Chương 3: Gặp Yêu Nghiệt Nam Nhân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong nhà mấy ngày cảm thấy thực lực của mình tăng chậm lại Bạch Hàn Nguyệt liền suy nghĩ đi Ma Thú rừng rậm rèn luyện.

Sáng sớm nàng vận một cái áo choàng màu tím trùm kín cả người chỉ chừa lại cái cằm thon nhỏ, thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng đi vào đám người.

Nàng không nhanh không chậm mà hướng về cửa thành, đột nhiên Bạch Hàn Nguyệt dừng chân nhìn một người đang cưỡi ma thú hướng đến nàng.

"Tránh ra" Nam tử ngồi trên lưng một con ma thú mã kiêu ngạo nói.

Bạch Hàn Nguyệt mắt lạnh nhìn về nam tử, nắm tay ẩn xuất hiện màu vàng võ sĩ chi lực, khi ma thú mã đến gần, nàng nhanh chóng đánh ra nắm tay thẳng vào đầu ma thú.

"Oanh"

Chỉ thấy nam tử từ lưng ma thú mã rơi xuống, còn ma thú mã lập tức đã tắt thở, còn nàng vẫn đứng một chỗ mọi người ngơ ngác nhìn.

"Người áo tím là ai a? Nàng ta không biết nam tử kia là Lôi gia người sao?". Tức khắc mọi người bàn tán lên.

Bạch Hàn Nguyệt nhíu mày thu tay, nhìn ma thú mã đã tắt thở, ma thú mã đã được thuần thú sư thuần hóa, không hề có lực công kích, hay phòng thủ cứ như vậy chết rồi.

"To gan, ai dám cản đường của bổn công tử"
Chỉ thấy nam tử kia bò dậy liền hung hăng lên thanh.

Bạch Hàn Nguyệt nhếch miệng thanh âm không phân biệt nam nữ đáp "ngươi đang cản đường ta, ta chỉ muốn dọn đường".

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, "nàng ta là ai? sao dám nói vậy với người Lôi gia a".

"Nàng ta không muốn sống đi"

"Nghe nói lần trước, có người đắc tội người Lôi gia người kia liền chết rất thảm thiết".

Lôi Hạo nghe nàng nói sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt trong mắt là sát ý "ngươi tìm chết" dứt lời trong cơ thể Linh lực phát ra dưới chân lập là Linh trận 2 ngôi sao 5 cánh, hai chấm đỏ tức khắc làm mấy người ở đây ồ lên.

"Nam tử này mới bao nhiêu a, tầm 20 tuổi đi thế nhưng thực lực cũng đạt tới nhị giai linh sư hỏa nguyên tố kia người áo tím chắc phải bỏ mạng rồi".

Bạch Hàn Nguyệt nhìn kia Linh Trận ánh mắt nheo lại, chưa cho ai phản ứng thân ảnh như tia chớp hướng về phía Lôi Hạo, Lôi Hạo vẫn chưa kịp làm ra cái gì phản ứng liền nghe:

"Phanh"

Một thân ảnh bay ra ngoài nặng nề mà rơi xuống mặt đất, mọi người há hốc mồm nhìn kia thân ảnh, lại nhìn người áo tím đang thu nắm đấm, trong đầu bỗng trống rỗng.

"Nàng là đại võ sư" bỗng một người nói làm tan không khí đang yên lặng.

Bạch Hàn Nguyệt nhìn kia thân ảnh rơi xuống đất xong liền ngất trong lòng than "quá yếu đi dù sao cũng là cái Linh sư".

Dưới sự bất ngờ của mọi người Bạch Hàn Nguyệt đi về phía Lôi Hạo.

"Nàng tính làm gì?"

"Không lẽ nàng tính giết người a"

Trong đầu mọi người nghĩ đến đây, trong lòng bỗng thấy sợ hãi lên, nhưng việc làm của Bạch Hàn Nguyệt làm mọi người ở đây lại một lần nữa há hốc mồm.

Chỉ thấy Bạch Hàn Nguyệt đi đến Lôi Hạo trong miệng lẩm nhẩm "ta là người tốt, ai bảo ngươi đến cản đường ta, làm cho ta tốn thời gian, còn nữa vừa rồi ma thú mã của ngươi quá hung dữ làm ta sợ, như vậy nhưng cũng nên bồi thường đi"

Tuy nói nhỏ nhưng ở đây ai cũng đều nghe trên đầu xuất hiện mấy vạch đen 'nàng vừa rồi sợ sao, có người nào sợ mà một đám đánh chết thứ mình sợ hay không, còn nữa nàng đánh người ta hôn mê xong giờ nói nàng là người tốt ai tin'.

Bạch Hàn Nguyệt cũng không để ý mọi người nghĩ gì, nàng ngồi xuống lụt soát Lôi Hạo toàn thân có thể nói là cái gì có giá trị nàng điều mang, trên người Lôi Hạo bây giờ chỉ còn kia một bộ quần áo, nhẫn không gian đã bị người nào đó lấy đi.

Trước khi đi còn để lại một câu "ta thật là người một người tốt, còn biết để lại cho người quần áo haizz" tức khắc làm mọi người ở đây trong lòng liền mắng nàng 'vô sỉ'.

Nhìn Lôi Hạo đang hôn mê, trong mắt mọi người là thương hại cùng thương hại thế nhưng không ai dám đến gần, sợ mang tội vào thân. Cho khi Bạch Hàn Nguyệt rời đi mọi người cũng tán ai làm việc nấy.
*****. .*****
Bạch Hàn Nguyệt cầm trên tay nhẫn không gian, diện tích cũng không lớn nhưng đủ nàng dùng tạm thời, một đường đi vào Ma Thú rừng rậm.
***

Nàng từ trong không gian lấy ra một cây chụy thủ, nhìn con Thổ Lang nhị giai ma thú trước mặt, nàng vừa vào Ma Thú Rừng Rậm thì đã bị thổ lang này chặn đường.

Trong mắt hiện lên một tia khó nói hưng phấn, nắm chặt chụy thủ vận dụng trên người phong nguyên tố 1 đoàn màu lục hoang mang bao lấy nàng, một chân vừa dặm nhảy lên hướng về phía thổ Lang.

"Ngao ô~" Thổ Lang gào lên cũng nhảy lên.

Bỗng chốc thân ảnh 1 nhân 1 thú đấu lên. Bạch Hàn Nguyệt nhắm vào mắt của thổ Lang mà đi, Thổ Lang một né, chụy thủ đâm vào kia khóe mắt bỗng chốc mùi máu tươi lan tràn khắp nơi,1 kích không trúng mục tiêu làm nàng nhíu mày, nhưng mà một kích này lại làm Thổ Lang tức giận. Chỉ thấy một cái mống vuốt quét qua nàng nhanh chóng vận dụng phòng nguyên tố né đi chỉ là vẫn bị thương cánh tay, máu tươi đầm đìa.

Bạch Hàn Nguyệt nhìn kia bị thương cánh tay trong mắt không có một chút sợ hãi mà là càng thêm khát máu khóe môi thị huyết tươi cười, cầm chặt chụy thủ, lần này nàng nhanh chóng nhảy lên ngồi trên lưng thổ lang 1 đao đi xuống.

"Ngao ô~~" Thổ Lang ăn đau tức giận mà quẳng vẻo cơ thể muốn làm nàng lăn xuống, mà nàng Bạch Hàn Nguyệt trong mắt thị huyết càng tăng không giảm, không biết lúc nào đầu áo choàng đã rơi xuống lộ ra kia khuynh thành dung mạo mà trong mắt thị huyết lại làm tăng lên vẻ yêu mị xinh đẹp.

Bạch Hàn Nguyệt rút chụy thủ ra một lần nữa đâm xuống, nếu để ý sẽ thấy xung quanh chụy thủ có một lớp băng một đao đâm xuống bỗng chốc làm thổ Lang nằm xuống, hơi thở dần suy yếu rồi biến mất.

Bạch Hàn Nguyệt nhảy xuống đào xong ma hạch rồi đi, ở đây mùi máu tươi quá nồng, không an toàn, bây giờ thể lực nàng gần kiệt, nếu gặp phải ma thú thì sẽ không hay.

Ở nơi tối nào đó, một màng này rơi vào một cặp mắt tím sâu thẳm, trong mắt hiện lên sự hứng thú rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro