tiếng bước chân, Tử Lam nhận ra đó là ai, vội điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, lau mồ hôi ướt đẫm trán.
"Tử Lam, có thánh chỉ từ hoàng cung truyền xuống cho con."

Người đàn ông đã lớn tuổi, thân mặc áo giáp bạc sáng bóng, khuôn dáng cao lớn uy phong cùng với khuôn mặt phúc hậu, hiền từ, nhẹ giọng nói với nàng.
"Phụ... phụ thân, ngồi xuống đi, người đi đâu từ nãy đến giờ vậy?"

Tử Lam cười nhẹ nhàng, cơn đau như bẫng đi. Hàn đại tướng quân ngồi xuống, đặt trên mặt bàn một bản thánh chỉ vàng lấp lánh. Tử Lam liền lấy lên đọc, nội dung chủ yếu là truyền nàng và phụ thân hồi cung. Chắc lại ban thưởng, suy nghĩ một lát nàng nói với phụ thân:

"Phụ thân, con thấy tuyết còn đang rơi dày đặc, đợi chừng nào hết tuyết con và người lập tức về cung cũng không muộn. Chuyện ở đây con sẽ giao cho Hạ Nhiễm lo."

Hàn Đông Kính gật đầu đồng ý với con gái mình. Cách nàng sắp xếp mọi chuyện rất tốt, ông không cần phải lo lắng nhiều làm gì. Hàn đại tướng quân không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đặt một viên thuốc lên bàn rồi nhìn con gái mình. Hàn Tử Lam còn lạ gì ánh mắt của phụ thân mình, chắc chắn người đã phát hiện ra chuyện vết thương của nàng lại tái phát. Tử Lam thật ngu ngốc khi định nói dối, vội vàng cười trừ lấy viên thuốc giảm đau đó uống rồi cùng Hàn lão gia ngồi nói chuyện phiếm.

Được một lúc thì trận tuyết cũng tan, Tử Lam giao mọi chuyện ở đây cho Hạ Nhiễm rồi cùng phụ thân xuất phát về kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro