Chương I.3: Tịnh Đế Liên được gieo giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Thành nói tiếp:

"Từ Nhiên, có một việc ngươi nên biết. Hoàng cung này, nếu đã chấp nhận trở thành một phần trong hoàng tộc, tình yêu là thứ không cần thiết nhất."

Im lặng một lúc, hắn lại nói:

"Chính vì thế phụ hoàng mới chọn Hàn Tử Lam là thái tử phi. Nàng mai sau có thể là mẫu nghi thiên hạ, nếu nàng một lòng yêu ta, sẽ xảy ra những tranh chấp trong hậu cung. Trở thành một hoàng hậu ngày ngày chỉ biết ghen tức với các phi tần khác, không thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ phu quân quản chuyện hậu cung. Người muốn bên cạnh ta sẽ là một nữ nhân văn võ song toàn, một lòng vì Bạch Hi, không thể là nữ nhân ngoại quốc, như thế đảm bảo sẽ không có chuyện phản quốc. Hàn tướng quân, đáp ứng được tất cả được ý trên."

Từ Nhiên nghiêm túc hỏi hắn: "Vậy, người không sợ nàng sẽ yêu nam nhân khác, phản bội lại người sao?"

Giai Thành: "Đó là lý do liên quan đến ta. Nếu ta yêu nàng, chuyện thiệt cho nàng ta sẽ không làm, nàng sẽ trở thành điểm yếu của ta. Là một người sẽ thừa kế ngôi vị đế vương. Bệ hạ không cho phép ta được có điểm yếu, nếu nhỡ nàng có phản bội, sẽ có thể lạnh lùng phế bỏ ngôi vị của nàng hay thậm chí thẳng tay giết nàng. Không phải là một tên thái tử yếu đuối lụy vì tình."

Từ Nhiên: "Điện hạ, lỡ mai sau người yêu một cô nương khác thì sao?"

Giai Thành cười khẩy: "Từ Nhiên, người phải hiểu, phụ thân yêu mẫu thân đến như vậy, nhưng phụ thân là người hoàng tộc. Chuyện tình hai người vì thế không có cái kết đẹp. Nếu ta toàn tâm toàn ý yêu nàng, trên vai còn gánh một mối thù gia tộc rất lớn, vậy ta càng phải để nàng rời xa ta, như vậy nàng mới có một cái kết yên bình."

Đó là những gì mẫu thân Giai Thành đã luôn nhắc nhở, hắn luôn khắc ghi nó suốt những năm qua. Người ta nói, càng lên cao càng cô độc, bởi vì họ không muốn người mình yêu thương phải ngã cùng họ.

Từ Nhiên dường như thông suốt, chỉ là y không ngờ đến, chuyện tình yêu trong chốn hoàng cung lại khốc liệt như vậy, hoàng cung đúng là nơi khát máu tanh lòng. Và Giai Thành, được sinh ra ở đó.

==================

Tử Lam tiếp tục bế Nhóc Quỷ  đang nằm trong lòng nàng ngủ đi xung quanh hỏi thăm tin tức. Rốt cuộc vẫn không tìm được phụ thân mẫu thân  Nhóc Quỷ đâu. Đành ngồi nghỉ ở một bậc thềm gần đó, Nhóc Quỷ đôi má phúng phính, một chút lệ ở khóe mi còn đọng lại, ngủ ngon trong lòng nàng. Thật là vô tư đến đáng yêu.

Ngó xung quanh một lát, nàng vẫn chưa thấy có ai đi tìm con mình cả, liền nói với Nhóc Quỷ vừa mới thức dậy:

" Nhóc Quỷ, rốt cuộc mẫu thân em đâu rồi?"                        

Nhóc Quỷ chỉ cười vô tư chỉ tay vào nàng, giọng nói chưa rành mạch thốt lên:

"Mẫu thân, mẫu thân của Nhóc Quỷ."

Tử Lam nhanh chóng phản bác, gì chứ nàng còn chưa có phu quân, vậy mà lại vô duyên vô cớ có một đứa con từ trên trời rơi xuống. Đúng là Nhóc Quỷ vô tư, chuyện gì cũng có thể nói.

Ngồi một lúc nữa, Tử Lam đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lớn từ đằng sau:

"Tiểu Bình, cháu tôi."

Giọng nói vừa rồi là của một người phụ nữ trung niên. Nhóc Quỷ  vừa nghe cũng quay ra, biểu hiện mừng rỡ gọi hai tiếng: 

"Cô, cô."

Có vẻ đây là cô của Nhóc Quỷ, Tử Lam liền đưa đứa trẻ trong lòng cho người phụ nữ đó. Bà ấy cảm ơn rối rít. Dường như Tử Lam đã đoán phụ thân mẫu thân Nhóc Quỷ đã mất, nên ở với cô. Đây là chuyện cũng không nên nghĩ quá nhiều, cũng không hỏi gì thêm. Đành từ biệt hai cô cháu rồi ra về. Trông Nhóc Quỷ có vẻ rất buồn, khóc rất lớn. Tử Lam liền nhanh chóng rời đi thật nhanh, không để thằng bé khóc ầm lên nữa.
====================
Về đến Hàn phủ, Tử Lam đã thấy phụ thân đang ở đó chăm sóc vườn hoa của mẫu thân. Thói quen này của phụ thân hình thành từ một năm trước, ngày mà phụ thân được đưa về tinh dưỡng sau trận chiến.

Lúc nào có thời gian rảnh rỗi Hàn lão gia lại ra chăm sóc vườn hoa mà người đáng nhẽ ra phải làm điều đó hàng ngày là mẫu thân của Tử Lam. Hàn phu nhân rất yêu thiên nhiên, yêu hoa cỏ nên khuôn vườn cũng đầy ắp những loại hoa khác nhau. Đáng nhẽ ra những đóa hoa đó phải được chăm sóc bởi người nhẹ nhàng như Hàn phu nhân chứ không phải người mạnh mẽ như Hàn lão gia. Nếu một năm trước chuyện đó không xảy đến với Hàn phu nhân.

Xin phép phụ thân rồi Tử Lam vào thẳng phòng, tâm điểm căn phòng của nàng chính là bộ áo giáp đen tuyền đơn sắc. Tử Lam nhẹ nhàng cầm Bỉ Ngạn kiếm lên, rút lưỡi kiếm rời vỏ. Ánh sáng của lưỡi kiếm ánh lên thật hào nhoáng.

Tử Lam lấy khăn lau sạch lưỡi kiếm theo thói quen. Bỉ Ngạn kiếm theo nàng rất lâu rồi. Vào sinh nhật lần thứ mười bốn, phụ thân tặng nó cho nàng. Vỏ kiếm màu đen lại được điểm thêm màu đỏ của hoa bỉ ngạn làm họa tiết. Cây kiếm này, bộ áo giáp này vốn sẽ không có chủ nhân là Tử Lam, nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ lúc nàng mới năm tuổi, anh trai của nàng hy sinh. Tử Lam thay anh tiếp tục sống tiếp với việc làm mà anh yêu thích nhất.

Hàn Tử Quân – anh trai của Tử Lam chết không tìm thấy xác. Năm đó không hiểu sao trên đường hành quân, đội quân Bạch Hi  bị tập kích một cách dễ dàng, mặc dù đó là nơi hiểm trở, có các ngọn núi che chắn xung quanh, đáng nhẽ ra không thể bị phát hiện sớm như vậy. Suốt bao năm qua nàng vẫn không hiểu được điều đó, cho đến một ngày nọ. Một tên tướng cũng có mặt trong trận chiến năm đó không đánh mà tự khai với nàng. Trận chiến đó có người của anh phản bội, bán đứng anh. Cho chúng biết được doanh trại Bạch Hi đóng quân ở đâu để chúng lên kế hoạch dễ dàng tấn công. Lúc ấy tên đó cũng chỉ là tướng nhỏ, không thể biết được kẻ phản bội Bạch Hi đó là ai.

Tử Lam nhớ lại rồi tự nghĩ, suốt nhiều năm nàng tìm kẻ đó mà không thành, lần này vào cung cũng không tồi, nàng có thể dễ dàng điều tra hơn, chức vị thái tử phi này, có ích cho nàng rất nhiều. Kẻ dám phản bội anh trai, nàng phải tìm cho ra.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có tiếng mở cửa nhẹ, khi Tử Lam vừa mới nhận ra đó là ai, liền chạy đến ôm cổ người đó, nói:

"Hạ Nhiễm, ta tưởng em phải lâu mới về."

Hạ Nhiễm là tỷ muội tốt của nàng. Tử Lam cứu nàng ấy từ khi còn rất nhỏ, sau đó nàng với Hạ Nhiễm cái gì cũng có nhau. Hạ Nhiễm rất ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng mang màu sắc ảm đạm u tối. Vì cùng Tử Lam học võ công, nên về sau vào sinh ra tử cùng nàng, nhất quyết đi theo nàng cả đời.

Hạ Nhiễm liền đáp:

"Em nghe được lão gia nói tiểu thư phải kết phu thê cùng với thái tử điện hạ liền giao mọi việc lại cho người ở đấy lo liệu nốt, phi ngựa về đây."

Tử Lam đã đoán được lý do Hạ Nhiễm về nhanh như vậy, nàng kéo Hạ Nhiễm ngồi xuống, để nàng ấy nói nốt:

"Tiểu thư, người thật sự muốn gả cho thái tử điện hạ sao?"

Tử Lam: "Hạ Nhiễm, ta bị hoàng thượng ép buộc đó, Hàn gia ta bao đời nay luôn không màng tính mạng phục vụ hết mình cho Bạch Hi . Chuyện này không thể trái ý. Với lại, em không thấy đây là chuyện tốt sao, bao năm qua ta luôn mang mối thù về anh trai, nếu làm thái tử phi, sẽ có không ít cơ hội tốt để điều tra về việc này."

Hạ Nhiễm không biết nhiều về tình yêu, nhưng chưa gặp qua một nữ nhân nào mang chuyện đại sự cả đời của mình thành lợi ích cho việc báo thù và hơn hết, người nàng gả tương lai mai sau không phải tầm thường, sẽ có rất nhiều việc không may có thể xảy ra.

Hạ Nhiễm liền nói: "Đó là thái tử điện hạ, người mai sau có thể nạp thêm tam thê tứ thiếp, người không lo lắng sao?"

Tử Lam: "Em phải hiểu, nếu đã chấp nhận trở thành một phần của hoàng tộc, mai sau còn có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, việc chấp nhận phu quân của mình có tam thê tứ thiếp đã là điều hiển nhiên phải có tâm lý sẵn sàng. Ta không chấp nhận, nhưng ta ép buộc phải chấp nhận, nó cũng như nhau thôi."

Hạ Nhiễm: "Tiểu thư, lỡ mai sau người yêu nam nhân khác thì sao?"

Nói đến đây, Hạ Nhiễm bị nàng cốc vào trán một cái, Tử Lam hơi tức giận nói:

"Hạ Nhiễm, em nghĩ ta là loại người gì, nếu đã có phu quân, không yêu chàng cũng phải làm tròn bổn phận của một thê tử. Vả lại, em nên nhớ, phu quân ta là ai, người có thể giết ta nếu ta có tư tình với nam nhân khác."

Hạ Nhiễm nghe xong liền ôm nàng vào lòng, nói: "Tiểu thư, người hà tất phải chịu đựng những thứ như vậy."

Tử Lam ôm chặt đáp lại Hạ Nhiễm, nói với cô: "Hạ Nhiễm, nếu nói điều gì làm ta thấy hối tiếc nhất thì đó là khi chết gặp lại anh trai cũng chưa báo thù được cho người."

====================

Hôm nay phủ Hàn gia náo nhiệt lên rất nhiều. Vì có sự trở về của nhị tiểu thư và lão gia, cũng là để chúc mừng cho hỉ sự sắp tới của tiểu thư và thái tử. Đặc biệt, Hàn phủ còn đón một vị khách quý, đó là thái tử. Hắn đến để chào hỏi với Hàn lão gia và có một số chuyện muốn bàn bạc thật kĩ với Tử Lam.

Ở phòng tiếp khách, Hàn lão gia mặc bộ y phục thường ngày, nhã nhặn tiếp con rể tương lai của mình. Họ chủ yếu nói về chuyện gần đây trên triều. Giai Thành mới bắt đầu nói về hôn sự trước:

"Hàn lão gia, hôm nay ta mạn phép đến đây là vì mối hôn sự."
"Ây ây, ta với thái tử dù gì cũng sắp thành người một nhà, thái tử nghĩ sao về cách xưng hô thân thiết hơn nhỉ."

Hàn lão gia cười hiền từ, đưa ra ý của ông nói cho hắn. Giai Thành nghĩ chắc cũng nên tập quen dần với cách xưng hô này thôi. Dù gì Hàn lão gia cũng sắp trở thành nhạc phụ của hắn.

"Vậy nhạc phụ, người cũng không cần gọi con là thái tử. Cứ gọi là Giai Thành là được."

"Ây chết, không được đâu, thái tử điện hạ thân phận cao quý, phải gọi cho đúng phép tắc... Thái tử điện hạ này, lão đây có chuyện muốn nói"

Hàn Đông Kính dừng một lúc, tay cẩm cốc trà nhâm nhi một chút rồi nói:

"Tử Lam từ nhỏ đã theo ta học võ, tính tình có chút phóng khoáng, tự do tự tại, con bé không hợp với chốn hậu cung đấu đá lẫn nhau. Vẫn mong nếu con bé có làm gì sai với quy củ trong cung, người có thể bảo vệ con bé."

"Xin nhạc phụ yên tâm, lời người dặn ta chắc chắn sẽ làm theo. Chén trà này ta mời người để tỏ lòng thành kính."

Nói rồi hắn cầm ly trà lên tay, cung kính với Hàn lão gia. Khuôn mặt Hàn Đông Kính tràn đầy sự hài lòng, đôi mi co lại từ nãy đã bắt đầu dãn ra, cầm ly trà bên cạnh cùng Giai Thành uống. Ông biết hai đứa không có tình cảm với nhau, ông cũng không ép chúng phải yêu nhau. Chỉ mong hai người nếu đã là phu thê thì nên tôn trọng nhau, bảo vệ lẫn nhau.

Nói chuyện được một lúc, Hàn lão gia muốn Giai Thành đi gặp Tử Lam nên đã sai người dẫn hắn đến Hạ phủ của nàng. Trên đường đi, Giai Thành bất giác cảm thán phong cảnh vườn xung quanh hết sức hoàn mĩ. Nó như được người làm đặt cả tâm huyết để tạo ra.

"Khu vườn này là do ai tạo nên?"

Giai Thành không kìm được mà hỏi, nó rất đẹp, hắn muốn biết ai là người tạo ra. Nô tỳ bên cạnh cung kính thưa:

"Bẩm thái tử điện hạ, khu vườn này là do Hàn phu nhân quá cố của Hàn gia tạo nên. Một năm nay là do Hàn lão gia tự tay chăm sóc."

Giai Thành có nghe nói đến cái chết của Hàn phu nhân. Người chết trong trận chiến của Bạch Hi với Tào Minh và Chu Sa, còn lý do chết, hắn không tiện để đào sâu hơn.

Khi đến Hạ phủ, ở đây có một thác nước nhỏ rất đẹp, sân nền trắng muốt bị bao phủ bởi tuyết. Hắn nhìn thấy nàng đang luyện kiếm. Một thân ảnh đỏ rực giữa khung cảnh trắng tinh này, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Nô tỳ kia lui xuống từ lúc nào, hiện tại chỉ có hắn và nàng.

Tử Lam đã phát hiện ra Giai Thành nên ngừng lại, đút kiếm vào bao rồi đi về phía hắn. Mỉm cười nói:

"Không biết cơn gió nào đã đưa thái tử điện hạ đến với Hạ phủ nhỏ bé của thần."

"Quả không hổ danh là Hàn tướng quân, múa kiếm rất đẹp. Hôm nay ta đến đây để gặp mặt Hàn lão gia, tiện thể đến thăm nàng."

"Thái tử điện hạ quá khen rồi. Ta mời ngài ra bàn đá uống trà."

Hai người cùng nói một số chuyện liên quan đến tình hình hiện tại ở biên giới và trong triều. Dường như đây là điểm chung duy nhất của cả hai, luôn đặt Bạch Hi lên trên.

Đột nhiên Tử Lam nhớ đến chuyện gì đó, liền ra lời mời:

"Thái tử điện hạ, ta có thể mời ngừoi đi hội vào tết nguyên tiêu được không, ta sẽ đem theo một người nên người cũng có thể đi cùng ai cũng được."

Giai Thành suy nghĩ một lát, chuyện này có thể làm hoàng thượng hài lòng, Hàn lão gia cũng yên tâm hơn, vì thế hắn gật đầu, nói:

"Được, ta đồng ý"

======================

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến tết nguyên tiêu. Cả kinh thành tràn ngập trong không khí lễ hội, người người đi lại tấp nập, sắc đỏ đặc trưng của ngày hội treo đầy khắp các gian nhà, không khí ấm áp, tiếng cười của trẻ em đều như hòa làm một. Các gian hàng đều là những tiếng mời gọi khách rất nhộn nhịp.

Tử Lam đứng tại địa điểm đã hẹn sẵn, chờ Giai Thành đã được một lúc lâu, hắn phải cùng hoàng thượng chúc tết dân nên sẽ đến muộn. Tử Lam buồn chán đứng đó chờ cả Giai Thành lẫn Hạ Nhiễm. Khoảng nửa canh giờ sau mới nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa truyền tới:

"Hàn tướng quân, đã để phải đợi lâu."

Cuối cùng thì Giai Thành cũng đến được. Tử Lam nhìn người trước mắt đang mặc một bộ y phục đen với điểm nhấn là viền đỏ cùng với áo choàng họa tiết hình con rồng vàng rất bắt mắt. Quả đúng là người này rất hợp với những bộ y phục màu đen, nó tôn hết lên được cả vẻ đẹp và khí chất của hắn. Để ý đằng sau hắn là một nam nhân khác, theo nàng thấy thì có thể là người thân tín.

"Không sao, thái tử điện hạ không cần khách sáo."

Tử Lam cười trừ, mặc dù cũng đợi rất lâu nhưng đây hoàn toàn không phải lỗi của hắn, nàng thông cảm được.

"Đây là Từ Nhiên, người thân cận nhất của ta, là người huynh đệ tốt."

"Từ Nhiên huynh, lần đầu gặp mặt."

"Bái kiến Hàn tướng quân"

Tử Lam để ý người này có vẻ rất hòa nhã, phải nói y là người anh tuấn bất phàm, dáng người tập võ nên rất cao, y phục mặc trên người cũng rất thuận tiện để hành động, bên hông còn đeo kiếm. Không khác gì so với Hạ Nhiễm là mấy.

Tử Lam nghĩ đến Hạ Nhiễm liền quay đầu về hướng một gian hàng gần đó mà gọi to:

"Hạ Nhiễm, mau lại đây."

Từ đằng xa có một cô nương ngũ quan xinh đẹp, tóc buộc cao, mặc y phục gần giống với Từ Nhiên chạy đến. Tử Lam liền giới thiệu qua lại:

"Đây là Hạ Nhiễm, người thân cận nhất của ta, là người tỷ muội tốt"

"Hạ Nhiễm, đây là Thái tử điện hạ và Từ Nhiên."

"Thần bái kiến thái tử điện hạ."

Hạ Nhiễm cúi thấp người hành lễ với Giai Thành rồi quay sang với Từ Nhiên:

"Từ Nhiên huynh, lần đầu gặp mặt."

Bốn người đi theo con đường chính giữa các gian hàng, các thương gia liên tục mời gọi, đủ thứ trên thiên hạ như đều quy tụ ở đây vậy. Tử Lam đột nhiên suy nghĩ ra gì đó, bất chợt quay sang nói với Giai Thành:

"Thái tử điện hạ, người có thả đèn hoa đăng không. Nó có thể gửi gắm điều mà người muốn nói hoặc muốn đạt được. Rất ý nghĩa."

"Hàn tướng quân nếu muốn thì đương nhiên ta sẽ đi cùng."

Tử Lam đột nhiên cười tít mắt nói:

"Ngày trước toàn là ta cùng với mẫu thân và anh trai đi thả đèn. Bây giờ lại không thể đi cùng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro