Chương 65: Cùng sinh cùng tử (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong chốc lát, chỉ nghe âm thanh "Thùng thùng thùng" liên tục vang lên mười lần, sau lưng của Cừu Báo cảm thấy đau đớn, lực đánh mãnh liệt khiến lão đụng gãy hơn mười cây mai mới từ từ ngã xuống đất, rốt cuộc cũng nhịn không được, ôm ngực "Phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ những đóa hoa mai dưới tàng cây.

Nhưng lúc này sự kinh hãi trong lòng lão đã khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ.

Không có khả năng! Nha đầu kia từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? Lại có thể đánh lão đến trọng thương? Không có khả năng, ả tuyệt đối không thể có được năng lực như thế, trừ phi...Cừu Báo trừng lớn hai mắt, ngón tay run run chỉ về phía Thất Diễm: " Mày.....Miêu đang ở trên người mày phải không? "

Không sai được! Luồng khí tử vong có thể làm trong lòng người khác sợ hãi kia, tuyệt đối chính là lực lượng của Miêu!

Lão chỉ không rõ một điều, ả ta làm sao có thể sử dụng được lực lượng của Miêu?

Không, này đó điều không quan trọng! Chuyện quan trọng nhất là hôm nay lão phải lấy được Miêu, vì nó, lão đã trả giá bao nhiêu tâm huyết, lần lượt thiết cục hãm hại Mai Nhược Huân Y, thật vất vả mới có thể đợi đến Mai Nhược Huân Y bị thương, rốt cuộc không thể bảo hộ Miêu, cơ hội ngàn năm có một này nếu bị bỏ lỡ, sau này sẽ không bao giờ có được nữa!

Cho nên, hôm nay cho dù chết lão cũng sẽ không để chúng nó chạy thoát.

Một khi Mai Nhược Huân Y hồi phục, lão sẽ không còn cơ hội.

Ánh sáng trong mắt của Cừu Báo bắn ra bốn phía, hít sâu chịu đựng nhanh chống điều trị, mặc dù nha đầu kia mượn sức mạnh của Miêu đánh lão trọng thương, nhưng thời gian nhất định sẽ không kéo dài, đợi lát nữa dù có phải lấy đao rạch nát thi thể của ả, lão nhất định cũng phải tìm ra Miêu.

Miêu chắc chắn là thuộc về lão.

Thực ra lão nghĩ cũng không sai, sau khi Thất Diễm dùng hết toàn lực tung ra một chưởng lúc nãy, thân thể liền cảm giác suy yếu, thiếu chút nữa đứng cũng đứng không vững, nhưng mà lúc này nàng không có thời gian điều trị, thấy Cừu Báo bị nàng trọng thương phải ngồi xuống điều trị, nàng hít một hơi thật sâu, liền chạy nhanh về phía Mai Nhược Huân Y, âm thanh gấp gáp: "Huân Y, chúng ta mau đi..."

Vừa nói xong, nàng xoay người liền muốn ôm lấy cậu chạy trốn, nếu đợi đến lúc lão già chết tiệt kia điều trị xong, nàng và cậu chỉ có con đường chết, lúc này không chạy, còn phải đợi khi nào?

"Hạc nhi..."

Mai Nhược Huân Y từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần, thấy Thất Diễm ôm lấy cậu chạy ra khỏi rừng Mai, cậu vội vã lên tiếng nhắc nhở, Hạc nhi bị trọng thương, cậu không thể bỏ lại nó.

"Huân Y..." Thất Diễm thở dài: " Tôi không có đủ khí lực để ôm nó."

Huống hồ con chim kia còn nặng như vậy, ôm nó chạy trốn, bản thân không muốn chết còn muốn gì! Hiện tại ôm lấy Huân Y chạy trốn cũng đã dùng đến khí lực cuối cùng của nàng!

"Tôi ôm nó!" Mai Nhược Huân Y kiên trì, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Thất Diễm không lùi bước, một bộ nếu không mang Hạc nhi theo, cậu cũng không đi.

"Cậu ôm nó?" Thất Diễm kinh ngạc kêu lên, đôi mắt không ngừng đánh giá thân thể của Mai Nhược Huân Y, thân thể nhỏ như thế, con "chim" kia còn không đè chết cậu, cậu làm sao có thể ôm nó đi?

"Cô không cần quan tâm." Mai Nhược Huân Y đối nàng cười nhẹ nhàng, sau đó liền quay đầu nói với tiên hạc đang trọng thương: "Hạc nhi, đến đây! Biến nhỏ lại..."

Con tiên hạc kia kêu vài tiếng, ngay sau đó liền xuất một màn làm cho Thất Diễm khiếp sợ!

Chỉ thấy con tiên hạc đó vỗ cánh vài cái, thân thể khổng lồ lúc đầu thế nhưng có thể dùng mắt thường thấy được từ từ thu nhỏ lại, Thất Diễm há to miệng kinh ngạc, quả thật không thể tin vào mắt mình.

Cuối cùng, kích cỡ của con tiên hạc kia thu nhỏ lại giống như con gà, Mai Nhược Huân Y mới hưng phấn gọi: "Hạc nhi, mau tới đây..."

Con tiên hạc kia ứng thanh kêu một tiếng, đong đưa thân thể nhào vào trong lòng của Mai Nhược Huân Y, cũng không còn nhúc nhích được nữa, coi như đã dùng hết khí lực.

"Diễm, chúng ta đi nhanh đi! Lão già kia sắp điều trị xong rồi!" Mai Nhược Huân Y đối nàng cười, cười vô cùng sáng lạn, tuy rằng lúc này có chút chật vật, nhưng vẫn như cũ ảnh hưởng không được nửa phần tao nhã của cậu.

Thất Diễm giật mình, vội vàng theo mới vừa rồi rung động khi nhìn thấy tiên hạc phục hồi tinh thần, ôm Mai Nhược Huân Y chạy ra khỏi rừng Mai.

Thấy mấy người muốn chạy trốn, Cừu Báo nhất thời tức đỏ cả hai mắt: "Chúng mày trốn không thoát đâu, thức thời liền giao Miêu ra đây, nếu không lão phu nhất định khiến chúng mày chết không toàn thây."

Lập tức mạnh mẽ vận công, đuổi theo.

Thất Diễm vừa thấy, kinh hãi, bất chấp suy yếu thân thể, ôm Mai Nhược Huân Y chạy thật nhanh, lúc này nếu để lão già kia bắt được, thực sự muốn toàn thi cũng không thành!

Nhưng nàng hiển nhiên đã coi thường thực lực của lão già này, ngay lúc nàng sắp sửa chạy ra khỏi rừng Mai, lão già chết tiệt này thế nhưng nhảy dựng lên, rống giận kêu, liền đánh về phía nàng và Mai Nhược Huân Y.

Xem ra, lão ta nhất định phải lấy được Miêu gì đó, thật không biết cái thứ ghê tởm như vậy, lão muốn đến làm gì?

Hơi lảo đảo một chút, Thất Diễm ôm Mai Nhược Huân Y vô cùng chật vật lao ra khỏi rừng Mai, cũng trong nháy mắt, "Ầm" một tiếng nổ vang lên, rừng Mai đằng sau nàng từng trận ngã xuống.Không thể tưởng được lão già kia đã bị thương còn lợi hại như vậy, nếu không bị thương, thì lần này, nàng và Mai Nhược Huân Y còn không gặp được Phật Chủ?

"Tiểu thư..."

Thấy Thất Diễm vô cùng chật vật lao tới, Kim Hoàn luôn luôn đợi ở bên ngoài rừng Mai lập tức vui mừng kêu lên, đánh giá Thất Diễm từ trên xuống thì mới yên tâm.

Tuy khi nhìn thấy mặt của tiểu thư vẫn không tránh khỏi bị hoảng sợ, nhưng cũng may cánh tay và chân vẫn còn.

Thất Diễm nhìn thấy Kim Hoàn, lập tức vội vàng gọi to: "Kim Hoàn, chạy mau..."Kim Hoàn ngẩn ra, không chút nghĩ nghợi liền nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng đúng lúc này, Cừu Bào ở đằng sau trào phúng cười to: "Hừ! Lần này ông coi chúng mày trốn chổ nào?"

Dứt lời, một trận gió xoáy xông tới, Thất Diễm rốt cuộc không duy trì được, ôm Mai Nhược Huân Y, bị người đánh ngã xuống đất.

Thất Diễm quay đầu lại, liền thấy Cừu Báo cười dữ tợn cầm dao từ từ đi về phía nàng: "Ông đây không tin, một đao cắt xuống thân thể của ngươi, ông còn tìm không thấy Miêu, tiểu nha đầu, cũng đừng trách ông nhẫn tâm, muốn trách thì trách tụi bây không biết thức thời, tự tìm..."

Nói xong, lão cầm con dao giơ lên, thân dao phản ánh sáng mặt trời, đâm xuống Thất Diễm, chói hoa cả mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro