Chương II.1: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày hôm nay ngoài Hàn Băng điện ra thì Tử Lam chưa thể bước ra ngoài. Bời vì sao, vì nàng phải học quy củ lễ nghi trong cung. Cả đời nàng chưa thấy nhiều thứ cần học như vậy, nó chất đầy như núi, phải học đến khi nào khắc ghi trong tâm thì thôi, tất cả là để lên làm thái tử phi mẫu mực. Cả ngày quay mòng mòng trong đống chữ mà nàng đọc đến muốn bùng nổ. Bỉ Ngạn kiếm còn bị tịch thu vô thời hạn, đúng là nhập cung không dễ như nàng nghĩ. Giai Thành với Tử Lam hai tháng nay căn bản chưa từng gặp mặt, nàng phải học từ đêm đến sáng, còn phải chuẩn bị cho lễ đại hôn còn hắn thì phải bận việc triều chính, công vụ rất nhiều.

Đến một ngày, Tử Lam ngồi trong Hàn Băng điện nhàm chán không có gì chơi, Hạ Nhiễm đứng cạnh mà cũng bị nàng lây sự buồn chán. Đột nhiên Tử Lam nảy ra ý nghĩ, nếu có thể ra ngoài một chút thì tốt. Dù gì cũng là thái tử phi tương lai, chắc cũng không đến mức như bị nhốt thế này. Đến đây thì nàng không nghĩ nhiều, lập tức kéo Hạ Nhiễm nhanh chóng rời cung. Đúng là được trời thương xót, nàng được phép ra ngoài. Sau hai tháng khổ cực được phép ra khỏi cung khiến Tử Lam giống như người ở trong căn phòng tối lần đầu tiên thấy được ánh sáng mặt trời

Tử Lam dạo chơi hết từ chỗ này sang chỗ kia. Cuối cùng là dừng chân ở một quán rượu với cách trang trí bắt mắt, đặc biệt hơn là cái bảng hiệu" Ở đây không bán rượu ngon, xin mời về cho". Câu khẩu hiệu này đã thành công thu hút sự chú ý của Tử Lam, nàng quyết định nơi đây chính là địa điểm dừng chân của mình. Vừa bước vào quán, nàng đã không ngần ngại gọi một bình rượu ngon nhất, đắt nhất ở đây, bà chủ thấy thế thì vui mừng chào đón nàng một cách nồng nhiệt nhất. Hiện tại Hạ Nhiễm đã đi về Hàn phủ, nàng muốn đưa tí đồ chơi thú vị ở trong cung cho Nhóc Quỷ, nhưng nếu Tử Lam mà về thì chắc Nhóc Quỷ sẽ giữ lại rồi gào khóc như hai tháng trước, đúng vậy, thằng bé khóc náo loạn cả Hàn phủ.

Ngồi đợi một lúc, có vẻ chủ quán chưa thể tiếp nàng được ngay. Trong khoảng thời gian Tử Lam chờ đồ đến, thứ làm nàng để ý nhất là một tên nam nhân phía trước mặt, y phục từ đầu đến chân toàn là một màu đen. Hắn trông như đang ngủ, mắt khẽ nhắm lại, đôi lông mày dãn ra hết cỡ, dường như đang tận hưởng một giấc ngủ ngon.

Nhưng ngủ ở một nơi như vậy, có vẻ rất mệt mỏi. Quan sát kĩ hơn Tử Lam rút ra nhận xét, người này có khuôn mặt rất đẹp tựa như tạc vậy, ngũ quan hài hoa, chỉ là trông bộ dạng rất mệt mỏi. Nhưng nàng thấy hắn vẫn có phần kém hơn Giai Thành. Nhưng đối phương chỉ là phụ, thứ nàng để ý là cây kiếm vỏ đen hắn đang cầm trên tay, nó được chế tác rất tinh xảo, bao kiếm màu đen với họa tiết hình những giọt huyết lệ, nàng hơi hoài nghi thân phận của thanh kiếm đó, nếu đúng thật là thanh kiếm nàng đang nghĩ đến, vậy tại sao nó lại ở đây. Tử Lam muốn tiếp cận hắn, nhưng nàng lại không biết nên làm như thế nào. Khi nàng còn đang nghĩ cách, chủ quán đã bưng rượu ra, bà ta để ý nàng nhìn chằm chằm vào tên nam nhân đó thì liền cười khúc khích nói:

"Hắn là khách quen của quán ta, suốt ngày cứ đến quán ta ngồi uống rượu. Có khi ta lại không biết hắn có nhà không nữa. Nếu cô thích thì cứ sang mà bắt chuyện một cách nhiệt tình." Tử Lam quay ra gật đầu với chủ quán, nói:

"Ý kiến hay."

Nói rồi nàng nhanh chóng cầm hai bình rượu nhỏ tiến đến ngồi đối diện tên nam nhân đó, dường như hắn không hề phát hiện ra nàng, cứ vậy mà an giấc. Tử Lam đành khẽ gọi:

"Thiếu hiệp, ta có thể mời ngươi ly rượu được không?."

Tên đó đột nhiên mở mắt, thoắt cái rút kiếm ra khỏi vỏ, chém ngang ngay cổ nàng. Tử Lam phản ứng kịp, ngửa người ra phía sau, một tay ghì mặt kiếm xuống bàn. Nàng mở to mắt nhìn đối phương, không ngờ một ngày mình mới chỉ định bắt chuyện thôi mà suýt chết, nói:

"Vị thiếu hiệp, đừng manh động, ta chỉ muốn nói chuyện, không muốn giết người."

Nam nhân khẽ nhíu mày, cô nương này tránh được lưỡi kiếm của hắn, thủ pháp cũng không tồi. Chủ quán hoảng hốt chạy lại, kêu lên:

"Này hai người, đừng đánh nhau trong quán tôi."

Được đà, Tử Lam liền nói thêm:

"Đúng đó, lần đầu gặp mặt lại động kiếm, rất gây mất hòa khí. Thiếu hiệp có thể thu kiếm lại được không?"

Nói rồi Tử Lam cũng thả tay ra, hắn quan sát một lúc, không thấy có sự ác ý gì của nàng nên cũng nhanh chóng thu kiếm về.

"Cô tìm ta có chuyện gì?"

Từ vừa nãy hắn đã để ý nàng cứ nhìn chằm chằm vào mình nên cũng đã cảnh giác từ sớm, còn đang chuẩn bị cho một trận đánh, vậy mà đối phương lại trực tiếp sang bắt chuyện với mình. Tử Lam liền đặt một bình rượu lên trước mặt hắn rồi nói:

"Vị thiếu hiệp, có thể cho ta biết quý danh của ngươi được không?"

Đối phương trả lời một cách dứt khoát:

"Vô Danh"

Tử Lam cố nhẫn nhịn, tên này nói chuyện rất kiệm lời, tính tình lại khó chịu nhưng vì cây kiếm kia, nàng phải cố gắng nhịn.

"Ta là Hàn Tử Lam, Vô Danh thiếu hiệp, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với huynh, đồng thời..."

Ngập ngừng một lúc, Tử Lam đưa tay về phía thanh kiếm kia, nói:

"Ta muốn được xem qua thanh kiếm của ngươi"

Vô Danh khẽ nhíu mày, cô nương này thật kì lạ. Tránh được kiếm của hắn, thủ pháp còn không tồi, nay lại muốn xem kiếm của hắn, nữ nhân như vậy thật sự hiếm gặp. Vô Danh không ngại việc đưa kiếm của mình cho nàng xem, vì dù nàng có ý đồ không tốt cũng không thể đánh bại hắn. Nghĩ một hồi, Vô Danh liền đưa kiếm cho Tử Lam chiêm ngưỡng. Được sự đồng ý của đối phương, Tử Lam cũng không khách sáo nhìn kĩ cây kiếm, đúng rồi, là Hoàng Tuyền kiếm, thanh kiếm mà nàng từng thấy Đại Thiên Lang dùng. Tại sao nó lại ở trong tay người này.

Tử Lam mở lời để có thể hỏi hắn về lai lịch của thanh kiếm:

"Thanh kiếm này là một trong ba thanh kiếm do người thợ giỏi nhất kinh thành đúc lên. Tên là Hoàng Tuyền kiếm, cùng với Bỉ Ngạn kiếm của ta và một thanh kiếm nữa tạo nên truyền kỳ về kiếm. Nó thật giống với kiểu chế tác họa tiết với Bỉ Ngạn kiếm của ta."

Ngập ngừng một lúc, Tử Lam nói tiếp:

"Huynh có được thanh kiếm này ở đâu vậy?"

Trước câu hỏi nàng của Tử Lam, Vô Danh nghĩ đến thân phận đặc biệt của mình ở Lãnh gia, không tiện cho người ngoài biết, nhưng cũng không thể nói dối hoàn toàn, vì vậy hắn đáp:

"Ta vô tình gặp được một vị thiếu hiệp, người đó không dùng được kiếm nữa, lại thấy ta có thiên phú nên tặng lại"

Tử Lam suy nghĩ một lúc, vậy thì đúng là Đại Thiên Lang rồi, sau chuyện đó thì huynh ấy không thể dùng kiếm được nữa. Vô Danh không muốn tiếp tục chủ đề này, lại lái sang một chủ đề khác:

"Cô là chủ nhân của Bỉ Ngạn kiếm sao?"

Nếu cô nương này là chủ nhân của Bỉ Ngạn kiếm vậy thì hắn không cảm thấy kì lạ nữa. Nữ chủ nhân của Bỉ Ngạn kiếm chắc chắn là không tầm thường rồi, Tử Lam chỉ gật đầu không đáp, nàng đang mải ngắm Hoàng Tuyền kiếm. Vô Danh tiếp tục hỏi nàng:

"Ý nghĩa tên của ba thanh kiếm này có rất nhiều lời đồn đại, cô biết không?"

Chuyện này nàng không biết, đành dương đôi mắt to tròn ra chờ đợi câu trả lời. Vô Danh nói tiếp:

"Nghe nói, khi ba thanh kiếm được tạo ra, chủ sở hữu của nó là người huynh đệ kết nghĩa, họ đều là những anh tài rất được trọng dụng trong triều đình. Nhưng vào nhiều năm trước, huynh đệ ba người vì một trận chiến. Người đại ca sở hữu Hoàng Tuyền kiếm thì bị đứt tay phải, người nhị ca sở hữu Thiên Nhân kiếm thì quy ẩn giang hồ, đến nay chưa rõ tung tích. Còn tam đệ thì chết không tìm thấy xác."

Tử Lam nghe đến đây thì đột nhiên dừng động tác, cảm xúc lại lần nữa dậy sóng trong nàng. Ba người này, nàng là người thân thuộc nhất, vì người tam đệ kia chính là anh trai Hàn Tử Quân của nàng, còn hai người kia là Lãnh Thiên Lang-tam công tử của Lãnh gia, con trai của Lãnh thừa tướng và người còn lại Bạch Sở Kỳ, tứ hoàng tử-cũng là tứ ca của Giai Thành. Vô Danh cũng đã ngừng lại một hồi lâu, hắn không hiểu tại sao hôm nay mình lại nói nhiều như vậy, có lẽ là vì hơi có chút say của rượu, cộng thêm với chuyện liên quan đến sư huynh. Vô Danh lại lần nữa nhắc đến người sư huynh của mình, Lãnh Thiên Lang, hai người đều cùng một sư phụ chỉ dạy, nhưng từ sau trận chiến đó, sư huynh rơi vào trạng thái như người mất hồn, cánh tay cầm kiếm bị chặt đứt. Vậy nên người mới truyền lại kiếm của sư đệ là hắn. Sau hồi lâu, để không khí bớt phần căng thẳng, Tử Lam lại nhớ đến cái gì đó, nói:

"Còn có một lời đồn nữa, người sở hữu hai thanh kiếm Bỉ Ngạn và Hoàng Tuyền sẽ không sống được lâu, bởi vì sự hắc ám mà cái tên thanh kiếm mang lại. Mà Thiên Nhân kiếm lại là thanh kiếm mang danh người đứng trên tất cả gần với thần nhất. Nhưng nó lại mang đến cho chủ nhân sự cô độc suốt phần đời còn lại. Nói chung ba người sở hữu thanh kiếm đó đều không có số phận đẹp."

Vậy mà Tử Lam lại có thể nói ra được những lời này, với đối phương là người sở hữu Hoàng Tuyền kiếm còn chính bản thân nàng lại sở hữu Bỉ Ngạn kiếm, hai thanh kiếm chết chóc. Chưa dừng lại ở đó, nàng nói thêm:

"Đột nhiên ta lại muốn gặp vị chủ nhân của Thiên Nhân kiếm, vậy không phải ba thanh kiếm sẽ tương phùng rồi sao. Thật tò mò liệu kết quả của ta có giống trong truyền thuyết không. Nói thật với huynh, ta không sợ chết đâu, nhưng mà chết đi để lại nuối tiếc thì đáng sợ lắm"

Vô Danh lạnh lùng nhìn Tử Lam, nói một câu:

"Chỉ là lời đồn thôi"                 

Bởi vì sư huynh hắn vẫn còn sống.

Đúng lúc này thì tiết trời cũng đã muộn, Tử Lam biết đã đến giờ mình phải quay trở về cung, dù hơi nuối tiếc nhưng nàng vẫn phải từ biệt Vô Danh, hẹn hắn một ngày gặp lại.

Quay trở về Hàn Băng điện, Tử Lam thấy cả người khỏe hắn ra, vì ngày hôm nay nàng được chơi rất vui vẻ, còn kết giao bằng hữu với Vô Danh, nàng cho là vậy...

Nhưng mấy ngày sau lại là những ngày tháng đau khổ, nàng lại phải học nội quy, lễ nghi. Ở trong cung, Tử Lam cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nàng như bị cắm rễ rồi không được tưới nước đầy đủ vậy, rất nhàm chán. Giai Thành cũng không thấy mặt, mất tăm mất tích.

===================

Vừa mới bình minh nên Tử Lam còn đang rất mơ ngủ, đây đã là tháng thứ ba nàng phải ở trong cung, hiện tại điều nàng cần nhất là có thể ra ngoài, ngao du một chút rồi quay lại. Nhưng tuyệt nhiên nàng lại không thể bước chân ra ngoài, vì đó là lệnh của Lãnh quý phi, người đứng đầu hậu cung hiện tại sau cái chết của tiên hoàng hậu. Khi tỉnh táo lại, Tử Lam mới từ từ ngồi dậy, đột nhiên bên tai nàng có giọng nói quen thuộc:

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh."

Tử Lam mở to mắt ra nhìn người đối diện, nếu nàng không nhầm thì là:

"Điện hạ, tại sao người lại đến đây?"

Giai Thành nhìn bộ dạng đối phương vừa mới ngủ dậy. Quả là hắn đặt quá nhiều kỳ vọng vào nương tử tương lai của mình rồi:

"Cả Đông cung này là của ta, bao gồm của Hàn Băng điện này."

Tử Lam như nhận ra được ánh mắt thất vọng của hắn, vội xốc chăn lên che mặt. Không phải chứ, lễ nghi nàng học mấy tháng nay không phải chỉ để phô ra cho hắn xem sao:

"Điện hạ, trước hết người cứ ra bên ngoài, Minh nương sẽ tiếp đón người chu đáo, ta chuẩn bị một chút đã."

Vừa dứt lời, Tử Lam nhanh chóng quấn lấy chăn kín người rồi từ từ chạy ra ngoài. Nàng thắc mắc không biết hắn đến đây sớm như vậy có chuyện gì.

"Chắc phải là chuyện gì quan trọng."-Tử Lam nghĩ.

Với suy nghĩ như vậy, Tử Lam rất nhanh đã chuẩn bị xong, để không mất thời gian của hắn, vừa ra đến trung điện, Tử Lam đã thấy Giai Thành ngồi đó mân mê chén trà, có vẻ như hắn đang rất kiên nhẫn đợi. Không phải tại nàng, bộ y phục Minh nương chuẩn bị cho nàng quá rườm rà, mặc rất chi là cực khổ.

"Điện hạ, đã để người đợi lâu."

Giai Thành:"Không sao, ta đến đây để thăm nàng, với lại muốn đưa nàng ra ngoài cung."

Tử Lam vừa nghe được câu cuối liền trở lên vui sướng, tiến sát lại gần hắn, vui mừng nói:

"Điện hạ, người nói thật chứ, ta ở trong này rất buồn chán đó. Mấy tháng nay ta không được ra ngoài rồi."

Giai Thành:"Ta định đưa nàng đi dạo phố một chút, mấy ngày nay có nhiều công vụ phải xử lý quá, phụ hoàng bảo ta phải để ý nàng hơn."

 

Tử Lam:"Được, điện hạ nói gì ta cũng nghe theo"

 

Dứt lời, Tử Lam đã cầm tay Giai Thành, vui mừng kéo hắn đi, miệng cười tươi nói:

 

"Mình đi thôi điện hạ, không thì sẽ muộn mất"

 

Điều Tử Lam muốn làm đầu tiên là kéo Giai Thành về lại Hàn phủ thăm phụ thân và Nhóc Quỷ .

Hàn lão gia vừa bế cháu trai mình vừa để thằng bé tưới cây vừa mới nảy mầm gần đây. Mặc dù Hàn Đông Kính là Đại tướng quân uy nghiêm dũng mãnh nhưng thật ra rất thích trẻ con, Tử Lam vì phải vào cung nên đã để Nhóc Quỷ lại cho ông chăm sóc, hai người vừa gặp đã trở nên hết sức thân thuộc, có Nhóc Quỷ ở đây thì ông không sợ cô đơn trong Hàn phủ rộng lớn này. Không gian hết sức yên bình là thế nhưng đột nhiên có một tiếng hét lớn làm hai người giật mình:

"Phụ thân, Nhóc Quỷ, con về rồi đây."

Tử Lam từ đằng xa chạy nhanh tiến về phía hai người, Nhóc Quỷ  vừa nhìn thấy nàng liền vui vẻ chèo xuống khỏi tay ông chạy đến chỗ nàng, hét to:

"Mẫu thân."

Nhóc Quỷ bây giờ nhìn trông lớn hẳn, tiếng nói cũng rõ ràng hơn, trạng thái hoàn toàn khác so với trước đây.

Tử Lam liền nhanh chóng khụy đầu gối xuống để Nhóc Quỷ  ôm lấy cổ mình rồi mới nhấc bổng thằng bé lên, cười tươi nói:

"Nhóc Quỷ, mẫu thân nhớ con quá."

Vì đã ở với Nhóc Quỷ một thời gian, dường như Tử Lam đã quen hay nghiễm nhiên mặc định mình là mẫu thân của Nhóc Quỷ, dù gì nàng cũng là người mang thằng bé về, sẽ không để nó bị tủi thân.

Hàn lão gia cười ôn hòa đến bên cạnh con gái xoa cái đầu nhỏ của nàng, chậm rãi nói: " Tử Lam, về rồi đấy à, Nhóc Quỷ ngoan lắm lại còn nghe lời, nó còn gọi ta là ngoại gia gia."

Ông còn phát hiện Giai Thành đang tiến đến gần liền nói tiếp:

"Thái tử điện hạ cũng đến cơ à, dạo này việc trong cung quả là rất nhiều."

Giai Thành chắp tay, kính cẩn nói:

"Nhạc phụ, người yên tâm, ta đã xử lý xong hết, nay ta đưa Tử Lam về thăm nhà."

Nhóc Quỷ thấy hắn thì mặt lộ rõ vui sướng liền đưa tay từ cổ Tử Lam lên hai má Giai Thành, gọi:

"Phụ thân, con rất nhớ người."

Giai Thành theo thói quan cúi thấp người xuống, để Nhóc Quỷ áp bàn tay bé nhỏ của nó vào hai má hắn. Cũng giống với Tử Lam, hắn cũng đã quen với việc được thằng bé gọi thân thiết như vậy. Vả lại thằng bé rất đáng yêu, ngoan ngoãn lại có tài, đương nhiên hắn sẽ không đặt nặng vấn đề này, ngược lại còn thuận theo thằng bé:

"Nhóc Quỷ, ở với ngoại gia gia phải chăm sóc người cẩn thận, phụ thân và mẫu thân không có nhiều thời gian ở bên con."

Nhóc Quỷ cười vui vẻ đáp:

" Vâng, cái gì Nhóc Quỷ cũng nghe theo phụ thân."

Hàn lão gia thấy vậy liền cười lớn, nói:

"Nếu đã về đây thì ở lại ít ngày, Hàn phủ sẽ tiếp đón người chu đáo."

Nói rồi Hàn lão gia dặn dò mấy câu với hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, bốn người cùng đi vào trong phòng tiếp khách. Như mọi lần, Giai Thành và Hàn lão gia luôn bàn luận về những việc trong triều, chưa bao giờ sợ thiếu tiếng nói chung, còn Tử Lam sẽ cùng chơi với Nhóc Quỷ, thằng bé đặc biệt thích hai thứ đó là sách vở và kiếm, rất giống với nàng và hắn. Vậy nên lúc ở bên Tử Lam, Nhóc Quỷ sẽ được vui đùa với kiếm giả, còn ở bên Giai Thành thì sẽ chăm chỉ học bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro