Chương 64: Cùng sinh cùng tử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai ngờ, sau khi lão già chết tiệt kia nghe xong, nghiêng đầu nhìn nàng cả nửa ngày, mới giống như bừng tỉnh đại ngộ rồi cười ha ha: "Ta còn nghĩ là ai đâu? Thì ra là tiểu nha đầu nhà ngươi, ta nói, chỉ mới trông chốc lát liền không thấy, ngươi làm sao có thể biến thành bộ dáng này trở về, mới vừa bị sét đánh sao?"

"Ông mới bị sét đánh, cả nhà ông đều bị sét đánh!"Thất Diễm giận dữ, bàn tay mềm giơ lên, liền chạy nhanh về phía lão già kia.

Nàng biết đối phương thân thủ bất phàm, lần này nàng phải sử dụng đấu pháp đồng quy vu tận. Lão già kia khinh thường nàng mà cười nhạo một tiếng, hiển nhiên không để Thất Diễm vào mắt, ngay lúc Thất Diễm chạy nhanh về phía lão, chỉ thấy ống tay áo của lão phất một cái, cánh tay vung lên, một cỗ khí vô cùng cường đại bay ập về phía Thất Diễm.

Ngay sau đó, Thất Diễm chỉ cảm thấy một cỗ cường khí đập vào mặt, bức nàng không mở mắt được, hơn nữa cỗ áp lực cường đại kia áp đến tim, gan, vèo, phổi của nàng giống như muốn nổ tung, làm cho khuôn mặt của nàng vặn vẹo đến biến dạng.

Nhưng kế tiếp, trong khi nàng đang chống lại cỗ cường khí mãnh liệt kia một cách vô lực thì đột nhiên trước ngực của nàng bị đánh một chưởng thật mạnh, nỗi đau tận xương đánh tới, khiến nàng phải thất thanh la lên "A" một tiếng, thân thể bay ngược ra ngoài, thật mạnh ngã xuống ngay bên cạnh Mai Nhược Huân Y, ộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

"Diễm...."

Lúc này, Mai Nhược Huân Y đã nhận ra người liều mình cứu giúp cậu là Thất Diễm, lập tức khẩn trương, giãy dụa tới gần Thất Diễm, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, đồng thời khuôn mặt của cậu trở nên lạnh như băng, tức giận quát: "Tôi không phải đã bảo cô đi rồi sao? Cô lại trở về làm gì? Muốn chết sao?"

Thật sự làm cậu tức chết mà! Tất cả đều hủy hoại trong gang tấc.

Lần này thì tốt rồi! Nàng bị thương nặng như vậy, hôm nay bọn họ một người cũng thoát không được! Sống hay chết là việc nhỏ, nhưng nếu vật kia rơi vào trong tay lão ta, thì....

Ai.......

Đối với sự tức giận quát mắng của cậu, Thất Diễm lại nở nụ cười tuyệt mỹ: "Tôi đã nói, muốn đi cùng nhau đi, muốn ở thì phải cùng nhau ở, tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình mà tự chạy đi mất."Đây là nàng Liệt Hỏa Thất Diễm, tuyệt đối không bỏ lại người nhà của mình, cho dù là xuống địa ngục, nàng cũng nhất định đi xuống bồi cậu.

Trong mắt của Mai Nhược Huân Y đã ươn ướt! Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào đối với cậu như vậy, nữ nhân này là người đầu tiên! Thật sự muốn làm người khác hận cũng hận không được, nàng liều chết quay lại, cũng là vì cậu a! Sự thiệt tình của nàng hoàn toàn không quan hệ đến lợi ích, làm cho cậu vô cùng cảm động!

Kiếp này, có thể cùng nàng chết chung một chỗ, là do ông trời vì thể hiện yêu mà ban cho cậu!

Chết, tại giây phút này, có vẻ không còn đáng sợ.

"Thế nào, Mai Nhược Huân Y, còn có chiêu gì thì xuất ra đi, nếu không có thì hãy giao vật kia ra đây, nói không chừng lão đây thấy mày chiếu cố nó lâu như vậy sẽ lưu cho chúng mày chết được toàn thi...." Kình khí toàn thân tán đi, lão từ từ đi lại, cách Mai Nhược Huân Y còn hai thước thì lão dừng lại, từ trên nhìn xuống, nhìn bọn họ nằm trên mặt đất "kéo dài hơi tàn" một cách thương hại.

Mai Nhược Huân Y tức giận ngước mắt nhìn lão: "Cừu Báo, ông cứ ở đó mà mơ đi! Mai Nhược Huân Y tôi cho dù chết, cũng sẽ không đem vật kia giao cho ông để làm hại thiên hạ....."

"Chậc chậc!" Cừu Báo khinh thường hai tiếng, hai mắt lập tức toát ra ánh sáng lạnh: "Tình thế bây giờ còn dựa vào lời nói của mày ư? Thức thời hãy nhanh chóng giao nó ra đây, bằng không lão lập tức giết nàng....."

Dứt lời, lão ta giơ tay vận công, làm bộ sẽ đánh vào đầu Thất Diễm.

Mai Nhược Huân Y sợ run, trong đôi mắt xanh lam tràn ngập đau xót, ôm Thất Diễm, trái tim từng trận co rút đau đớn: "Diễm, hối hận không?"

Hối hận?

Thất Diễm cười, trong cuộc đời nàng còn không biết hai chữ đó là viết thế nào, nói gì đến hối hận?

Nhẹ nhàng lắc đầu, Thất Diễm nắm chặt tay của Mai Nhược Huân Y, trấn an: "Huân Y đừng sợ, chúng ta sẽ không chết....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro