Chương 17: Tàn nhẫn ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Diễm nhìn thẳng tắp chống lại ánh mắt hoài nghi của hắn, giọng nói vô cùng chân thành: " Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta nói đều là sự thật, không tin thì ngươi thử nhớ lại hoàn cảnh lúc ta tỉnh lại trong phế vườn đi! Ta lúc đó thật sự không biết ngươi là Vương Gia, bằng không có cho ta mười cái lá gan ta cũng không dám đối với Vương Gia là ngươi đây xuống tay a!"

Ngươi còn nói không dám, hiện nay ngươi chẳng phải đã biết ta là Vương Gia, thế mà còn động thủ sao? Bắc Cung Mạt Tàm trong lòng khinh thường.

" Khụ khụ! " Thất Diễm đọc thấy suy nghĩ trong lòng hắn, lập tức ngượng ngùng giải thích: " Ta đánh cả đàn yêu thiếp của ngươi thành ra như vậy, Vương Gia ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, ta là vì muốn bảo vệ cho mình mới phong bế huyệt đạo của ngươi, Vương Gia, xin hãy tin tưởng ta, ta thật sự là bất đắc dĩ a!

Lúc này Thất Diễm thập phần đáng yêu, hai tròng mắt rưng rưng nước mắt như muốn chảy xuống, hình ảnh thực sự là động lòng người a!

Nhưng là, có một chút người cũng không ăn này bộ dáng, vẫn còn nghi ngờ thật mạnh a!

" Bổn Vương nhớ rõ, ngươi Liệt Hỏa Thất Diễn trời sinh là thể hàn không thể luyện võ, trong gia tộc Liệt Hỏa được coi là cái phế vật, nhưng Bổn Vương thấy ngươi thân thủ rất cao, còn có thể dùng trâm phong bế huyệt đạo, này là chuyện gì? " Sau trận đánh cùng nàng ngày đó, hắn luôn luôn tìm kiếm thôn tin lúc trước của nàng,  nhưng là tìm như thế nào thông tin hiển thị vẫn là cái phế vật, như thế nào cũng không ăn nhập với người ở mình trước mắt này.

Cuối cùng cũng hỏi đến cái điểm chết người này!

Sắc mặt Thất Diễn thản nhiên, trầm giọng trả lời: "Điều này ta cũng không rõ ràng, dù sao ta cũng cảm thấy có vài thứ ta đã quên mất, sau đó lại ra thêm những cái không hiểu này, đụng tới nguy hiểm là tự động lấy ra dùng, nhưng nếu là trước kia ta thật sự là không có khả năng a! Ngươi nhìn xem, chẳng phải ta ngay cả nửa phần nội lực cũng không có sao?"

Đây mới là nơi làm cho người khác cảm thấy kỳ lạ, ngày đó là chính hắn cùng nàng đánh nên hắn biết rõ, đến nửa phần nội lực nàng đều không có, nhưng không thể không nói kỹ năng của nàng có thể lấy đi tính mạng một người.

Đây là loại võ gì, cách thức tuyệt như vậy hắn quả là chưa thấy qua.

Nhưng là? Những điều nàng nói đều là thực sao? Thực sự là giống trông lời nói của nàng là bị mất trí nhớ! Vậy lúc hắn nhắc đến Tuyệt Vụ Khuynh Thành, nàng tại sao lại thống khổ như vậy, ngay cả đến giờ nàng vẫn là sắc mặt trắng bệch.

Liệt Hỏa Thất Diễm, nếu giống như trong lời nói của ngươi, là người đã quên hết, vậy vì cái gì khi ta nhắc đến Tuyết Vụ Khuynh Thành thời điểm ngươi lại có bộ dáng đau đến chết đi như vậy?" Không biết tại sao, hễ nghĩ đến lúc nàng yêu tha thiết Tuyết Vụ Khuynh Thành, càm xúc của hắn lại trờ nên vô cùng nóng nảy, một cảm giác rất không thoải mái.

Thất Diễm lúc này rất vô tội: "Ta không biết vì nguyên nhân gì? Nhắc đến tên của hắn, tim ta sẽ rất đau, giống như có một con dao đâm vào tim ta , vỡ vụn! Nhưng chuyện này là tại sao, ta căn bản là không biết Tuyết Vụ Khuynh Thành là ai? Hắn có hình dáng gì? Có quan hệ gì với ta? Nhưng chỉ có là đau đớn, rất khổ sở....."

Tâm thực sự rất đau, tan nát cõi lòng, Thất Diễm ôm ngực, đau đến sắc mặt tắng bệch, mồ hôi như mưa xuống.

Chẳng lẽ, cái Liệt Hỏa Thất Diễm kia vẫn chưa rời đi, vẫn còn ở trong thân thể này sao?

" Ngươi liền yêu hắn đến như vậy sao?  Liền ngay cả đã mất trí nhớ cũng có thể vì hắn thống khổ đến như vậy." giọng nói của Bắc Cung Mạt Tàm lúc này, chính hắn cũng không biết có chút chua sót.

Yêu sâu cái rắm, cuộc đời Thất Diễm nàng chưa bao giờ biết yêu là cái gì, rong chơi qua bụi cỏ, nàng là một cọng cỏ cũng không dính thân, nàng luôn luôn đem tình yêu làm thành trò chơi, làm sao có thể thống khổ vì nam nhân? Thật ngu ngốc!

Hiện tại đau lòng vì cái nam nhân, không phải là nàng được không?

Làm thế nào mới có thể đình chỉ loại đau lòng này, Thất Diễm sắp phát điên!

" Ta....không yêu hắn, liền ngay cả một chút trí nhớ đều không có, đây có thể là tiềm thứa được lưu lại trước kia đi!"

Bắc Cung Mạt Tàm nghe vậy, lạnh lùng hừ một cái: "Mặc kệ ngươi trước kia thế nào, dù sao ngươi đã gả cho bổn Vương, ngươi về sau không được còn muốn hắn chỉ được nghĩ đến bổn Vương, bằng không, bổn Vương tuyệt đối không buông tha cho ngươi."

Thất Diễm nghe đến có chút muốn cười: "Ngươi đã biết ta là thay đại tỷ gả đến, cũng không phải là Vương Phi của ngươi, hiện tại ta cũng nghĩ rõ ràng, ngươi vẫn là cứ hưu ta đi! Ta ngay lập tức rời đi Vương phủ, về sau tuyệt đối không xuất hiện trước mắt ngươi."

Sử dụng chính tay mình, dù rời khỏi Vương phủ phải vào rừng làm trộm cướp chắc cũng sẽ không bị đói chết đi! Tốt nhất vẫn là lấy lại một thân tự do.

Nghe nàng nói như thế, Bắc Cung Mạt Tàm trong lòng se lại, đôi mắt phát lạnh: "Hưu ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ đến, Liệt Hỏa Thất Diễm ngươi tốt nhất là nên nhớ kỹ cho bổn Vương, chính ngươi đã cùng bổn Vương bái đường, không phải là Liệt Hỏa Như Yên, ngươi nếu dám có tâm tư, bổn Vương liền diệt toàn bộ người trong phủ tướng quân, một người cũng không tha."

Ai! Lúc trước không biết là ai mở miệng là nói hưu nàng, lời này coi như hoàn toàn quên!

" Tốt tốt! Ngươi diệt phủ tướng quân là quá tốt, mắc công ta phải ra tay, một nhóm máu lạnh nhẫn tâm đẩy người thân của mình vào hố lửa, sớm là nên chết!" Liệt Hỏa Thất Diễm này cũng thật là đáng thương, mẹ nàng chết sớm, cha nàng trơ mắt nhìn nàng bị đẩy vào hố lửa cũng không lo, thật đáng chết, nói không chừng mọi chuyện đều là hắn ở phía sau sắp xếp đâu?

Rốt cuộc mới lấy lại tinh thần, thấy trước mắt là Bắc Cung Mạt Tàm đang khinh hãi nhìn nàng, nhất thời khó hiểu hỏi: " Ngươi sao vậy? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"

Bắc Cung Mạt Tàm lắc lắc đầu, lần đầu tiên trong đời thật tình khen ngợi một người:" Liệt Hỏa Thất Diễm, người quá máu lạnh......."

Đúng vậy! Có lẽ là từ lúc đầu tiên thấy nàng ở trong phế vườn, hắn đã biết nàng là một người máu lạnh vô tình, trong mắt nàng là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù là nàng đang cười, nụ cười kia cũng không có trong mắt, không một tia độ ấm.

Nàng như vậy, thật không phải là Liệt Hỏa Thất Diễm mà hắn từng thấy trước kia!

Thất Diễm cười nhẹ, cũng không phản bác, nàng rất máu lạnh sao? Đúng vậy, từ khi nàng có trí nhớ, nàng đang giãy dụa đau khổ trên con đường sinh tử, ban đầu, mỗi khi giết một người nàng lại vụng trộm khóc, nhưng là theo thời gian lâu, nàng trở nên chết lặng, khi giết người không còn run run, không hề thấy sợ hãi, không còn cảm giác áy náy, nhìn thấy máu, không hiểu sao ngược lại càng gây cho nàng cảm giác hưng phấn.

Nàng dùng súng hay dùng dao đều rất chuẩn, đều là một phát chí mạng, bởi vì đây là lễ vật tốt nhất mà nàng dành cho họ, khỏi phải chịu sự dày vò thống khổ.

Ngẫm lại, nàng có thể là loại vừa tàn nhẫn vừa ôn nhu đâu? Không phải sao?

Nhìn nàng trầm tư, giống như là đang ngồi nhớ lại cái gì, nàng khóe môi gợi lên tươi cười, giống như lạnh như băng, dày đặc, cả người giống như là bị một loại âm lãnh khí bao phủ, chỉ như vậy trong nháy mắt, hắn có một loại ảo giác, hằn cảm giác nàng đến từ địa ngục.

Thành thật xin lỗi vì đến hôm nay với post. Sâu có qua nhiều việc làm trong tuần này nên quên luôn việc post chương này sau chương 16. Sorry

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro