Chương 4: Cường diễn Vương gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Cường diễn Vương gia

“Ha ha!” Thất Diễm nghe vậy không thèm để ý cười khẽ:“Ta nói Vương Gia, ta xem ngươi vẫn là lo lắng lo lắng cho mình trước đi! Cẩn thận cái mạng nhỏ này tùy thời khó giữ được.”

Dứt lời, đại đao trong tay nắm thật chặt, ở cổ Bắc Cung Mạt Tàm lại có máu màu đỏ tươi trào ra.

Cảm giác đau đớn lại tăng lên, Bắc Cung Mạt Tàm không tiếng động nắm chặt hai đấm, trong mắt là dữ tợn một mảnh lửa giận, trong đời lần đầu tiên, có người can đảm dám lấy đao đặt tại trên cổ của hắn , hơn nữa còn là nữ nhân!

“Hỏi thật, khuôn mặt này của ngươi đúng là tự nhiên sao?” Thất Diễm nhìn hắn, mặt so với mình còn muốn mĩ, bỏ qua ánh mắt muốn giết người của hắn, lập tức tò mò nhịn không được, tiến đến bên tai hắn hỏi:“Mĩ đến làm cho người ta ghen tỵ , nhất định là *chỉnh quá dung* đi?”

*: là phẫu thuật thẫm mĩ

Dứt lời, vươn tay, không tự chủ được nàng xoa khuông mặt tuấn mỹ tuyệt luân gần như hoàn mỹ không tỳ vết kia của hắn.

Trừ bỏ diễn viên ở hàn quốc nàng đúng là chưa gặp qua nam có thể chỉnh dung bên ngoài mĩ thành như vậy, nói thật, nàng thực chưa từng thấy qua có người có thể hoàn mỹ thành như vậy?

Cho nên trực giác đầu tiên là hắn “Chỉnh dung” .

Mĩ như yêu nghiệt, thật muốn hỏi hỏi hắn ở bệnh viện nào làm ? Bác sĩ chủ trì là ai? Chính mình có muốn đi thử xem ?

Da thịt thật mịn a! Xúc cảm cũng tốt.

Động tác của nàng tới quá mức đột nhiên, lớn mật, làm càn, điều này làm cho Bắc Cung Mạt Tàm trong khoảng thời gian ngắn sửng sốt, quên tránh sắc trảo của nàng.

Thất Diễm vỗ về khuôn mặt tuấn tú vừa mịn vừa nõn nà của hắn nhéo nhéo mấy cái, cẩn thận phán xét nhìn xem có dấu vết sau khi chỉnh dung, hảo song song vẫn là  chính mình tự chuốc lấy thất bại, vẻ mặt phán xét kia của nàng quá mức chuyên chú cho nên không có phát hiện ánh mắt đối phương càng ngày càng dày đặc, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đen.

“Chậc chậc! Thật sự mĩ làm cho người ta tâm động.” Thất Diễm không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, bàn tay mềm còn ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lên xuống không ngừng, có thể làm cho người không gần nam sắc như nàng cũng nhịn không được bị hắn hấp dẫn, có thể thấy được Bắc Cung Mạt Tàm này mĩ đến loại yêu nghiệt:“Nếu ngươi không phải người của tiểu tử Vân Hạo kia, ta nhất định thu nhận ngươi, không cần có sức mạnh cũng được.”

Mĩ như vậy tuyệt thế nam nhân thế gian hiếm thấy, nếu không thu để dùng, thật sự là uổng một đời người.

“Liệt Hỏa Thất Diễm, ngươi to gan lớn mật dám mạo phạm bổn Vương, ngươi đã biết tội?”

Đột nhiên hét to thanh âm lạnh như băng vừa vô tình lại có ý giết người vang lên, Thất Diễm ngẩn ra, vừa vặn chống lại hai mắt cháy lửa của hắn, mọi người bên cạnh lại thêm một trận kinh hô!

Trời! Thiên hạ vô địch lãnh khốc Vương Gia của bọn họ bị Vương Phi cấp đùa giỡn !

Chỉ sợ, không cần đến ngày mai, tin tức kinh người này sẽ truyền khắp toàn bộ Miền Nam đây?

Nhìn khuôn mặt tuấn tú trở nên đen đến không thể đen hơn kia của Bắc Cung Mạt Tàm, người mang sát khí, Thất Diễm lập tức từ sắc đẹp của hắn phục hồi tinh thần lại, vẫn là làm chính sự quan trọng hơn, chuyện phong hoa tuyết nguyệt vẫn là chờ mạng nhỏ an toàn mới muốn đi!

Huống chi mĩ nam này vẫn là người của tiểu tử Vân Hạo kia, không thể lung lây, bằng không chết như thế nào còn không biết, nói không chừng tiểu tử Vân Hạo kia chính là muốn dùng mỹ nam kế với nàng?

Thất Diễm nhíu lại hai tròng mắt nguy hiểm, mĩ nam cùng mạng nhỏ, vẫn là mạng nhỏ có vẻ trọng yếu.

Lập tức vẻ mặt bình tĩnh, tất cả thần thái khác trong mắt lập tức biến mất, mang khí muốn giết người:“Đi, mang ta đi gặp tên hỗn đản Vân Hạo nào.”

Thất Diễm lãnh tình khóe môi giương lên, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức hiện ra hàn khí bức người, ánh mắt lạnh như băng có thể đem trời đất đống băng.

Lãnh, lãnh đến loại này, không phải lãnh khốc cực hạn, mà là lạnh như băng đến cực hạn, đạm mạc tự cao tự đại.

Sát thủ vốn là vô tình, vừa rồi sắc tâm chỉ là nhất thời mà thôi.

Đối mặt sinh mệnh của chính mình bị uy hiếp, Thất Diễm sẽ hội không do dự diệt trừ nó, cho dù trước mắt đối mặt là tuyệt thế mĩ nam nàng cũng sẽ không chút do dự xuống tay, bởi vì nếu không còn mạng, cái gì đều không thể làm.

Mà hết thảy mấy việc này, Thất Diễm nghĩ đến, nhất định là tiểu tử Vân Hạo kia giở trò quỷ, đem nàng tới nơi không hiểu địa phương, còn dùng mĩ nam đến câu dẫn nàng, nghĩ rằng nàng sẽ khủng hoảng, sẽ cắn câu sao?

Thật sự là chê cười, tưởng Thất Diễm nàng là loại người nào, tối hôm qua bị ảo cảnh hắn làm ra dọa một lần, nàng còn có thể trở bị gì nữa? Nàng cũng không phải là con ngốc!

Huống chi, cái dạng nam nhân gì Thất Diễm nàng chưa thấy qua, thật sự nghĩ rằng nàng dễ dàng bị câu dẫn như vậy sao?

Vân Hạo, ngươi cũng quá xem thường ta !

Mà tiểu tử này mặc quần áo màu vàng tự xưng cái gì Vương Gia , xem ra ở trong nhóm người này địa vị không nhỏ, có hắn trong tay, còn sợ tìm không thấy tiểu tử Vân Hạo kia sao?

Hừ! Muốn hãm hại nàng, trốn đi sẽ không chuyện sao?

Nếu nhiệm vụ ám sát hắn không có hoàn thành, làm sao trở về nói với tổ chức, nàng sẽ ám sát hắn một lần nữa!

Hơn nữa tiểu tử này bộ dạng tuy rằng tuyệt mỹ, nhưng là tính tình kia làm cho thực tại nàng xem cũng chán ghét, nếu không vì hoàn cảnh bắt buộc, nàng hiện tại bóp chết hắn, liền như giết chết một con rệp .

Nữ nhân này sắc mặt biến cũng thật nhanh .

Không để ý đại đao đang đặt tại trên cổ mình, Bắc Cung Mạt Tàm đột nhiên nhíu mày chậm rãi nói:“Chưa từng có người có thể uy hiếp Bắc Cung Mạt Tàm ta.”

Tiếng nói vừa dứt, cả người lấy tốc độ quỷ thần thân thể đột nhiên lùi về sau, thân trên nhoáng lên một cái, nhanh giống như một người cá, trong chớp mắt đã thoát ly trong tay Thất Diễm.

Thất Diễm thấy vậy cả kinh, không nghĩ tới Bắc Cung Mạt Tàm không muốn sống thế nhưng có đậng tác này, lập tức bàn tay mềm vung lên, đại đạo phản sáng nhảy lên không mà qua, thẳng hướng đến mặt Bắc Cung Mạt Tàm, một bên phi thân liền hướng Bắc Cung Mạt Tàm đánh tới, nếu là khống chế không được hắn , tìm không thấy Vân Hạo không nói, hôm nay mạng của nàng khó giữ.

Bắc Cung Mạt Tàm nghiêng đầu chợt lóe, cư nhiên không tránh công kích, dùng tay làm đao liền hướng Thất Diễm đánh tới, tiếng xé gió mãnh liệt, chỉ mấy giấy, dĩ nhiên làm không khí dao động.

“Phanh......”

Vài tiếng va chạm nặng nề vang lên, ở hai bóng người đang cùng nhau công kích.

Trong mắt chợt lóe, Bắc Cung Mạt Tàm thân hình đột nhiên dừng lại, liền huy cánh tay đánh ra một chưởng hướng Thất Diễm mặt kích công tới.

Thất Diễm một cái lắc mình nâng lên thắt lưng xa xa tránh đi.

Nhưng Bắc Cung Mạt Tàm là cái gì thân thủ, hơn nữa lúc này trong lòng phẫn nộ đang dâng lên, Tuy rằng Thất Diễm thân thủ không sai, nhưng nàng chịu thiệt liền chịu thiệt vì nàng không có *khí công* Bắc Cung Mạt Tàm một chưởng đánh hạ, hung hăng đánh vào ngực của Thất Diễm.

*: Sâu nghĩ chắc là khí khi ở thời không này người luyện võ đều có.

“Phốc......”

Thất Diễm nháy mắt chỉ cảm thấy cổ họng có chút ngọt, lực đạo mãnh liệt làm cho nàng rơi xuống đất thật mạnh, cuồng phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống vũng nước trên mặt đất, ngũ tạng quay cuồng, trong nháy mắt cơ thể đau đến cơ hồ đều không dậy nổi , động tác không khỏi chậm lại.

Phủ vệ thấy vậy, lập tức tiến lên bao vây, hơn mười cái đại đao lóe sáng đều ở trên cổ Thất Diễm, lạnh lẽo đến xương.

Bắc Cung Mạt Tàm thấy vậy, tay áo bào màu vàng tiêu sái vung lên:“Liệt Hỏa Thất Diễm, ngươi thẳng hô tục danh của đương kim Thánh Thượng không nói, nay dám đối bổn Vương động võ, ngươi không sợ bổn Vương sẽ hưu ngươi, cho ngươi không làm được Vương Phi sao?”

“Vương Phi, ai thèm!” Thất Diễm hừ lạnh! Đến bây giờ còn diễn trò cùng nàng, bệnh thần kinh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro