Chương I.4: Tịnh Đế Liên được gieo giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Thành quay sang nhìn Tử Lam, ánh mắt nàng chứa đựng sự thống khổ cùng bi thương.

"Vậy mà còn cười tươi như vậy."-Hắn nghĩ

"À, thái tử điện hạ, người đi thả đèn hoa đăng bao giờ chưa?"

Tử Lam muốn thử xem người trong hoàng cung bình thường có hay đi thả đèn hoa đăng không. Cũng lấy làm kinh nghiệm để xem mai sau có còn được đi thả đèn hoa đăng như này nữa không.

Giai Thành nghĩ một lúc, như cố nhớ lại rồi nói:

"Đã từng, chỉ có điều, ước muốn ta viết trong đó không thực hiện được thôi"

Đúng vậy, lúc đó đi thả đen hoa đăng cùng mẫu thân, hắn ước rằng mình và mẫu thân năm nào cũng có thể đi thả đèn hoa đăng như vậy, mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng, nó lại quá xa vời rồi.

Không khí đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ là Tử Lam đột nhiên cảm thấy mình không nên nói gì với hắn vào lúc này.

"Điện hạ, thần cùng Hạ Nhiễm sẽ đi mua đèn hoa đăng, người và Hàn tướng quân hãy đến bờ sông trước."

Từ Nhiên và Hạ Nhiễm dường như đã có chút thân quen nên rất nhanh có thể bắt kịp đối phương, hoặc đúng hơn là Từ Nhiên quá thân thiện. Giai Thành gật đầu đồng ý, sau đó cùng Tử Lam đi đến bên bờ sông.

Lễ hội năm nay được người dân trang trí thật sự bắt mắt người xem, hai bên bờ sông là một hàng hoa đăng ánh sắc màu sặc sỡ được xếp thành hàng rất có quy củ, cùng với những đèn hoa đăng mang theo nhiều ước muốn của người dân thả trôi theo dòng sông tạo nên một không gian tràn ngập màu sắc.

Tử Lam và Giai Thành đứng bên cạnh bờ sông chờ rất lâu, đúng là ngày lễ hội có khác, hai bên bờ sông rất đông người qua lại. Giai Thành để ý mặc dù Tử Lam là người tập võ, cơ thể rất rắn chắc nhưng khung người lại quá nhỏ nhắn, tính ra nàng chỉ cao đến ngực hắn, thường xuyên bị người khác vô ý đụng vào. Người người chen chúc như vậy, người này chỉ cần di chuyển là có thể động vào người bên cạnh, cứ như thế xốc thẳng vào lưng nàng. Giai Thành luồn tay qua bên kia eo của Tử Lam, nắm chặt lấy eo nàng, Tử Lam đột nhiên giật mình quay sang nhìn hắn, Giai Thành chỉ nói:

"Cẩn thận kẻo ngã."

Chỉ cần hắn nói vậy nàng cũng đã đoán ra, từ nãy Tử Lam cũng đã rất cực khổ vì sự va chạm với người xung quanh. Nàng đứng rất chắc chắn nhưng đụng vào quá nhiều cũng rất khó chịu. Hiện tại thì không lo, Giai Thành đã dùng tay chắn cho nàng khỏi động chạm cũng rất mạnh mẽ giữ nàng không bị ngã. Nhưng hắn cầm eo nàng như vậy thật sự rất ngại ngùng.

Không khí vốn đang ồn ào lại càng dậy sóng hơn khi đột nhiên có tiếng cãi nhau to của ai đó. Tử Lam nhìn theo hướng phát ra tiếng liền thấy có hai người một nam một nữ cũng đã lớn tuổi đang to tiếng với nhau:

"Nhà mình đã nghèo rồi, bà còn muốn tôi chăm sóc thêm thằng bé thì lấy đâu ra tiền."- người đàn ông quát to, nhìn quần áo cũng không phải thuộc dạng người khá giả, cùng lắm chỉ là nông dân nghèo bình thường, nhìn khuôn mặt ông ta đã thấy cực kỳ giận dữ.

Người phụ nữ kia nàng nhận ra, chẳng phải chính là cô cô của Nhóc Quỷ sao. Bà ta còn đang bế Nhóc Quỷ trên tay. Còn người đàn ông không phải chính là... Tử Lam đột nhiên rơi vào trầm tư.

Người phụ nữ kia vừa khóc vừa nói:

"Tôi xin ông nuôi nốt thêm thằng bé, dù gì cũng là cháu ruột của mình mà."

"Ruột rà gì ở đây, phụ thân thằng bé còn không để lại cho chúng ta bất cứ một đồng tiền nào cả. Bà bảo sao tôi có thể nuôi được nó đây."

Hai người cứ tiếp tục cãi nhau rất to, mặc kệ mọi ánh nhìn của người xung quanh. Đỉnh điểm của cuộc cãi vã là chuyện mọi người không thể ngờ tới. Người đàn ông vì mất bình tĩnh, giành lấy Nhóc Quỷ rồi vứt xuống sông, mọi người ai nấy đều hoảng hốt nhưng hiển nhiên không có một ai nhảy xuống, con sông rất sâu, họ không thể vì một người lạ mà bất chấp nguy hiểm, họ chỉ biết ở xung quanh bàn tán xôn xao. Tử Lam lập tứ hét lên:

"Nhóc Quỷ ."

Tử Lam không ngần ngại trực tiếp nhảy suống sông, ở dước nước rất tối nên chưa tìm được thằng bé ngay, nàng thật sự rất lo lắng thằng bé không chịu được. Tìm kiếm một lúc, Nhóc Quỷ vì không biết bơi nên đã rơi xuống tận đáy sông, nhìn thấy thằng bé vẫn còn giẫy giụa, nàng mới yên tâm nó chưa đến mức không chịu được.

Tử Lam nhanh chóng với được cơ thể nhỏ bé kia, sau khi đã ôm chặt đứa nhỏ, nàng cố gắng bơi lên. Khi gần tới mặt sông, nàng nhìn thấy một cánh tay vươn ra như muốn nàng với lấy. Tử Lam không ngần ngại bám chặt đôi tay ấy, người kia dùng lực kéo nàng lên rồi ôm nàng vào lòng. Sau một hồi lâu mới lấy lại được bờ lấy không khí, Tử Lam thở hổn hển, khó khăn mở to đôi mắt nhìn người kia. Là Giai Thành, hắn đặt nàng nằm xuống rồi xem tình trạng của Nhóc Quỷ đang trong lòng Tử Lam.

"Nhóc Quỷ không sao."- hắn nói với nàng.

Thằng bé khóc rất to, sau khi Tử Lam ngồi dậy liền dỗ dành, nhận thấy người trong lòng đang run rẩy không ngừng, Giai Thành cởi áo choàng ra khoác lên vai nàng. Hai người kia vội chạy đến, người cô vừa khóc vừa ôm chặt lấy Nhóc Quỷ  nức nở:

"Tiểu Bình, cho cô xin lỗi, khiến con phải khổ rồi."

Nói rồi bà lại quay sang gào thét với người đàn ông kia:

"Ông có nhất thiết phải vậy không, dù gì đó cũng là cháu mình mà."

Ông ta có vẻ rất hồi hận, cúi thấp đầu úp mở nói:

"Ta...ta chỉ là hơi mất bình tĩnh. Nhưng chúng ta thật sự không có khả năng nuôi thêm thằng bé, tôi với bà làm việc nặng nhọc vất vả cũng cố lắm mới nuôi được tám miệng ăn cho nhà mình, không thể nuôi thêm thằng bé được."

Hạ Nhiễm và Từ Nhiên vừa đúng lúc về, cô thấy tình trạng của Tử Lam như vậy liền hốt hoảng:

"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

"Hạ Nhiễm, ta không sao, em yên tâm."

Tử Lam mỉm cười nhẹ với Hạ Nhiễm rồi quay sang hai người kia nói:

"Hai người không có khả năng nuôi thằng bé thì chẳng lẽ lại có khả năng ném nó xuống sông sao, nó chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ vô tội, mai sau nó mà biết chú mình đã từng coi thường mạng sống của nó thì nó sẽ buồn như thế nào?"

Nhóc Quỷ trong lòng cô vẫn khóc rất to, như muốn đòi nàng bế, Tử Lam liền nhanh chóng dỗ dành. Khả năng thằng bé đã rất hoảng sợ rồi, Tử Lam liền hỏi thằng bé:

"Nhóc Quỷ, có muốn về ở với ta không, ta sẽ chăm sóc em thật cẩn thận."

Thắng bé chỉ gật gật đầu rồi ôm cổ nàng mếu máo. Tử Lam liền nói:

"Nếu thằng bé đã đồng ý, chỉ cần các người đồng ý, ta sẽ đem nó về nuôi, coi như bớt được một gánh nặng cho hai người. Đồng thời công dưỡng dục đứa nhỏ suốt bốn năm qua, ta sẽ đưa các ngươi 100 lượng bạc coi như bồi thường, hai người thấy thế nào?"

Ban đầu hai người kia có chút ngạc nhiên, sau một hồi suy nghĩ liền ngại ngùng đồng ý, họ cũng đã cực khổ quá rồi, thật sự không thể nuôi nổi thằng bé, đây là cách giải quyết tốt nhất.

Tử Lam gật gật đầu, rồi đột nhiên cười tươi quay sang Giai Thành nói:

"Điện hạ, cho ta mượn 100 lượng bạc đi, vừa nãy chuẩn bị đi ta không đem theo nhiều tiền như vậy."

Giai Thành:"..."

Ánh mắt Giai Thành tràn đầy bất lực nhìn người bên cạnh, không ngờ tới nàng lại mang bộ dạng này mượn tiền hắn. Giai Thành lấy túi tiền trọng ngực ra, vừa hay hắn cũng mang tầm đấy tiền bên mình, đưa cho nàng, hắn nói:

"Không cần trả lại."

Hai người kia sau khi nhận được tiền thì từ biệt Nhóc Quỷ lần cuối, rồi cũng ngại ngùng bỏ đi luôn. Nhưng Nhóc Quỷ rất ngoan, thằng bé không khóc nữa mà chỉ ôm chặt lấy nàng rồi ngủ, như đã được giải thoát vậy.

Giai Thành cảm thấy Tử Lam không nên ở lại đây lâu, bị cảm thì rất rắc rối nên tìm xe ngựa đưa nàng về phủ Hàn gia. Khi ngồi trên xe Tử Lam mới từ từ vạch áo Nhóc Quỷ  ra, đúng như nàng đoán, họ đã đánh đứa bé không phải một hai lần. Giai Thành vừa nhìn thấy vậy liền kêu Từ Nhiên dừng xe, dặn dò đi mua thuốc cho Nhóc Quỷ, những vết bầm tím trên người thắng bé rất nặng. Tử Lam nhíu chặt lông mày, nói:

"Thật độc ác, ta quyết định rất đúng khi mang thằng bé ra khỏi họ."

Giai Thành: "Nàng cũng làm rất đúng khi không làm to chuyện này, để họ bẽ mặt như thế là được rồi."

Tử Lam: "Thái tử điện hạ, người cầm lọ thuốc này bôi đỡ cho thằng bé được không?"

Tử Lam phải bế đứa nhỏ nên không tiện bôi thuốc, vừa hay hắn ở bên cạnh nên mới tiện tay nhờ vả. Giai Thành lúc đầu định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt năn nỉ của cả hai người đối diện, hắn đành thỏa hiệp, liền cẩn thận bôi thuốc cho thằng bé. Nhóc Quỷ ngồi rất ngoan, chỉ có điều hai tay không yên phận cầm vào hai bên tai Giai Thành lúc hắn cúi xuống, nghịch rất vui vẻ. Tử Lam nhận thấy một vòng tròn đen trên đầu Giai Thành nhưng nàng lại giả vờ cho qua.

Về đến phủ, Giai Thành nhanh chóng sai người chuẩn bị nước nóng cho nàng và nước thuốc để tắm cho Nhóc Quỷ , mọi chuyện hắn làm đều rất chi tiết, Tử Lam chỉ việc ngồi đấy và hưởng thụ. Hàn lão gia đã sớm vào trong cung để dự yến tiệc, Tử Lam và Giai Thành là được cho phép không cần dự. Từ Nhiên cũng nhanh chóng đi chuẩn bị bộ đồ khác cho Giai Thành.

Khi nàng tắm xong, cơn buốt lạnh vừa nãy cũng đã nguội dần. Giai Thành ngồi ở ghế đá ngoài sân của phủ nàng. Tử Lam nhanh chóng ngồi bên cạnh hắn, cười cười:

"Thái tử điện hạ ngồi ở đây đợi ta lâu chưa. Vừa rồi để thái tử ra tay tương cứu. Thật xin lỗi."

Giai Thành mặt không biểu cảm, bây giờ nàng mới nhớ đến chuyện cảm tạ, chắc vừa nãy ngâm nước lạnh lâu quá nên đã không còn để ý điều gì, nhưng với bộ mặt của nàng hiện tại mà có thể làm cho hắn nghĩ đấy là hối lỗi được sao. Dù vậy vẫn là nên đáp lại nàng một cách khách sáo:

"Chuyện nên làm thôi. Vừa nãy Hàn tướng quân hành động còn hơi vội vàng, ta chưa kịp phản ứng thì nàng đã nhảy xuống rồi."

Vội vàng, nàng hơi tức giận. Bởi vì Tử Lam thấy Nhóc Quỷ bị thế nên mới lo lắng. Dù gì nàng với Nhóc Quỷ cũng coi như thân thiết. Nhóc Quỷ còn gọi nàng là mẫu thân cơ mà. Vả lại...

"Thái tử điện hạ nói quá rồi. Thật ra ta nhận ra người đàn ông đó."

Tử Lam dừng lại một chút, nàng không biết phải kể từ đâu, nói đúng hơn có nên kể cho hắn không. Thấy nàng đột nhiên trầm tư không nói, Giai Thành khẽ nhíu mày, nàng có chuyện gì mà lại khó nói đến vậy sao.

"Ông ta là anh trai của một tướng sĩ tên là Thanh Minh đã hy sinh trong trận chiến với Tào Minh. Ta và ông ta gặp nhau trong một lần Thanh huynh đi tòng quân. Ông ta đến để đòi tiền huynh ấy vì phải chăm sóc Nhóc Quỷ. Ở doanh trại huynh ấy rất ôn hoà, đối tốt với mọi người. Thanh Minh còn rất giỏi trong việc lập ra kế sách nên rất được phụ thân ta trọng dụng. Nhưng huynh ấy chết vì đỡ ta một kiếm. Mới đầu ta nhìn thấy Nhóc Quỷ rất quen, cho đến hôm nay ta mới xác định được Nhóc Quỷ là con trai của Thanh Minh."

Tử Lam không muốn nói tiếp, đến đây thì Giai Thành có thể tự hiểu mọi chuyện. Từ trước tới giờ hắn chưa từng quan tâm quá nhiều đến chuyện các binh sĩ hy sinh. Nhưng hôm nay nhìn thấy Nhóc Quỷ, thằng bé bị chiến tranh hại trở thành trẻ mồ côi, bị gia đình cô ruột nhẫn tâm bán đi. Hắn nghĩ phải chăng chiến tranh là vô nghĩa. Vô nghĩa cho những mạng sống của binh sĩ, vô nghĩa cho người thân nhận nỗi đau thương mà ở lại trên trần thế, vô nghĩa cho những đứa trẻ mất cha, cho những người vợ mất chồng, cho những cha mẹ mất con. 

"Tiểu thư, tiểu thư, chúng nô tì lực bất tòng tâm không thể cho cậu nhỏ này uống thuốc được."

Không khí vốn rất yên tĩnh bị xé toạc bởi tiếng nói của một hạ nhân đang hớt hải bế Nhóc Quỷ lại. Tử Lam đưa tay ra đón lấy Nhóc Quỷ đang khóc ấm ĩ. Ấy thế mà bé lại nín khóc, ôm chặt lấy nàng, Tử Lam ra hiệu cho hạ nhân kia mau đút thuốc. Nhưng thìa thuốc chưa đến miệng thì Nhóc Quỷ  lại quay đi chỗ khác, nhất quyết không uống. Tử Lam suy tính một lúc liền bế Nhóc Quỷ đặt vào lòng Giai Thành, hắn phản ứng nhanh, ôm chặt lấy Nhóc Quỷ , ngước sang nàng:

"Hàn tướng quân có ý gì vậy?"

"Mong điện hạ bớt giận, người xem ngoại trừ ta, Nhóc Quỷ chỉ nín khóc khi điện hạ bế. Để điện hạ phải chịu khổ một lúc rồi."

Đúng là Nhóc Quỷ  khi ở trong lòng Giai Thành rất ngoan, hắn bế một cách rất vụng về nhưng dường như Nhóc Quỷ lại không thấy khó chịu. Tử Lam nhanh chóng lấy bát thuốc trên tay hạ nhân kia đút cho Nhóc Quỷ. Thằng bé uống từng ngụm thuốc đắng liền nhăn mặt, Giai Thành thấy thế liền lấy hột đường đút cho thằng bé, biểu cảm Nhóc Quỷ thỏa mãn cực kỳ đáng yêu. Hạ nhân kia không khỏi cảm thán, Nhóc Quỷ cứ như coi hai người là phụ thân mẫu thân luôn rồi.

"Hàn tướng quân không định đặt tên cho thằng bé sao?"

Giai Thành để ý rằng Tử Lam luôn miệng gọi thằng bé là Nhóc Quỷ, chẳng lẽ lại gọi luôn tên này.

"Người cô gọi thằng bé là "Tiểu Bình", vậy nên cứ đặt bé là Thanh Bình đi, biệt danh sẽ là "Nhóc Quỷ", bé con đáng yêu như này mà"

Giai Thành bất giác nhìn xuống vật nhỏ trong lòng rồi lại bất giác gọi cái tên đó:

"Nhóc Quỷ."

Thằng bé cười như được mùa, lại vụng về chỉ tay về phía nàng ấp úng gọi:

"Mẫu thân."

Chưa dừng lại ở đó, Nhóc Quỷ lại quay ra chỉ vào hắn gọi tiếp:

"Phụ thân."

Haingười đen mặt, câm nín. Hạ nhân bên cạnh lén cười. Tử Lam tức giận véo má thằngbé chỉnh lại cách gọi. Giai Thành để cho Tử Lam xử lý, chuyện này hắn không cầnquan tâm. Chỉ là nhìn nàng cùng Nhóc Quỷ  trong lòng hắn không ngừng đùa nghịch. Hắn nhưcảm nhận được có chút ấm áp nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Cuối cùng hắn còn có thể nhận được sự ấm ấp như nàysao.Thật kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro