Chương V.7: Sen Đá nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Trang biết bên ngoài chiến tranh loạn lạc, bản thân là một hoàng hậu chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng cô căm ghét Minh Quang, cô không muốn bản thân phải chết vì là chính thê của gã. Vì vậy ở Xuyên Uyển đình, khắp nơi tràn ngập mùi dầu. Nguyên Trang ngồi đó đàn một khúc cuối, đây là khúc nhạc cô vốn muốn đàn cho Minh Lăng nghe vào 3 năm trước, cái năm mà cô nghĩ rằng mình sẽ được gả cho người mà mình yêu, vậy mà lại lấy người khác. Giờ đây nó lại là khúc nhạc Nguyên Trang dùng để tiễn đưa bản thân.

Nhưng đột nhiên lại có người lao đến, khi kịp nhận ra đó là ai, thì một cây kiếm đã kề lên cổ Nguyên Trang. Minh Quang thét lớn:

"Cái tên Minh Lăng chết tiệt, ta vừa nghe được hắn cứu con ả thái tử phi Bạch Hi để cứu ngươi. Tình cảm tốt quá ha, vậy mà bấy lâu nay ta không nhận ra, ngươi chán ghét ta để ôm mộng với hắn"

Trong lúc đang tìm đường chạy trốn, gã đột nhiên nghe được những tâm phúc của Minh Lăng bàn tán về chuyện này ở trong cung, vì thế gã như vớ được cơ hội để cứu sống bản thân. Định uy hiếp mạng sống của Nguyên Trang để tìm đường thoát thân. Nguyên Trang cố gắng phản kháng, nhưng điều đó chỉ làm lưỡi kiếm càng kề sát vào cổ hơn.

"Dừng tay"

Một tiếng hét thất thanh từ đằng xa truyền đến, Minh Lăng dừng ngựa lại, rồi nhanh chóng tiến đến. Nhưng càng tiến một bước, lại càng làm Minh Quang sợ hơn, gã càng dí sát kiếm vào cổ của Nguyên Trang. Khi nhìn thấy Giai Thành cũng thúc ngựa phi đến, gã mới nói:

"Thái tử Bạch Hi, thê tử ngươi đã hứa rồi, sẽ không để con ả này phải chết. Chỉ cần ngươi tha cho ta một đường sống, ta sẽ lập tức thả con ả này ra"

Minh Lăng thấy thế thì không ngần ngại quỳ xuống cầu xin Giai Thành:

"Thái tử Bạch Hi, xin người, thê tử của người đã hứa rằng Nguyên Trang sẽ không phải chết, xin người hãy cứu nàng ấy"

Nhìn thấy Minh Lăng quỳ xuống cầu xin như vậy, trong lòng Nguyên Trang vừa vui vừa đau lòng. Nhưng cô không thể để chuyện này xảy ra được, Minh Quang trốn thoát, sẽ gây bất lợi cho Bạch Hi, mọi tội lỗi đổ hết lên đầu Minh Lăng, sao có thể sống yên ổn được. Vì thế, Nguyên Trang không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp rút một cây trâm trên đầu mình, dùng sức đâm thẳng vào cổ của Minh Quang, cô vùng ra định trốn thoát, nhưng dù đau đớn gã vẫn kéo thân thể Nguyên Trang lại rồi đẩy cô xô vào chiếc nến được chuẩn bị từ lúc trước. Trong phút chốc, lửa cháy lan ra.

Trước tình cảnh hiện tại, Minh Quang tức giận cầm kiếm đâm thẳng vào bụng Nguyên Trang, cô bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng chịu đựng đau đớn rút cây trâm ở cổ gã đâm thẳng vào mắt đối phương. Minh Quang đau đớn quằn quại dùng hết sức lực cuối cùng đạp cô va mạnh đầu của cột đình.

"Nguyên Trang"

Minh Lăng ở ngoài gào lên, định xông vào đám cháy cứu Nguyên Trang. Nhưng bị mọi người ngăn lại, họ nói với y bây giờ lửa đang cháy rất to, vào cứu cô là điều không thể.

"Điều không thể"

Cả cuộc đời y bất cứ lúc nào cũng toàn là điều viển vông không thể, và y cũng chưa từng thật sự cố gắng để bước qua những điều không thể đó. Nhưng hiện tại, mạng sống của Nguyên Trang đang gặp nguy hiểm, một lần thôi, chỉ một lần thôi, y muốn dũng cảm đối mặt với điều không thể ấy, một lần can đảm, không sợ hãi bất cứ thứ gì cả.

Minh Lăng đẩy hết đám người giữ y lại ra, lao vào bên trong đình bất chấp lửa cháy dữ dội. Giai Thành ở ngoài cũng ra lệnh cho mọi người mau kiếm nước dập lửa.

Minh Lăng tiến vào trong, khói bụi mịt mù xông thẳng vào mũi y khiến việc hít thở cũng khó khăn, Nguyên Trang nằm bất động ở đó, khoảng khắc một mảnh trần nhà đã bị đám cháy làm cho mục nát đang chuẩn bị rơi xuống nơi cô đang nằm, y vội vàng lao đến che chắn, sức nặng và sức nóng của trần nhà va đập thẳng vào sau bả vai của Minh Lăng. Nhưng không có thời gian đau đớn, y bế Nguyên Trang chạy ra ngoài, ôm chặt cô vào lòng. Lần này dù có thế nào đi nữa, Minh Lăng và Nguyên Trang cũng phải ở bên cạnh nhau tới cuối con đường.

========

Giai Thành nhanh chóng đưa Tử Lam về lại doanh trại chữa thương, vừa đặt nàng xuống hắn liền đi ra ngoài luôn. Ở trận chiến, Giai Thành cũng bị trúng một mũi tên vào bên hông, vết thương không quá nặng nhưng Từ Nhiên khuyên hắn rằng nên nhanh chóng chữa trị, việc còn lại ở Nguyệt Quang cứ giao cho y xử lý. Cởi bỏ bộ áp giáp và các lớp áo bên trong ra, hắn chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng.

"Thái tử phi, thái tử phi"

Vừa mới được băng bó xong, đột nhiên lại nghe thấy ở trong lều của nàng vang vọng tiếng gọi lớn, dường như có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Chưa kịp thay trang phục, hắn đã vội vàng đi sang xem.

"Có chuyện gì vậy?"-Vừa mới bước vào, hắn đã lo lắng hỏi.

Các cung nữ ở bên trong lo sợ không thôi, run rẩy nói:

"Thái tử điện hạ, thái tử phi điện hạ không thể nằm im được. Chúng nô tì cố hết sức để xoa thuốc cho những vết thương nhưng không thể"

Giai Thành nhìn về phía Tử Lam đang nằm, trên lưng là chi chít những vết roi, chân cũng không ngoại lệ. Hạ Nhiễm lúc này mới nói:

"Tiểu thư có thể chịu đau rất giỏi, nhưng khi được chữa trị, bôi thuốc thì lại không kiểm soát được, sẽ giãy giụa, không thể nằm im"

Những điều này khiến hắn liên tưởng đến một đứa trẻ khi bị đau, bị bôi thuốc sẽ giãy giụa rồi gào khóc lên. Mà nếu là như thế, thường thường sẽ được phụ thân và mẫu thân ôm vào lòng dỗ dành. Vì thế hắn đuổi bớt cung nữ cùng thái y đi, sau đó sai người mặc ngược hai lớp áo, để lộ lưng cho nàng.

Lúc này, Giai Thành mới ngồi bên thành giường, nhẹ nhàng bế Tử Lam lên đặt nàng ngồi trong lòng hắn, để khuôn mặt nàng úp vào vai mình. Các cung nữ thấy vậy thì ngại ngùng bắt đầu tiến hành bôi thuốc, Hạ Nhiễm cũng góp sức theo. Hắn đã hiểu tại sao biểu tình của các cung nữ lại hoảng sợ như vậy, vì Tử Lam chống cự rất dữ dội, mặt nàng nhăn lại, rên lên những tiếng rất lớn. Giai Thành đành ôm chặt lấy nàng hơn, xoa xoa đầu an ủi, khiến người trong lòng biến thành hệt như một đứa trẻ. Tử Lam cũng theo phản xạ, ôm lấy hắn, toàn thân run lên không ngừng. Đến một vết thương to và sâu, chỉ vừa mới động nhẹ thôi, Giai Thành đột nhiên cảm nhận được ở vai truyền đến cơn đau. Nhìn lại mới thấy, Tử Lam đang cắn mạnh vào vai hắn, do ban nãy vội vàng nên hắn chỉ mặc một cái áo mỏng, hơn nữa Tử Lam không ngừng động đậy khiến cho vai áo bị lệch. Mặc dù nàng cắn sâu đến nỗi rỉ máu, nhưng Giai Thành vẫn im lặng không phản ứng gì, bàn tay chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu an ủi.

Quá trình chữa thương diễn ra suốt một canh giờ cuối cùng cũng xong. Tử Lam cũng không còn quậy nữa, nằm im ngủ trên giường, khắp người quấn lớp vải trắng. Lúc này Hạ Nhiễm mới để ý vai trái của Giai Thành là một vết cắn, nhưng hắn lại nhanh chóng che lại, nhìn thấy Tử Lam ngủ yên bình rồi mới yên tâm rời đi.

==========

Lúc Tử Lam tỉnh lại đã là chuyện của 3 tuần sau rồi, toàn thân đau nhức khủng khiếp, động cũng không thể động được. Đã thế trên người nàng còn đắp hai ba lớp chăn mỏng, khuôn mặt còn hở ra bên ngoài lạnh buốt là nơi duy nhất mà nàng có thể cảm nhận được cái lạnh trong mùa động giá rét này.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"

Giọng nói của Hạ Nhiễm từ đằng xa vang lên, trên tay cầm một bát thuốc vẫn còn rất nóng. Tử Lam cảm thấy thật chán, trong vòng một năm qua, nàng đã phải uống bao nhiêu thứ thuốc, nằm liệt trên giường bao nhiêu lâu rồi đây. Sau khi ngoan ngoãn uống xong thuốc, Tử Lam mới hỏi:

"Hạ Nhiễm, mọi chuyện thế nào rồi?"

Hạ Nhiễm vừa lau miệng cho Tử Lam vừa nói:

"Bạch Hi đang trong quá trình sát nhập và xóa bỏ hoàng cung Nguyệt Quang rồi ạ."

Vậy là tốt rồi, chuyện này rất có thể sẽ kéo dài trong vòng mấy năm, dù gì việc đổi tên từ Nguyệt Quang sang Bạch Hi cũng mất rất nhiều thời gian rồi. Nhớ đến Nguyên Trang và Minh Lăng, Tử Lam hỏi thêm:

"Nguyên Trang thế nào rồi?"

Hạ Nhiễm dừng động tác một lúc, rồi nói:

"Vì gặp một số chuyện, nên Minh Lăng bị bỏng nặng ở vai phải, còn Nguyên Trang thì hôn mê bất tỉnh"

Nghe như vậy Tử Lam rất lo lắng, nàng đã hứa rằng sẽ không làm tổn hại đến họ, vậy mà bây giờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy.

"Hiện tại bọn họ đang ở đâu?"

"Thái tử điện hạ tha mạng cho hai người họ, hiện tại họ đang ẩn mình trong kinh thành, không rõ là ở nơi đâu"

Nếu hai người đã quyết định như thế thì đành vậy, mặc dù Tử Lam cũng muốn gặp lại Nguyên Trang, xem tình hình của cô ra sao. Mai sau nếu có duyên, Tử Lam tin chắc là sẽ còn gặp lại. Đến lúc đó, mong là hoa sen đá đã nở rộ.

======

Vì chuyện của Nguyệt Quang mà Giai Thành rất bận, mặc dù biết rằng Tử Lam đã tỉnh nhưng hắn cũng chỉ có thể gửi lời dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt. Tử Lam biết hắn nhiều việc nên cũng không làm phiền, mặc dù các vết thương đã gần khỏi, nhưng thái y bảo chân nàng tạm thời không thể đi lại được, bởi vì nó không chỉ bị thương nặng mà trong quá trình ở trong ngục giam còn bị nhiễm bẩn.

Không thể ra ngoài, Tử Lam chỉ có thể ngồi trong lều đọc sách cùng Hạ Nhiễm.

"Hàn đại tướng quân"

Nghe thấy các binh lính ở bên ngoài cung kính gọi cái tên quen thuộc ấy, Tử Lam đang nằm thảnh thơi đọc sách cũng giật thót người. Lúng túng kéo chăn che kín người, nằm nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi. Tiếng bước chân ngày một gần, nàng nghe thấy tiếng cửa lều được mở ra. Nhưng lại không có bất cứ một lời nói nào được phát ra, điều này càng làm Tử Lam chột dạ hơn. Tiếng bước chân ngày càng gần đến vị trí giường của nàng, cuối cùng là ngồi bên thành giường, mũi của Tử Lam như bị ai đó chạm vào, ấn ấn nhẹ xuống.

"Đừng giả vờ ngủ nữa"-Hàn đại tướng quân lên giọng.

Tử Lam giương ánh mắt vô tội nhìn phụ thân, Đông Kính lườm con gái một cái. Rồi lại cầm tay nàng, nói:

"Con không cần phải giấu đâu? Cả chuyện bị trúng độc nữa"

Hàn lão gia thở dài, bồi thêm một câu:

"Cái con bé ngốc này, còn kéo theo thái tử điện hạ giấu giếm ta"

Bàn tay Tử Lam nắm chặt lấy bàn tay của phụ thân, nũng nịu nói:

"Phụ thân, con xin lỗi mà. Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, lần sau con không giấu người nữa"

Hàn lão gia im lặng không nói gì, nhìn vào cánh tay băng bó của con gái nhỏ. Thật sự rất đau lòng. Khi Tử Quân còn sống, con gái nhỏ của ông là một cô bé đơn thuần, hay khóc, lại còn rất thích múa. Nhưng từ khi Tử Quân chết, con bé tự nhủ mình phải trở nên thật mạnh mẽ, thay anh trai bảo vệ Bạch Hi mà anh coi như cả sinh mạng. Lúc đầu ông còn không đồng ý, nhưng con bé vẫn kiên cường, bất khuất và không lay động đối với quyết định của mình. Cuối cùng ông và phu nhân ủng hộ quyết định của con, dù có lo lắng đến đâu nhưng chỉ cần nhìn con bé luôn tự chịu đựng, luôn sợ rằng hai người sẽ cấm cản con bé bước tiếp lên con đường này thì họ lại phải giả vờ rằng mình không biết.

Đúng vậy, ông và phu nhân luôn biết con bé dù có đau đớn, bị thương nặng như thế nào cũng âm thầm chịu đựng, còn lấy cớ tập luyện để đứng dưới thác nước khóc một trận. Chuyện này ông biết, nhưng con gái vì lo lắng cho hai người nên mới phải chịu đựng như vậy. Bậc cha mẹ lẽ nào lại không ủng hộ con cái với quyết tâm lớn như vậy. Chỉ có thể lúc con bé đang ngủ, lén lút chữa thương. Những lần tập luyện, gian khổ, vất vả, bị thương đầy mình, nhìn con bé vẫn kiên cường đứng lên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, ông cũng chỉ có thể nén đau mà nghiêm khắc với con bé.

Tự hào chứ, đứa con gái nhỏ bây giờ đã trở thành một người cực kì tài giỏi, giỏi hơn rất nhiều nam nhân trên đời này. Nếu con bé muốn giấu những vết thương của mình, vậy ông cũng sẽ không vạch trần, bởi vì ông cũng đang giấu đi những nỗi xót xa trong lòng.

Tử Lam nghịch ngợm so tay của mình với phụ thân rồi thầm cười, tay của nàng vẫn luôn bé hơn tay của phụ thân. Khi dần lớn lên, ai cũng khen nàng đã trưởng thành rồi, thành thiếu nữ rồi, những lúc như thế Tử Lam luôn so tay mình với tay của phụ thân, tay nàng vẫn luôn rất nhỏ bé khi ở cạnh phụ thân.

Đúng vậy, tay của Tử Lam sẽ không bao giờ to hơn tay của phụ thân được, vì đối với ông Tử Lam vẫn luôn là con gái nhỏ.

==========

Hàn Đông Kính ở lại vài ngày giúp đỡ Giai Thành và chăm sóc Tử Lam rồi nhanh chóng quay trở lại nhiệm vụ. Thời gian sau hắn cũng đã bớt được rất nhiều việc, vì vậy có thời gian đến thăm nàng. Tử Lam đã có thể cử động được toàn bộ cơ thể, chỉ trừ chân vẫn không thể đi lại. Nằm dài trên giường ăn hoa quả, mắt thấy Giai Thành đến thì cười tươi như hoa, phấn khích nói:

"Điện hạ"

Giai Thành nhìn nàng sung sức như vậy thì mỉm cười, đi đến ngồi trên mép giường, nhìn khái quát tình trạng hiện tại của Tử Lam. Toàn thân vẫn cuốn băng, nhưng đã có thể cử động rất tốt, đôi chân thì vẫn còn thấm máu ra lớp vải trắng. Hắn hỏi qua vài câu xem tình hình dạo này của nàng ra sao, thấy Tử Lam tâm trạng rất vui vẻ thì cũng bớt lo lắng hơn nhiều. Mấy ngày nay đúng thật là quá bận, có rất nhiều việc hắn phải xử lý nhanh chóng, đến nỗi không có cả thời gian lướt qua lều của nàng để xem tình hình. Còn Tử Lam lại không thể đi lại, chỉ có thể nằm im trên giường.

Vì thế nên suốt 1 tháng liền bọn họ đã không thể gặp nhau. Cả hai đều rất nhớ đối phương, nhưng chỉ có thể cất trong lòng, không thể nói ra. Thấy Giai Thành có vẻ thần sắc không tốt, nghĩ đến đoạn thời gian này hắn bận việc như thế, vậy mà bản thân chỉ có thể nằm dài trên giường không giúp gì, cảm thấy rất xót hắn, bèn nói:

"Điện hạ, tiếp theo người có việc gì không?"

Giai Thành suy nghĩ một lúc, rồi thở dài nói:

"Có thể là ta sẽ ở đây nốt hôm nay thôi, ngày mai ta phải đi đến một châu ở Nguyệt Quang. Nơi đó tồi tàn, nghèo nàn đến mức không thể tưởng tượng được. Ta phải đích thân đi xem"

Tử Lam suy nghĩ một lúc, đúng thật là Nguyệt Quang có nhiều nơi rất nghèo nàn, Bạch Hi không thể nhắm mắt làm ngơ. Việc điện hạ đi còn là một phần trong quá trình biến Nguyệt Quang thành Bạch Hi. Nếu là việc như vậy, thì:

"Điện hạ, người cho ta đi với được không? Việc này cũng không phải nặng nhọc gì, ta có thể làm được"

Giai Thành nhìn đôi chân của Tử Lam, rồi lại lắc đầu nói:

"Không được, nàng ở đây chữa thương cho tốt"

Trước lời từ chối này của Giai Thành, Tử Lam đã đoán được trước. Nhưng mà nàng vẫn cố chấp muốn đi, một phần muốn giúp hắn, một phần vì nàng đã bị hắn cấm cửa quá lâu rồi. Tử Lam gắng sức nhấc đôi chân lên, các vết thương ở chân như báo động, nỗi đau truyền đến tận xương tủy. Nàng cố nhịn đau, sau khi nhấc được chân lên lại đặt lên đùi của hắn, rồi nói:

"Điện hạ thấy không, chân ta vẫn có thể cử động được mà, người cho ta đi đi mà"

Giai Thành vẫn tuyệt nhiên không hề mềm lòng, cứ để chân nàng ở trên đùi hắn không hề bỏ ra, lạnh nhạt cầm một cuốn sách ở bên cạnh lên đọc.

Và cảnh tượng tiếp theo mà Hạ Nhiễm và Từ Nhiên khi đi vào nhìn thấy là, Tử Lam không ngừng van nài xin cho đi, nửa thân trên giãy giụa không ngừng, đôi chân thì đặt lên đùi hắn, còn Giai Thành thì chỉ mỉm cười dịu dàng lặng lẽ đọc sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro