Tiết tử : Kinh hồn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                Tiết tử: Kinh Hồn (2)

Hôm nay là nàng chấp hành nhiệm vụ ám sát lần cuối cùng, mệt mỏi một ngày, một hồi về nhà, nàng liền mỏi mệt tiêu sái vào phòng tắm.

Nằm trong bồn tắm lớn,Thất Diễm từ từ nhắm mắt duỗi thân mình thả lỏng tứ chi, muốn mượn ngâm trong nước, làm cho thần kinh chính mình vẫn buộc chặt có thể thả lỏng một chút. Có lẽ vì lần này mục tiêu ám sát quá mức khó chơi,bất tri bất giác, nàng mỏi mệt nằm trong bồn tắm lớn đang ngủ!

Trước mắt, đột nhiên chợt lóe, phút chốc hé ra trước mắt khuôn mặt trắng bệch không giống mặt người hiện lên.

Nàng động máy mắt, tâm nhất tỉnh, sợ tới mức thiếu chút nữa từ miệng nhảy ra.

Có thể nói, có lẽ cái kia là da mặt người.

Nguyên nhân nói cái kia không phải mặt người mà là da mặt người vì nàng chỉ nhìn thấy hé ra một chút hình dáng mặt nam nhân, nhưng là mặt trên cái gì đều không có, không có lông mi, không có mắt, không có cái mũi, càng không có miệng.

Có, chính là da mặt và đầu đầy tóc dài.

Lúc ấy, Thất Diễm sợ tới mức đã nghĩ thét ra kinh âm chói tai nhưng là cái kì quái kia thế nhưng lại có một lực lượng vô hình áp chế nàng làm nàng không thể kêu to, muốn chạy trốn càng không thể di chuyển nửa người.

Đồng thời nghe hắn thì thào nói: “Diễm Diễm, ngươi đã đi lâu như vậy, ta chờ ngươi lâu như vậy, là nên trở về rồi, là nên trở về rồi,.............”

Kia thanh âm nhẹ nhàng mà hư vô thanh lãnh mà âm trầm kia, như đến từ U Minh địa ngục, giống như đã trãi qua hàng ngàn hàng vạn cái luân hồi, thừa nhận đã chờ đợi mấy ngàn mấy vạn năm, là bao nhiêu khát vọng, là bao nhiêu ưu oán.

Cuối cùng,thấy một đôi tay gày như sài, tái nhợt vô huyết, móng tay dài nửa thước như quỷ trảo hướng nàng đi đến, cổ nàng giống như bị kháp trụ sẽ bị kéo vào vô uyên địa ngục kia: “ Diễm Diễm, trở về đi! Trở về đi! Trở về..............................”

Ngay tại thời khắc quỷ tráo kia sắp sửa kháp trụ cổ của mình nháy mắt, Thất Diễm một tiếng thết chói tai, rốt cuộc tỉnh lại.

Giật mình tỉnh lại, rùng mình một cái, nguyên lai nước trong bồn tắm đã sớm lạnh ngắt.

Bộ ngực sữa chuyển động lên xuống, nàng không ngừng thở hổn hển,nhìn quanh bốn phía, đây là nhà của chính mình,nàng đang ở trong bồn tắm, làm sao có cái gì quỷ trảo.

Hết thảy đều là mộng sao? Như thế nào lại có cái mộng chân thật như vậy?

Thất Diễm bước ra bồn tắm lớn,tùy tiện quàng quanh thân khăn tắm màu hồng, chuẩn bị đi ra phòng tắm.

“ Ba......”

Trong phòng tắm bỗng nhiên vang lên một tiếng vang thanh thúy.

Thất Diễm đã muốn đi đang đứng trước cửa phòng tắm hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy gương lớn kia trong phòng tắm, thế nhưng ở bên trong xuất hiện một cái khe!Cái khe là gấp khúc,cho dù trên gương là một hàng nước mắt, đang chảy trên mặt gương bóng loáng,chậm rãi trở thành màu đỏ,......

Thất Diễm đóng thật mạnh cửa phòng tắm, chạy trốn vào phòng ngủ của mình.

Trong phòng tắm, gương như thế nào mà vô duyên vô cớ vỡ ra đây?

Hơn nữa, tại sao cái khe là gấp khúc?

Chẳng lẽ chất lượng thủy tinh xuất hiện vấn đề? Vậy chuyện chảy ra huyết lệ là như thế nào?

Thất Diễm ngửa mặt nằm ở trên giường mở to hai mắt, trừng mắt nhìn trần nhà, đột nhiên lại nghĩ đến cái ác mộng trước kia, tâm như thế nào không thể bình tĩnh lại được.

Ác mộng cùng cái cảnh tử kia, như thế nào đều lộ ra điểm quỷ dị?

Không tự chủ được, Thất Diễm lại nhìn về phía bàn trang điểm, nhìn cái gương trên bàn kia.Tuy rằng trong lòng sợ hãi đến cực điểm nhưng Thất Diễm vẫn là thân bất do kỷ xuống giường , chậm rãi hướng đi bàn trang điểm.

Ngồi trước bàn trang điểm, trong gương ánh lên khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Thất Diễm.

Sờ vào mặt mình trong gương, Thất Diễm không tự chủ được lại nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Trái nhìn phải nhìn, đều không có vấn đề a! Chẳng lẽ hết thảy việc xảy ra lúc nãy đều là do mình quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác? Nếu là như vậy thì ảo giác quá mức chân thật mà thôi.

Trong vô hình, Thất Diễm nhẹ nhàng thở ra nếu hết thảy là như vậy thì không còn gì tốt hơn, bằng không người nhìn thấy rõ rảng như vậy, chỉ sợ nàng cũng cách tử không xa!

Chính là, đang lúc nàng phun ra một ngụm trọc khí , trong gương chính mình hình ảnh đột nhiên không thấy, cái kia không có mặt nam nhân lại xuất hiện ở trong gương, cặp quỷ trảo trắng bệch vô huyết dọa người mạnh xuất ra, muốn bắt cổ của nàng.

Thất Diễm bị dọa , theo ghế trên ngã ngửa xuống đất, sợ hãi ôm đầu liên tục kêu,bất chấp đau đớn liền chạy đi phía sau.

Mà lúc nãy một mảnh bình tĩnh gương, lúc này cũng chậm rãi vỡ ra, cái khe vẫn như cũ là gấp khúc, chậm rãi chảy ra huyết lệ,càng chảy càng nhiều, cuối cùng chảy thẳng xuống bàn trang điểm,nhưng lại hướng bên chân nàng chảy tới,..........

“A...........”

Nàng thét thảm một tiếng, thét âm cao chói tai đến nỗi toàn bộ tòa lầu đều run mấy lần.Nàng rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí kinh khủng này, mở cửa liền hướng bên ngoài cửa phóng đi.

Chúng ta có thể nhìn thấy một màn này, một nữ tử một mình quấn quanh thân khăn tắm màu hồng phấn , đang trong bóng đem chạy như điên.Hơn nữa nàng vẫn còn cảm thấy cái kia không mặt mũi nam tử cùng cặp vô huyết quỷ trảo kia hướng nàng đuổi theo, đuổi theo nàng xuất môn, đuổi theo nàng xuống lầu, cuối cùng đuổi theo nàng đến cuối ngã tư đường vĩnh viễn không biết lối ra.

Nhưng mà nàng không dám ngừng lại,chỉ có thể không muốn sống mà chạy về phía trước, vài lần nàng chạy chậm thiếu chút nữa đã bị cặp quỷ trảo kia cha tiến cổ họng, nàng chỉ có thể mất mạng chạy như điên về phía trước, chẳng sợ phía trước không có đường ra.

Đột nhiên, trong bóng tối tưởng như dài vô hạn cuối ngã tư đường, lóe ra ánh sáng chói mắt, cảm giác kích thích mãnh liệt khiến nàng không thể mở mắt ra được.

Đồng thời trong tai, không ngừng vang lên cái không mặt mũi nam nhân kia điên cuồng tiếng vang: “Diễm Diễm! Hoan nghênh trở về! Hoan nghênh trở về.................”

Này hết thảy hình ảnh, làm Thất Diễm sợ tới mức dùng hai tay nhanh ôm song nhĩ, mở miệng lớn muốn kêu cứu mạng! Nhưng là đột nhiên tới mãnh liệt một loại hít thở không thông , làm cho nàng cảm giác khó chịu như trái tim của mình bị ép mạnh sắp sửa nổ, cảm giác toàn bộ thân thể mình bị lực hút cường đại này làm tạo hình cải biến.

Ngay sau đó, bạch quang chợt lóe, Thất Diễm đã bị cái lực hút cường đại kia hút đi vào, trong bóng tối tưởng như dài vô hạn cuối ngã tư đường, đạo bạch quang kia chỉ xuất hiện một giây, ngay sau đó   biến mất không dấu vết. Ngã tư đường lại trở về dáng vẻ bóng tối bình thường của nó, coi như sự tình gì đều không có phát sinh qua.

Trời đất luân chuyển, trong cực nhanh thời gian,ngay sau đó Thất Diễm nàng cái gì cũng không biết !

Chính là, nàng không biết, tại đây tất cả sự việc đều biến mất, chúng ta quay lại màn ảnh Thất Diễm còn đang tắm rửa trong phòng tắm, chỉ thấy trong bồn tắm thật lớn kia còn nằm vị dáng người tuyệt mĩ thiên hạ, nhìn kỹ, sợi tóc hạ xuống, không phải Thất Diễm của chúng ta chứ còn ai?

Chính là nàng lẳng lặng nằm trong bồn tắm lớn, không biết còn có hơi thở hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro