Chương 6: Dự kiến ái tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cứ thế nằm ôm nhau ngoài bờ biển, Phác Trí Nghiên chỉ cần giương mắt là có thể nhìn thấy gương mặt của Phác Hiếu Mẫn, còn có hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô, so với gió biển càng nhu hòa hơn.
Đôi mắt Phác Hiếu Mẫn cứ nhìn chăm chú làm cho tim Phác Trí Nghiên đột nhiên đập nhanh hơn, không kìm chế được sự căng thẳng trong lòng. Từ lúc làm hướng dẫn viên cho đến bây giờ, cô đã tiếp xúc qua rất nhiều du khách, cũng đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có một ai, không có một người nào như Phác Hiếu Mẫn làm cho cô không biết phải ứng phó thế nào.
Trong lòng cô bỗng nhiên giống như có một sợi dây vô hình đang khuấy động, phát ra tiếng vang ong ong, ở trong lồng ngực thật lâu không chuyển dời đi được.
Phác Hiếu Mẫn hoàn toàn không ý thức được bản thân trong lúc vô tình đã trêu chọc tâm tư người khác, cô vẫn tràn trề hứng thú ngắm nhìn gương mặt Phác Trí Nghiên, cuối cùng còn đưa ra kết luận: "Trí Nghiên, môi của em thật đẹp, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái."
Vừa lúc đó sóng biển cũng đánh lên bờ, lần này phạm vi rất rộng, thẳng tiến vào chỗ Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn đang nằm. Nước biển và cát cùng lúc tràn vào Phác Trí Nghiên, hoàn toàn nhấn chìm cô vào trong nước, nhưng người đang nằm bên trên không hề nhận thức được, vẫn cười ha hả nhìn cô chằm chằm.
Cô dở khóc dở cười nói: "Phác Hiếu Mẫn, chị muốn mưu sát hướng dẫn viên của chị phải không, muốn em chết đuối hay sao?"
"Hehe, hướng dẫn viên tốt như vậy, chị làm sao nỡ!" Phác Hiếu Mẫn hi hi ha ha kéo cô lên, ngồi phệt xuống bờ cát rồi thình lình hét lên một tiếng, làm cho Phác Trí Nghiên giật mình: "Chị làm sao thế?"
Phác Hiếu Mẫn chau mày, đưa tay ra sau lưng sờ sờ túi quần, sau đó xòe bàn tay đang nắm chặt ra trước mặt Phác Trí Nghiên: "Cho em nè, quen biết em chị rất vui!"
Là một vỏ sò khá lớn, Phác Trí Nghiên vui vẻ nhận, cười nghịch ngợm nói: "Cám ơn quà ra mắt của chị, trông chị chân thành như thế, em đành nhận vậy."
"Ôi thật là vinh hạnh!" Phác Hiếu Mẫn cũng trêu đùa đáp lời. Hai người phụ nữ sau khi quen thuộc thì thả lỏng hơn rất nhiều, cùng nhau đi đào vỏ sò đang vùi mình trong cát ở khắp nơi, đợi chơi đủ đến lúc chuẩn bị về khách sạn thì cũng đã đào được hơn nửa thùng.
"Chị muốn đem tất cả về nuôi trong bể cá."
"Lớn lắm, làm sao đặt vào bể cá được? Với lại tụi nó lớn lên trong biển, mất nước mặn sẽ chết."
"Hic, vậy à." Phác Hiếu Mẫn cảm thấy rất đáng tiếc. "Vậy thì trả chúng về với biển thôi, dù gì chúng ta chơi cũng vui lắm rồi."
Lúc trở về hai người đều đã ướt sũng, Phác Hiếu Mẫn không hề e dè cởi chiếc áo đang dính rất nhiều cát, lộ ra áo ngực màu đen bên trong làm cho Phác Trí Nghiên đỏ mặt, lập tức quay đi đưa lưng về phía cô.
Phác Hiếu Mẫn quẳng chiếc áo dính đầy cát ra một góc rồi lấy khăn lông quấn người lại, thấy Phác Trí Nghiên vẫn còn ăn mặc chỉnh tề đứng ở kia thì ngạc nhiên hỏi: "Trí Nghiên, em cũng ướt hết rồi, cởi đồ ra đi, chúng ta tắm chung nhé."
"Không, không cần, chị tắm trước đi, chừng nào chị xong thì em vào tắm sau."
Cô đưa lưng về Phác Hiếu Mẫn, mặc kệ nước biển ướt áo thấm vào người, lộ ra đường cong thân thể tuyệt đẹp. Phác Hiếu Mẫn xõa tóc ra, chân trần đi đến, kề đầu sát bên tai cô, xấu xa hỏi: "Làm sao, em xấu hổ à?"
"Không có, hai người tắm không tiện, chị còn không chịu đi tắm nhanh lên!"
Phác Trí Nghiên đẩy Phác Hiếu Mẫn ra rồi nhanh chân kéo cửa kiếng bước vội ra ngoài ban công, Phác Hiếu Mẫn gãi gãi mặt, thì thôi vậy!
Tẩy sạch đi hạt cát cuối cùng trên người, Phác Hiếu Mẫn đổi một chiếc áo thun rộng thùng thình đi ra. Sau đó đi đến ban công kéo cái người vẫn còn đang ngây ngốc đẩy mạnh vào phòng tắm.
Phác Hiếu Mẫn lấy điện thoại di động mấy hôm nay vẫn để trong túi ra khởi động, lập tức tiếng tít tít kêu loạn cả lên, hộp thư toàn là tin nhắn của Tuấn Hưởng gửi đến.
"Hiếu Mẫn, em đi đâu vậy? Tại sao em tắt máy? Anh rất lo cho em."
"Hiếu Mẫn, em định làm thật sao? Cho anh một cơ hội nữa được không? Anh thật sự rất yêu em! Chưa từng thay đổi!"
"Em yêu à, anh muốn cưới em, em trả lời anh được không, em đừng bỏ mặc anh mà! Bác gái nói cho anh biết là em đi du lịch giải sầu, chuyện của tụi mình anh không nói với bác. Hiếu Mẫn, sao em có thể bỏ anh lại một mình?"
"Anh thật sự rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ!"
Phác Hiếu Mẫn xóa đi tin nhắn, đóng điện thoại lại quăng lên trên giường, ôm gối thở dài một hơi. Tình cảnh này bị Phác Trí Nghiên vừa lau tóc vừa bước ra ngoài tình cờ thấy được, liền hỏi "Có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì." Phác Hiếu Mẫn ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Phác Trí Nghiên ngồi đến cạnh mình.
"Trí Nghiên, em từng yêu ai chưa?"
"Hừm, em có."
"Vậy vì sao lại chia tay?"
"Bởi vì rất nhiều nguyên nhân. Tình yêu ấy mà, thật ra cũng có thời hạn, nó không thể vĩnh viễn tươi trẻ nên một khi đã đến hạn thì không thể không chia ly." Giọng Phác Trí Nghiên nghe buồn man mác, Phác Hiếu Mẫn làm cho cô nhớ đến Tú Nghiên.
Người càng tốt bụng lại càng yếu đuối. Các cô dù có yêu nhau nhiều hơn nữa nhưng cũng không thể không đối mặt với lựa chọn, giữa người yêu và người thân, chỉ có thể tàn nhẫn lựa chọn.
Trịnh Tú Nghiên lựa chọn là gia đình của mình, cô cũng không có tư cách nào nói người ta sai. Một bên là người mình yêu nhất, một bên là gia đình thân thương, lúc đó Tú Nghiên ắt hẳn cũng vô cùng đau khổ. Đây là những điều sau khi chia tay Tú Nghiên nhiều năm sau, vết thương cũng đã dần nhạt, Phác Trí Nghiên mới nhìn nhận được.
Mỗi người đều đang tìm kiếm một người nào đấy có dũng khí, có thể cùng mình trải qua một đời, một người sẵn sàng đối mặt với áp lực. Đáng tiếc, Tú Nghiên không phải người đó.
"Tình yêu cũng có thời hạn." Phác Hiếu Mẫn nhẹ nhàng lặp lại, có lẽ tình cảm giữa mình và Tuấn Hưởng cũng đã đến kỳ hạn nên mình mới cảm thấy chán nản như thế này.
"Chị đang nhớ bạn trai à?"
Phác Hiếu Mẫn lắc đầu, cười khổ nói: "Chị và anh ta đã chia tay, lần này đi Hải Nam chính là vì né tránh anh ấy."
Đáy lòng Phác Trí Nghiên nổi lên một biến hóa vi diệu, nghe như thế, tự nhiên có chút vui sướng nho nhỏ.
"Vì sao hai người chia tay?"
"Như em nói đó, đã đến thời hạn." Phác Hiếu Mẫn duỗi chân ra, kê lên đùi Phác Trí Nghiên, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp: "Trí Nghiên, chị phát hiện em đúng là một cô gái rất dịu dàng, nếu chị là đàn ông, nhất định sẽ rất quý trọng em."
Phác Trí Nghiên đột nhiên đứng phắt dậy, làm cho Phác Hiếu Mẫn giật nảy mình: "Sao thế?"
"Không có gì, em chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa làm ghi chép."
Phác Trí Nghiên lạnh lùng trở lại giường của mình, mở máy tính ra, không hề liếc mắt nhìn Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn không rõ vì sao, quay đầu nhìn cô một lúc rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Phác Trí Nghiên ngừng ngón tay đang gõ máy tính không ngừng, ngây người nhìn chằm chằm vách tường đối diện. Vì sao mình lại như thế, vì sao lại tức giận chỉ vì một câu nói của người ta? Đâu phải lần đầu tiên nghe thấy những lời tương tự thế này.
Những người bên ngoài rõ ràng không hiểu rõ tình cảm của các cô, nhưng vẫn luôn tự cho mình là đúng, còn bình luận chỉ trích như là chuyện của mình, sẵn sàng gán cho người ta cái mác như những người không bình thường, giọng điệu thì tràn đầy khinh bỉ và coi rẻ người khác. Phác Trí Nghiên đã sớm quen rồi, các cô nào có làm gì sai trái, không cần thiết phải xấu hổ hay gì cả, yêu chính là yêu, còn có thể là gì khác? Còn tốt hơn những người cũng yêu đồng tính nhưng không dám thừa nhận còn ra vẻ hùng hồn!
Có điều, tựa hồ Phác Hiếu Mẫn và những người qua đường giáp ất bính đinh kia không hề giống nhau, cô ấy có hảo cảm với cô. Trong tiềm thức, Phác Trí Nghiên hy vọng Phác Hiếu Mẫn đứng về phía những người có tình cảm đồng tính, vậy mới lý giải được những hành động thân mật kia. Nhưng khi nghe thấy câu nói kia, có lẽ người ta cũng cho rằng đàn ông và phụ nữ mới là bất di bất dịch, mới là chính đáng nhất.
Thôi quên đi, hà tất phải để ý nhiều như thế? Phác Hiếu Mẫn không phải Nhã Ân, cũng không phải bạn bè thân thiết vô cùng. Chờ kết thúc chuyến du lịch này thì làm gì còn có thời gian gặp nhau nữa? Người ta có bạn trai, cho dù bây giờ đã chia tay thì trước sau gì cũng sẽ đi tìm một người đàn ông tốt khác.
Phác Trí Nghiên gỡ mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương, có chút mất mác trong lòng.
Trong cuộc sống hiện thực cô không đạt được tình yêu vẹn tròn nên đã đem tất cả tình cảm nhiệt huyết ấy đặt vào tiểu thuyết của mình. Các cô gái dù trên đường đời có nhận bao nhiêu điều trắc trở vẫn sẽ dũng cảm nắm chặt tay nhau tiến về phía trước. Cô sẽ cho nhân vật của mình có một kết cục hoàn mỹ, dù cho đó là khả năng rất nhỏ bé trong thực tế thì chí ít trong tiểu thuyết, họ vẫn có thể cùng nhau đến cuối con đường.
Không biết về sau mình sẽ gặp phải người như thế nào?
Phác Trí Nghiên tắt đèn ngủ, đến lúc ấy, liệu người ta có dũng khí nắm tay mình bước đi hay không?
Tinh tinh tinh. Điện thoại di động reo vang, Phác Trí Nghiên cầm lên, là tin nhắn của Lý Trí Hân.
"Hihi, hôm nay đi theo du khách có cực khổ không? Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt nha."
Phác Trí Nghiên nhắn tin trả lời lại: "Em đang ở đâu?"
"Em đang ở trường, đang chịu đựng bức xạ vi tính nè."
Tin nhắn cuối cùng là một biểu tượng 囧, Phác Trí Nghiên khẽ cười thành tiếng, hồi đáp: "Vậy em cũng nghỉ sớm đi, đồ quỷ sứ."
"Hic, nửa đêm nửa hôm còn nói quỷ này quỷ kia không có tốt đâu. Chị muốn em ngủ không yên à?"
"Đừng có làm bộ, không biết ai mới là kẻ thích nửa đêm đeo tai nghe xem phim kinh dị? Như vậy mà em còn ngủ được, đừng có nói chút việc nhỏ như con thỏ này."
"Huhu, chị thật là xấu, chuyên bắt nạt trẻ con. Em không chơi với chị nữa, đi ngủ đây, hic, ngủ ngon!"
"Hahaha, giận dỗi làm chi. Ngủ ngon nhé, mơ giấc mơ đẹp."
Tính cách và tuổi tác Lý Trí Hân tỷ lệ thuận với nhau, hoặc có thể nói tâm lý so với tuổi tác còn nhỏ hơn một chút, thường xuyên trêu chọc làm cho Phác Trí Nghiên không nhịn được cười. Nói chung cô cảm thấy Lý Trí Hân giống như một cô gái nhỏ, luôn cần người khác che chở bảo vệ.
"Sao còn chưa ngủ?"
Trong đêm tối tự nhiên phát ra âm thanh dọa Phác Trí Nghiên sợ hết hồn, là giọng nói của Phác Hiếu Mẫn.
"Chị còn chưa ngủ sao?"
"Uh, mới thiếp đi một lúc, nhưng ngủ không sâu." Phác Hiếu Mẫn trợn tròn mắt nhìn cô: "Giờ này còn nhắn tin à? Hì hì, có phải có người thương rồi không?"
"Là em gái của em." Phác Trí Nghiên tắt màn hình điện thoại, "Thôi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy, không có tinh thần ăn chơi đâu."
"Ờ." Phác Hiếu Mẫn ngoài miệng đáp lời nhưng hai mắt vẫn mở to nhìn Phác Trí Nghiên đến lúc người ta nhắm hai mắt lại, sau đó mới dịu dàng chúc ngủ ngon.
Không biết Phác Trí Nghiên yêu thích người như thế nào nhỉ? Bỗng nhiên Phác Hiếu Mẫn thấy tò mò, có lẽ là một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn hay là một chàng thanh niên vừa gầy vừa cao? Là một người trẻ trung vui tính hay người nghiêm túc thận trọng?
Nghĩ một hồi Phác Hiếu Mẫn mới ý thức được bản thân hình như tò mò quá mức cần thiết, xoay người quay về giường của mình, tự cười bản thân để ý quá nhiều rồi. Người ta yêu ai là quyền tự do của người ta, tự nhiên phải để ý đoán mò làm cái gì? Thôi đi ngủ, giấc ngủ quan trọng hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon