Chương I.2: Tịnh Đế Liên được gieo giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên giới phía Tây cách kinh thành không xa là mấy nên đi chỉ mất nửa ngày đường. Sau khi về thì Tử Lam nhanh chóng vào cung yết kiến hoàng thượng. Quang cảnh hoàng cung sau một năm không gặp vẫn không thay đổi quá nhiều, chỉ là biển hoa đào nay đã không còn, chỉ còn tuyết trắng lạnh lẽo.

Hai người tiến vào đại điện, mặc bộ giáp quen thuộc trên chiến trường, quỳ xuống khấu kiến bệ hạ. Hoàng thượng mặc bộ áo bào vàng sáng, dáng vẻ uy vũ, phong thái đĩnh đạc ngồi trên vị trí cao nhất, ai ai cũng phải ngước nhìn. Người cho phép hai người bình thân, sau đó liền lệnh cho thái giám đọc thánh chỉ, giọng thái giám vang lên khắp đại điện:

"Hàn tướng quân - Hàn Tử Lam là một vị tướng tài ba, có nhiều công trạng tốt, giúp ích nhiều cho triều đình trong việc dẹp loạn giặc. Nay, tự tay lấy đầu phản đồ Tào Minh, khiến cho Bạch Hi mở rộng thêm lãnh thổ. Trẫm cho rằng, tìm người phu quân để giúp giải bớt phiền muộn là điều tốt nhất. Sau khi suy nghĩ thật kĩ, trẫm quyết định ban hôn cho Hàn tướng quân – Hàn Tử Lam cùng với thái tử điện hạ - Bạch Giai Thành, sắc phong Hàn Tử Lam làm thái tử phi, chủ mẫu Đông Cung. Lễ đại hôn sẽ được bàn bạc kĩ lưỡng thời gian tổ chức. Khâm thử."

Giọng lão thái giám vừa kết thúc, cả đại điện ai cũng thì thầm bàn tán, trên khuôn mặt Hàn lão gia lộ rõ vẻ bất ngờ trước những gì mình nghe được. Riêng Tử Lam vẫn thơ thẩn ở đó. Dường như vừa có sét đánh ngang tai nàng vậy. Cái gì mà ban hôn, gì mà tân thái tử. Nàng nghe không hiểu, tại sao lại là nàng, còn bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân có thể gả cho thái tử tại sao lại là nàng. Trong đầu Tử Lam như ngập tràn những câu hỏi mà không có lời giải đáp. Chờ đã lâu, hoàng thượng lên giọng nói :
"Hàn tướng quân, ngươi không đồng tình với việc ban hôn này sao? Không đồng tình chỗ nào ngươi nói trẫm nghe."

Điều Tử Lam không đồng tình chính là nàng không yêu thái tử, thậm chí còn chưa gặp qua. Tử Lam còn đang bàng hoàng nên kịp thời không thể nghe thấy hoàng thượng nói gì, Hàn Đông Kình bèn kính cẩn thưa:

"Bẩm bệ hạ, chuyện này... chuyện này liên quan đến cả đời của nữ nhi thần, nhất thời khó... khó mà chấp nhận được."

Hoàng thượng: "Thánh chỉ cũng đã được thông qua, Hàn đại tướng quân, ngươi định làm ta khó xử sao?"

Hàn Đông Kính: "Bệ hạ, thần không có ý đó, chỉ là chuyện chung thân đại sự của con gái, không thể qua loa như vậy được."

Hoàng thượng tỏ ý rất không vừa lòng, lúc này Tử Lam mới kịp thời hoàn hồn, tiếp nhận thánh chỉ, khấu đầu thưa:

"Bẩm bệ hạ, thần xin tuân lệnh nghe theo. Một tướng quân thấp kém như thần lại được hoàng thượng để tâm đến chuyện đại sự, được gả cho thái tử tài giỏi, tuấn tú là vinh hạnh của thần."

Bậc chính nhân quân tử cao cao tại thượng ngồi ở trên rõ ràng là cố ý làm khó phụ thân nàng. Đến nước này không thể cãi lại chỉ đành... tuân lệnh nghe theo. Hoàng thượng nghe vậy liền hài lòng, gật đầu rồi cho hai người lui xuống, truyền Hàn lão gia ở lại để bàn bạc kĩ lưỡng hơn về chuyện này. Khi ra khỏi điện, Hàn Đông Kính ân cần hỏi nàng:

"Con gái, con có thật sự đồng ý với mối hôn sự này không?"

Tử Lam cười mỉm, nói với Hàn lão gia:

"Phụ thân, con đã tuân lệnh là đã đồng ý, xin phụ thân yên tâm."

Hàn lão gia đành thở dài, lên tiếng an ủi:

"Lời của hoàng thượng, một lời đã định, phụ thân cũng lực bất tòng tâm. Phụ thân nghĩ con cũng đã đến tuổi, mau mau lấy một người chồng, yên bề gia thất. Phụ thân biết con thích chiến trường nhưng hoàng thượng cũng đâu có cấm con phải vứt bỏ điều đó. Vả lại phu quân con là thái tử, ắt hẳn sẽ là một bậc chính nhân quân tử. Còn nếu con không vừa lòng, ta có thể nói rõ với bệ hạ."
Hàn Tử Lam biết phụ thân lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của con gái mình, nàng cầm lấy tay ông, nói:

"Thưa phụ thân, con biết người đang lo cho con sẽ buồn, nhưng phụ thân yên tâm, con biết thế nào là đúng. Chuyện này là do hoàng thượng định đoạt. Hàn gia ta bao năm nay luôn phục vụ triều đình, con không thể vì chuyện này mà tổn hại đến gia tộc. Phụ thân đừng quá lo lắng, con gái đã nghĩ kĩ."
Hàn lão gia nhìn con gái mình, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, con gái ông thật sự trưởng thành rất nhiều.

Tử Lam không làm phiền phụ thân và hoàng thượng nên đã xin phép ra về, ngắm kinh thành sau một năm đi xa.
====================

Chợ kinh thành mấy hôm nay không tấp nập cho lắm, có lẽ là bởi vì nàng về đây vào đúng tháng mười một , vừa có tuyết nên rất lạnh. Nhưng cái lạnh không thể đánh bại được các thương nhân buôn bán. Họ vẫn cứ thế mời khách như thường, tạo thành phố chợ hàng hóa với những tiếng ồn ào rộn rã, Tử Lam một mình đi dọc theo con đường chợ, không có Hạ Nhiễm nên nàng cảm thấy rất buồn chán.

Vừa đi Tử Lam lại vừa nghĩ đến chuyện ban nãy, lúc nãy cảm thấy phụ thân lo lắng nên mới nói ra như vậy. Hiện tại nàng vẫn rất bàng hoàng. Nếu không phải tại chuyện này nàng cũng quên mất là mình thật sự đã đến tuổi gả đi. Từ bé đến lớn Tử Lam gắn liền với đao kiếm nên tính cách của nàng có chút tự do phóng khoáng. Thật sự không hề quan tâm đến tình yêu nam nữ. Chỉ có duy nhất một lần nàng nghĩ đến, nàng nghĩ người nàng muốn gả ngoại hình như nào cũng được, gia cảnh như nào nàng cũng chấp nhận nhưng tuyệt đối phải là người có võ công, phải thường xuyên cùng nàng luyện võ, cùng nàng ra chiến trường. Nay hoàng thượng ban hôn, nàng vẫn được ra chiến trường, nhưng thái tử điện hạ này, là loại người như nào, võ công có xuất chúng không, vẫn là điều nàng quan tâm. Nếu hắn được như nàng nghĩ, vậy thì gả cho hắn cũng được, nếu hắn là một người đáng để nàng chung chăn gối, chuyện tương lai sẽ không nói trước được điều gì.

Nghĩ một hồi, lúc bừng tỉnh thì Tử Lam đã đang ở trong một con hẻm, nhìn xung quanh một lúc, nàng muốn cảm thán với trí nhớ của mình. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào.

Định tiến lên phía trước dò đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng động của lưỡi kiếm rời vỏ, Tử Lam vội trốn vào góc khuất gần đó, ngó ra nhìn:

"Các ngươi muốn tìm chết sao?"

Nam nhân áo trắng nhìn có vẻ thư sinh hắng giọng. Tử Lam không khỏi cảm thán, tên này đẹp một cách lạ kì, trên người hắn tỏa ra sát khí với bọn áo đen giấu mặt xung quanh. Nàng đoán, có vẻ là một công tử nhà quan to nào đó đắc tội với chủ nhân của nhóm người kia nên mới bị ám sát. Tử Lam thương thay cho số phận của vị công tử kia, không biết có biết đánh đấm gì không.

Tử Lam không phải loại người thích lo chuyện bao đồng, vả lại chuyện thù oán tranh chấp của các quan thần không phải nàng mới gặp lần đầu, xen vào thì ngược lại sẽ mang họa vào thân. Nghĩ vậy liền định nhanh chóng rời đi. Nhưng khi quay lại thì có một đứa bé đứng ở đó từ bao giờ khiến nàng giật mình, một đứa nhỏ tầm 4 tuổi, miệng cười tươi. Cậu kêu lên một tiếng rất lớn:

"Bế bế. "

Tử Lam vội vàng bịt miệng nhóc quỷ này lại. Nhưng mấy người đằng kia đã nghe thấy, họ chạy đến rất nhanh, nàng không còn cách nào khác, vốn định chạy một mình nhưng nhóc quỷ này lại xuất hiện, thật hết cách. Thôi đành giải quyết nhanh gọn bọn này rồi chuồn lẹ trước khi bị chú ý. Bế Nhóc Quỷ bằng một tay, Tử Lam tránh mọi đường kiếm của chúng, thuận tiện đá cho mấy tên đó vài phát.

Trong lúc đang hưng phấn thì đột nhiên có lực mạnh nắm lấy cổ áo kéo nàng lại phía sau, trong phút chốc đã thấy một cách tay bóp cổ một tên áo đen trước mặt nàng, mạnh tay bẽ gãy cổ đối phương. Khi nhìn ra thì lại là tên nam nhân khi nãy, nàng lại cảm thán thêm lần nữa. Võ công quả thật là không tồi.

"Ngươi giải quyết đằng sau, ta giải quyết đằng trước."

Tên nam nhân lên tiếng rồi đẩy nàng về phía sau lưng hắn. Lưng đối lưng, hắn giao mọi chuyện phía sau lại cho nàng. Người bên phía Tử Lam tương đối ít nên rất nhanh đã giải quyết xong, quay lại thì đối phương cũng gần như là giải quyết xong. Nhóc Quỷ trong lòng nàng không nhịn được mà khóc thành tiếng, vừa trải qua chuyện này khiến bé rất hoảng sợ rồi.

Tử Lam và tên áo trắng kia nhanh chóng rời khỏi nơi đó, không để Nhóc Quỷ  phải hoảng sợ gào khóc rồi thu hút những người dân đi lại. Đi khá xa rồi hai người mới có thời gian chào hỏi, là nàng bắt đầu trước:

"Ta là Hàn Tử Lam, vị thiếu hiệp này có thể cho ta biết quý danh được không? Vừa nãy võ công của huynh thật không tồi."

Tên nam nhân đó dừng một lúc rồi chậm rãi nói:

"Ta là Bạch Giai Thành."

Vốn hôm nay Giai Thành đi ra khỏi cung để gặp thầy của mình, trên đường lại gặp thích khách nên Từ Nhiên và hắn đã tách nhau ra. Gặp thích khách, hắn lại có thể gặp được luôn nương tử tương lai, hắn thầm nghĩ thêm lần nữa, đúng là thứ duyên phận kì lạ.

Tử Lam mở đôi mắt to ra nhìn đối phương từ đầu đến chân. Bạch Giai Thành chẳng phải là tên của tân thái tử sao, chẳng lẽ người này lại là thái tử. Vị thái tử này thật giống với mẫu người nàng thích, đẹp đến hoàn mĩ, dảng vẻ uy nghi, lại còn giỏi võ công. Nhưng nhìn vào mắt hắn, Tử Lam lại không thích cho lắm, mắt hắn đem lại cho đối phương một cảm giác khiếp sợ.

"Ngươi là thái tử?" -Nàng hoài nghi hỏi.

Giai Thành đoán chắc Tử Lam không tin, liền cho nàng xem miếng ngọc bội chứng minh thân phận thái tử. Sau một hồi xem xét, Tử Lam cuối cùng cũng tin rồi, đối phương còn đưa luôn ra miếng ngọc bội thái tử thì ai mà không tin được. Liền kính cẩn:

"Hạ thần thất lễ, mong thái tử trách phạt."

Dứt lời nàng quay sang Nhóc Quỷ, nói:

"Nhóc Quỷ , mau cúi đầu nhận lỗi đi."

Giai Thành bất lực trước hành động ngu ngốc này của nàng. Đây có thật sự là Hàn tướng quân nổi danh Bạch Hi không. Thật sự Giai Thành không dám chắc được.

"Hàn đại tướng quân đã biết chuyện của chúng ta chưa."

Hôm nay tình cờ gặp Tử Lam ở đây, cũng phải nhắc đến chuyện của họ. Dù gì đây cũng là lần đầu gặp gỡ, xem ra ấn tượng với nhau cũng không tồi, vậy nên hiện tại là thời cơ thích hợp để mở lời.

"À, ta đã biết. Nhân tiện trùng hợp gặp được thái tử điện hạ ở đây, ta muốn nói với ngài một chuyện."

Dừng một lúc nàng nói tiếp:

"Chuyện là, ta và người đều là mới gặp nhau lần tiên mà lại được ban hôn, chắc hẳn không có tình cảm với nhau. Cũng không biết mai sau xảy có chuyện gì, nhưng nếu đã kết tóc phu thê thì xin người hãy giúp đỡ ta"

Giai Thành không nói gì, nhưng cũng ngầm đồng ý với Tử Lam. Hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu, chắc chắn không có tình cảm với nhau. Mối quan hệ này chỉ lợi dụng lẫn nhau, hắn lấy nàng chỉ vì muốn thêm thế lực, nàng lấy hắn chỉ vì không muốn trái lệnh vua. Cả hai đều vì bản thân, vậy nên việc nói chuyện trước với nhau như này, kéo mối quan hệ lại gần, chỉ mong mai sau có thể chung sống hòa thuận. Giai Thành cũng đồng thời đưa ra một điều kiện:

"Ta mong Hàn tướng quân có thể làm tròn bổn phận của một thái tử phi, với thân phận là một thái tử, nếu nàng làm tốt, chắc chắn ta sẽ không bạc đãi nàng. Mong rằng thái tử phi đừng làm chuyện gì đi qua giới hạn."

Tử Lam phất phất tay: "Điện hạ yên tâm. Ta sẽ biết thân phận và trách nhiệm của mình, không làm xấu mặt Đông cung"

Sau đó thì Từ Nhiên cũng đến, nhìn y như có chuyện rất gấp muốn bẩm báo với Giai Thành nhưng không tiện nói chuyện trước mặt Tử Lam. Nàng hiểu ý liền tạm biệt hai người họ với lý do đi tìm phụ thân và mẫu thân của Nhóc Quỷ. Giai Thành cũng không giữ lại, Từ Nhiên có chuyện muốn bẩm báo chắc chắn có liên quan đến việc ban nãy.

Đợi đến khi Tử Lam đã đi xa, Giai Thành mới quay lại hỏi:

"Từ Nhiên, ngươi có điều tra ra được đám người khi nãy là ai không?"

Từ Nhiên: "Bẩm điện hạ, đám người khi nãy là thuộc hạ của Đường Minh Quân, quan võ trong triều, trước kia theo phe Đại hoàng tử.

"Điện hạ, người muốn xử lý ra sao?"

Giai Thành nghĩ một lúc rồi nói:

"Không cần gấp, đám thuộc hạ kia không phải loại võ công cao cường. Chỉ là không vừa ý ta nên ra tay phục kích. Mai sau sẽ tính sổ, hiện tại cũng đã muộn, chúng ta mau chóng hồi cung."

Trên đường đi, Từ Nhiên không kìm được liên tò mò hỏi hắn:

"Điện hạ, ban nãy là Hàn tướng quân sao?"

Giai Thành biết chắc chắn y sẽ hỏi về việc này, thản nhiên nói:

"Đúng, ngươi thấy nàng thế nào?"

Từ Nhiên liền ngại ngùng, giống như một thiếu nam e dè, lần đầu nhận xét về một cô nương, nói:

"Quả đúng như lời đồn, khuôn mặt thanh tú, dáng hình có chút nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ, là người lịch sự, tình tình tự do phóng khoáng, không..."

Từ Nhiên nói đến đây thì đột nhiên bị tiếng cười nhỏ của Giai Thành ngắt lời, hắn nói:

"Từ Nhiên, chỉ mới gặp nàng một lần mà đã nhận xét kĩ càng về nàng như vậy, lại toàn là điểm không chê được, không phải thích nàng rồi chứ?"

Từ Nhiên liền bật cười theo, nói với hắn:

"Điện hạ, người biết thần không có ý này."

Giai Thành: "Ngươi nhận xét tốt về nàng như vậy, bản thân ta còn thấy có chút tự hào"

Đã lâu lắm Giai Thành không được nói chuyện thoải mái như vậy. Quan hệ giữa hắn và Từ Nhiên, lúc bé là huynh đệ chí cốt, việc gì chỉ cần giúp đỡ được là sẽ giúp đỡ. Lúc Giai Thành còn nhỏ, khi quay lại hoàng cung bị chịu đựng sự bạc đã, coi khinh. Chỉ có y là chịu làm bạn với hắn, Từ Nhiên là con của quan văn trong triều, đã lấy trộm không ít sách của phụ thân cho hắn. Vì thế kiến thức, sự thông minh của hắn tăng lên không ít. Về sau khi hắn bước lên vị trí thái tử, Từ Nhiên nguyện ý làm thuộc hạ thân cận bên cạnh hắn, là tâm phúc hắn tin tưởng nhất.

Từ Nhiên lại nghiêm túc hỏi Giai Thành:

"Điện hạ, người toàn tâm toàn ý với mối hôn sự này sao?"

Giai Thành liền ngừng cười, hắn suy nghĩ rất lâu rồi nghiêm túc nói:

"Hàn tướng quân và ta đều chịu sự ép buộc của hoàng thượng, không thể chối cãi. Đương nhiên không ai toàn tâm toàn ý. Nhưng ta chắc chắn một điều, cả ta và nàng đều sẽ tìm những lợi ích của việc này để thỏa thuận. Nàng là Hàn tướng quân, uy phong trong triều không ít, phụ thân lại là Hán đại tướng quân. Vả lại, yêu không phải làm tất cả vì nhau sao, ta với nàng chẳng qua là như thế thôi."

TừNhiên bàng hoàng một lúc, sau mới nhận ra, hắn hoàn toàn không có khái niệm vềtình yêu. Mẫu thân hắn mất từ nhỏ, phụ thân lại là hoàng thượng, sinh ra ở hoàng cung nơi chỉ có tranh quyền đoạt vị, chỉ toàn máu tanh, bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm của phụ thân mẫu thân . Từ lâu Giai Thành đã có một cái nhìn lạnh nhạt về tình yêu.

Huống hồ, từ bé đến lớn, Giai Thành đã có mối thù rất lớn đối với chính phụ thân ruột của mình, báo thù cho gia tộc của mẫu thân. Suốt những năm qua, hắn vì điều này mà chỉ biết đến chuyện lợi dụng tất cả mọi thứ hắn có thể, để đạt được mục đích. Căn bản không biết tình yêu là gì.

Sự trưởng thành của tuổi thơ là thứ ảnh hưởng rất lớn đến bản thân họ sau này, và tuổi thơ của hắn đã thành công rèn luyện lên một tảng băng lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro