Chương 2: Yêu nghiệt nam tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Yêu nghiệt nam tử

Nghe được tiếng động, Thất Diễm đang đắm chìm trong cảnh đẹp của hoa anh đào tinh thần liền phục hồi lại, trước mắt nên đem mấy việc này xử lý ổn thỏa, về sau còn sợ không có thời gian thưởng thức ư?

Nâng tằm mắt nhìn về đám người vừa xông vào phế viện, ngay sau đó liền bị một thân ảnh màu vàng hấp dẫn lấy.

“ Liệt Hỏa Thất Diễm, ngươi quả thực có chút tài, không hổ danh là con gái của Miền Nam Liệt Hỏa tướng quân a!” Thanh âm mang theo bảy phần rét lạnh, hai phần tà mị, một phần lười biếng, *vừa giống như Ngọc Thạch lại như tĩnh hồ bàn*,làm cho người ta nghe được không khỏi rung động.

  *.....* : thông cảm, câu này Sâu cũng không biết là nghĩa gì? Ai biết, báo cho Sâu nhé.

Nghe được tiếng Thất Diễm không khỏi nhìn người vừa nói, chỉ thấy một người một thân phát ra sắc vàng đang đi đến chỗ Thất Diễm đang đứng , một màu vàng tràn đầy tầm mắt.

Sắc vàng chói mắt kia thiếu chút nữa làm cho Thất Diễm không mở mắt lên được, lập tức lấy tay chắn ánh sáng đó, nhưng vẫn là không che được hết ánh vàng chói mắt kia chỉ có thể híp nửa mắt, giống như vẫn còn muốn ngủ.

Ở dưới ánh nắng mặt trời, người tới một thân áo màu vàng, sáng rọi bức người, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, hắn xuất hiện làm cho người vật xung quanh đều trở nên ảm đạm không màu.

Thất Diễm đang híp nửa mắt trong lúc đó mở to, trong mắt tràn đầy kinh diễm.

Khuôn mặt hắn giống như châu ngọc, ngũ quan tuyệt mĩ xinh xắn, lúc này lông mi hơi hướng lên, ánh mắt sắc bén, khuông mũi đẹp, môi đang câu ra tà cười, chỉ cảm thấy con ngươi đen đang nhìn về phía mình tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn cũng đủ khiến ngươi đầu váng mắt hoa.

Theo hắn động thân mình, tiêu sái bước về phía Thất Diễm, sẽ bị bám vạn ánh sáng vàng mờ .

Lúc này có chút gió xẹt nhẹ qua, thổi bay mái tóc dài như mực ngọc cùng ống tay áo rộng thùng thình của hắn, áo được chế tạo từ tơ tằm thượng hạng, được hắn mặc trên người giống như một đóa hoa phiêu dật bất phàm.

Khí chất của hắn không thể xem là khí phách đàng hoàng, bộ dáng quá mức hoàng mỹ, thật sự là một cái nam tử xinh đẹp như yêu tinh, còn mĩ hơn cả nữ nhân, nguy hiểm lại tà ác.

Thân là nam nhân lại mĩ thành như vậy, quả thật là yêu nghiệt!

Bất quá, lời hắn nói là có ý tứ gì?

Liệt Hỏa Thất Diễm? con gái Miền Nam Liệt Hỏa tướng quân? Hắn là đang nói nàng sao?

Tên nàng đúng là kêu Thất Diễm, nhưng không phải họ Liệt Hỏa a! Từ nhỏ đã là cô nhi sao có thể may mắn có cha là đại tướng quân, bọn họ là đang diễn hài sao?

Xem bọn hắn toàn thể đều là một thân cổ trang, có phải là quá mức nhập vai ? Đầu năm nay thế nào còn có cái gì đại tướng quân, thật sự là buồn cười.

“Ngươi là ai?”

Không phải nàng thật sự đang ở trong đoàn kịch chứ? Nhìn bộ dáng nhập diễn của những người này, nàng liền bội phục bọn họ diễn thật tốt, chính là đợi lát nữa không biết có tiền thù lao để lấy không?

Ai ngờ? Nàng vừa mở miệng, đã làm mọi người sợ tới mức không nhẹ, tất cả đều coi như gặp quỷ trừng mắt nhìn nàng.

Ngay cả yêu nghiệt mĩ nam Bắc Cung Mạt Tàm cũng ngẩn người, nhìn nàng, trong mắt suy nghĩ sâu xa.

Đây đúng là Liệt Hỏa Thất Diễm a! Chính là hắn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng? Liệt Hỏa Thất Diễm yếu đuối nhát gan sợ phiền phức trước kia làm sao dám dùng loại ngữ khí vô vị không kính cẩn này để nói với hắn, chẳng sợ đối diện ánh mắt của hắn, nàng sẽ sợ hãi đến phát run, làm sao giống như hiện tại không kiêng nể gì đánh giá hắn, trong đôi mắt không chút nào che dấu kinh sợ làm cho hắn nhíu mày, giống như thật sự lần đầu tiên thấy hắn ?

Hắn vẫn là cảm thấy Liệt Hỏa Thất Diễm này có chỗ nào không đúng?

Thất Diễm mặt mày mỉm cười, thản nhiên nhìn thẳng hắn, không hề lùi bước.

Bắc Cung Mạt Tàm trong mắt lướt qua một chút hứng thú, là nha đầu kia che dấu tâm cơ sao? Cố ý lấy thái độ như vậy muốn hấp dẫn tầm mắt của hắn, để đạt tới mục đích nàng muốn sao?

Người quả nhiên là động vật khó lý giải, lần này nàng không chết, nhưng cái tính tình thơ ngây trước kia đã biến mất không thấy !

“Với bộ dáng hiện tại này của ngươi, bổn Vương có thể nói ngươi không tuân thủ nữ tắc hưu ngươi.”

“Ha ha......”

Ngoài dự đoán của Bắc Cung Mạt Tàm, nghe thấy lời ấy Liệt Hỏa Thất Diễm cũng không có kích động sợ hãi, ngược lại còn bừa bãi cười ha hả.

Tiếng cười của nàng lộ ra tự tin, lộ ra cuồng vọng, còn lộ ra vài phần tà tứ, mở ra tuyệt mỹ tiếng cười ở trong không khí phiêu đãng, giống như tiên nhạc, làm cho mọi người ở đây nghe được không khỏi ngẩn ngơ, tất cả đều đứng ngốc nhìn chằm chằm nàng.

Không thể phủ nhận, lúc này một mình bọc bố phiến hồng nhạt, nàng là xinh đẹp , mê người ......

Chưa từng gặp qua nữ nhân nào dám bừa bãi cười to như thế, không chút nào bận tâm hình dáng, Bắc Cung Mạt Tàm ngừng đánh giá nàng cẩn thận từ đầu xuống chân, có thể nói, Liệt Hỏa Thất Diễm cùng hắn thành thân tới nay đây là lần đầu tiên đánh giá.

Chỉ thấy, nàng dưới tàng cây anh đào, cười đến tuyệt mỹ, khuông mặt đẹp đôi mi thanh tú, hai mắt to tròn nháy nháy thủy quang, lông mi kia giống như hai thanh chiết phiến, giống như cánh con bướm không ngừng vỗ, mũi cao thẳng mà yếu ớt, giờ phút này đang mềm nhẹ hô hấp , cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu mà khéo léo kia, bởi vì của nàng tươi cười, hơi lộ ra hàm răng tuyết trắng, càng phụ trợ môi anh hồng kia của nàng, theo tiếng cười, không khí nhẹ thở, cái miệng nhỏ nhắn kia giống như một viên anh đào hồng hồng, làm người ta thầm nghĩ đem nàng đặt ở ngay miệng, chết cũng không thả.

Trong ánh mặt trời, tóc vừa dài vừa đen kia như thác nước, sáng bóng phản chói ánh mắt, gió nhẹ đánh úp lại, hỗn độn bay múa , khi làn gió nhẹ tản đi, sợi tóc mềm nhẹ phân tán chung quanh thân thể nàng, hảo một bộ khí thế thần tiên hạ phàm.

Hơi hơi lại bay tới trong gió, ánh mặt trời xuyên thấu qua cây anh đào, sau nhiều giây, cánh hoa anh đào lại theo gió ôn nhu hôn lên mặt của nàng, lông mi của nàng, toàn thân nàng.

Toàn thân nàng chỉ có một khối sắc bố phấn hồng để che lấp, khối sắc bố phấn hồng kia giống cánh hoa trên cây anh đào kia, ánh lên da thịt phấn hồng mà trơn bóng của nàng, lộ ra ánh sắc mê người.

Lúc này, theo gió nhẹ từng trận lộ ra, hai vú tuyết trắng của nàng cũng như ẩn như hiện , một đôi đùi ngọc thẳng tắp thon dài lõa lồ ở trong không khí......

Bắc Cung Mạt Tàm lần đầu tiên tâm thắt chặt lại, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì chỉ nhăn lại hai hàng lông mày.

Nữ nhân này, chẳng lẽ không biết cái gì kêu là cảm thấy hổ thẹn sao? Trang phục như vậy ở trước mặt mọi người nàng có thể như vậy thản nhiên, không có một tia xấu hổ, quả nhiên không hổ là con gái lão tặc Liệt Hỏa Hồng Phi kia, không biết xấu hổ.

Sắc mặt nguyên bản đã không tốt lắm, lúc này càng tăng thêm vài phần âm trầm.

“Cái gì? Bổn Vương? Ha ha......” Thất Diễm cười đến thiếu chút nữa đem nước mắt cười ra:“Ta nói? Yêu nghiệt, ngươi là không thấy nhập vai quá mức sao? Nơi này lại không có máy chụp ảnh lại không có đạo diễn, ngươi còn đứng biểu diễn cái gì ?”

Yêu nghiệt?!!!

Dám xưng hô Vương Gia thiên hạ vô địch lại thiết mặt vô tình của bọn họ như vậy, mọi người hít một khẩu khí lạnh, nha đầu kia xem ra gả đến Vương phủ cuối cùng vẫn là bị Vương Gia tra tấn điên rồi!

Máy chụp ảnh? Đạo diễn?

Bắc Cung Mạt Tàm trong mắt phát ra tia lạnh, nha đầu kia tại sao hôm nay toàn nói những lời hắn nghe không hiểu??? Là vì tối hôm qua đem nàng nhục nhã kích thích quá mức, đầu óc của nàng sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ !

                                   Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro