Chương 5: Hành trình Hải Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì ngủ quá nhiều suốt dọc đường đi, nên mới 5h sáng Phác Hiếu Mẫn đã tỉnh giấc. Cô duỗi lưng ngồi dậy, vui vẻ liếc nhìn xung quanh.
Phác Trí Nghiên đang nằm ở giường bên kia, chăn trùm kín từ cổ xuống chân, dáng vẻ ngủ trông rất ngon lành. Phác Hiếu Mẫn nhớ đêm qua cô mỏi mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ, nghĩ thầm giày của mình ắt hẳn do cô bé này cởi ra giùm, thật là xấu hổ quá đi mất.
Giẫm đôi chân trần lên thảm, cầm đôi dép rón rén bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ cơ thể đầy mùi mô hôi, đến lúc này mới thấy khoan khoái nhẹ nhàng không ít.
Khí trời sáng sớm đặc biệt mát mẻ trong lành, huống hồ là thành phố Tam Á ở cạnh bờ biển này. Cho dù chỉ đứng ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được hương thơm cỏ cây ở khắp nơi nơi. Phác Hiếu Mẫn kéo cửa kính đi ra ban công, chỉ muốn hòa mình vào với thiên nhiên.
Phòng của các cô ở tầng một, bên ngoài ban công là một hồ nước nhân tạo được trang trí thêm vài hòn non bộ, mặt hồ trong suốt, từng đàn cá nhỏ đang vui vẻ bơi lội. Xung quanh hồ nước được trồng các cây cọ cao vút, vài cây dừa thẳng tắp, thêm vài bụi chuối đỏ, còn có một số loài hoa cô không biết tên, phong cảnh đẹp không bút mực nào tả xiết, làm Phác Hiếu Mẫn vô cùn nhiên xen lẫn thú vị cảnh đẹp nơi đây.
"Thức dậy rồi à?"
Phác Hiếu Mẫn quay đầu nhìn lại, thấy Phác Trí Nghiên đứng ở cạnh cửa mỉm cười, vẫn là đôi chân trần trên thảm, tóc nâu gợn sóng xõa xuống bờ vai, trông như một con búp bê cỡ lớn.
"Uh, cám ơn em tối qua đã chăm sóc cho chị." Phác Hiếu Mẫn có chút bối rối: "Làm phiền em nhiều quá."
"Đâu có gì đâu, khách hàng là thượng đế, phục vụ chị chính là bổn phận của em mà."
Đột nhiên Phác Hiếu Mẫn nổi lên ý nghĩ muốn trêu đùa, bèn nhướng mày nói, "He he, lời em nói dễ làm người khác liên tưởng lắm nha."
Phác Trí Nghiên ra vẻ nghiêm túc trả lời: "Tiểu nữ bán nghệ không bán thân."
Nói xong hai người không khỏi nhìn nhau cười phá lên. Phác Hiếu Mẫn liếc nhìn đồng hồ quả quýt treo trên tường, còn chưa đến sáu giờ.
"Em không ngủ thêm à? Có phải chị làm ồn nên đánh thức em không?" Phác Hiếu Mẫn cảm thấy rất kỳ lạ, hầu như Phác Trí Nghiên không ngủ chút nào trên máy bay, lúc lên xe cũng vẫn tỉnh táo, thế mà lại có thể dậy sớm như vậy.
"Không phải. Em làm nghề này lâu rồi nên thói quen dậy sớm, dù không để chuông báo thức thì cứ đến giờ này cũng sẽ tỉnh giấc." Phác Trí Nghiên vừa nói vừa tập chút động tác thư giãn gân cốt: "Chị thấy nơi này được không?"
Hiếu Mẫn gật đầu liên tục: "Chị không nghĩ khách sạn Hải Nam lại tốt như vậy, giống như khu resort vậy đó. Xem như bỏ một tháng tiền lương cũng đáng. Ở thành phố không có nhiều cơ hội để hòa mình với thiên nhiên như ở đây đâu."
"Hì hì, còn có một thứ mà chị chưa nghĩ tới đâu."
"Còn có sao, là cái gì vậy?"
"Chị chờ em một chút, em sẽ dẫn chị đi xem."
Phác Trí Nghiên nhanh chóng rửa mặt thay quần áo: "Mang giày vào, đi theo em."
Phác Hiếu Mẫn theo Phác Trí Nghiên đi ra ngoài. Vì ngày hôm qua đến đây đã là tối muộn nên cô không có thời gian nhìn kỹ, đến lúc này mới phát hiện nơi này so với bản thân tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều. Từng tòa biệt thự đủ mọi kiểu dáng tinh xảo được xây dựng xen kẽ, bao bọc xung quanh là thảm cỏ xanh mướt và vườn hoa rực rỡ, làm cho cô có ảo giác bản thân như lạc vào khu vườn bí mật. Xuyên qua con đường nhỏ quanh co ra khỏi chỗ ở, trước mặt là một con đường lớn vừa dài vừa thẳng tít tắp, hai bên đường trồng rất nhiều dừa, trên ngọn cây đầy ắp các trái dừa thuần một màu xanh biếc.
"Ở Hải Nam phong phú nhất là dừa, hầu như nhà nào cũng có một cây. Cứ đến mùa thu hoạch có thể bán được rất nhiều tiền. Ngày hôm nay đi chơi chúng ra còn có thể ăn rất nhiều loại hoa quả khác

ở địa phương nữa đấy."
Phác Trí Nghiên vừa nói vừa dẫn Phác Hiếu Mẫn đi ra ngoài cửa chính của khách sạn, men theo con đường nhựa đi về hướng Bắc, chừng khoảng 5 phút sau, Phác Trí Nghiên kéo kéo tay áo Phác Hiếu Mẫn, chỉ về phía bên phải nói: "Chị xem bên kia là cái gì?"
Phác Hiếu Mẫn nhìn thấy cơ hồ mênh mông là biển rộng, kéo dài đến tận chân trời.
"Ôi, là biển, chúng ta đến biển rồi này!"
Phác Hiếu Mẫn hưng phấn chạy trên bờ biển, vui sướng tạo ra từng dấu chân dài trên cát. Cô đứng trước biển hít một hơi thật sâu, lắng nghe trong gió biển một mùi hương nhàn nhạt đặc trưng.
Sáng sớm từng cơn sóng ngoài khơi nhẹ nhàng vỗ về, sương mù dày đặc mơ hồ che phủ đường chân trời, xa xa có một chiếc thuyền đánh cá đang thong thả lướt trên mặt biển. Trên bầu trời từ từ xuất hiện vòng mặt trời màu đỏ, đẹp như một bức tranh. Đứng ở giữa bao la đất trời, cô đột nhiên thấy mình mới nhỏ bé làm sao.
"Đây là lần đầu tiên chị chân chính nhìn thấy biển, so với tranh ảnh thì đẹp hơn rất nhiều!"
Phác Hiếu Mẫn cười, khóe mắt cong cong. Cô giang hai tay, giống như trẻ con hướng ra ngoài biển rộng kêu một tiếng thật to. Gió biển nhè nhẹ phả vào mặt, thổi lên mái tóc và quần áo của cô, tựa hồ bao nhiêu phiền muộn cũng bị cuốn bay đi.
Phác Trí Nghiên vui lây niềm vui của Phác Hiếu Mẫn, cô chắp tay đứng phía sau, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp. Thì ra giúp người vui, mình cũng vui niềm vui của người. Cô đã đi qua rất nhiều nơi, thấy qua rất nhiều biển, mỗi một lần đều là một cảm thụ khác nhau. Cô cũng từng dẫn theo rất nhiều người đi tới biển, mỗi một người sẽ là một phản ứng khác nhau, nhưng chỉ có Phác Hiếu Mẫn là thẳng thắn thành thật nhất, cô gái ấy không hề kiêng dè hay che giấu chút nào sự vui sướng và kinh ngạc của mình.
Sau khi ăn trưa xong, hướng dẫn viên du lịch Dương Đạo của khách sạn Hải Nam tiếp nhận đoàn du lịch của Phác Trí Nghiên, bắt đầu đưa du khách lên xe buýt chuẩn bị chuyến hành trình. Phác Trí Nghiên cũng lên xe theo đoàn.
Bầu không khí trên xe vô cùng sống động, hướng dẫn viên du lịch mang theo loa phóng thanh giới thiệu bản thân, lời lẽ hài hước làm tất cả hành khách đều cười phá lên. Phác Trí Nghiên mở cửa sổ, thành phố Hải Nam thật xinh đẹp, đâu đâu cũng là một màu xanh tươi mát. Đây là nơi cô yêu thích nhất, phong cảnh này giúp cho con người có rất nhiều nguồn cảm hứng.
Cửa sổ hàng trên đột nhiên cũng bị kéo ra, âm thanh kéo cửa sổ sàn sạt làm Phác Trí Nghiên cắt đứt luồng suy nghĩ, cô quay đầu qua chỗ khác, thấy vẻ mặt Phác Hiếu Mẫn đang cười khanh khách.
"Suy nghĩ gì mà thất thần vậy?"
Phác Hiếu Mẫn quơ quơ máy chụp hình trong tay, "Bị chị chụp được rồi."
"Em đang thưởng thức phong cảnh." Phác Trí Nghiên vén mấy sợi tóc đang che khuất gương mặt ra sau vành tai, "Về lại đất liền không có phong cảnh thiên nhiên đẹp như này nữa đâu."
"Cái này chị tán thành!" Phác Hiếu Mẫn cũng nghiêng đầu ra ngoài ngắm nhìn rừng cây xanh tươi tốt: "Sau này già nếu có thể đến đây dưỡng lão thì còn gì tốt bằng!"
"Hai người kia, đưa đầu vào, ngồi đàng hoàng lại. Tiểu Nghiên, sao lại để du khách làm hành động nguy hiểm vậy hả!"
Dương Đạo ngồi ở hàng đầu phát hiện Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên đưa đầu ra ngoài lập tức ngăn cản. Phác Trí Nghiên le lưỡi nhìn Phác Hiếu Mẫn, lập tức nghiêm túc ngồi thẳng lại, lấy máy vi tính trong túi ra ghi chép hành trình.
Xe chạy đến bến tàu, Dương Đạo hướng dẫn hành khách lên thuyền, bắt đầu đi trạm thứ nhất, biển Ngọc Đại.
Vì Phác Hiếu Mẫn bị say tàu nên không còn tí hăng hái nào, trong khi tất cả mọi người đang hăng say chụp ảnh đẹp, chỉ có cô ngồi bất động trên ghế, muốn đổi tư thế cũng thấy choáng váng. Vừa mới qua 20 phút thủy trình, cô đã không chịu nổi.
"Phác tiểu thư, chị làm sao vậy, không khỏe à?"
Phác Trí Nghiên nhận ra sự khác thường của cô, ân cần thăm hỏi. Phác Hiếu Mẫn gật gù, vừa mới định nói chuyện đột nhiên chiếc thuyền xóc nảy hai cái, lập tức đem mấy lời cô định phát ra đều thu trở lại, Phác Hiếu Mẫn che miệng, khó chịu muốn nôn.
"Em có thuốc say xe, không biết đối với say tàu có công hiệu hay không nhưng chị cứ thử đi."
Phác Trí Nghiên đưa hai viên thuốc cho Phác Hiếu Mẫn, sau khi đợi cô uống xong thì giúp cô đổi chỗ ngồi khác, lúc này Phác Hiếu Mẫn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi du thuyền cập bến, các du khách bắt đầu lũ lượt rời khỏi thuyền, chạy đến bờ biển chụp hình, còn đám trẻ con thi nhau lượm cành cây đào vỏ sò trong cát.
Vào lúc này Phác Hiếu Mẫn đã vượt qua cảm giác say tàu, tinh thần thoải mái liền nài nỉ Phác Trí Nghiên đi cùng cô lên bờ chụp ảnh.
Các hành trình sau đó diễn ra vô cùng êm đẹp, các du khách chia nhau ra đi rải rác, có người đi lặn biển, có người đi du thuyền, có người lại dạo chơi trên bờ biển. Phác Hiếu Mẫn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Phác Trí Nghiên, mỗi lần tìm ra đều phát hiện cô gái này đang ôm máy vi tính không ngừng gõ gõ, đôi lúc sẽ dừng lại, suy tư điều gì đó.
Cô gái nhỏ này chắc là rất bận rộn, làm hướng dẫn viên có lẽ rất khổ cực. Phác Hiếu Mẫn duỗi hai ngón tay trỏ và ngón tay cái tạo thành một khung ảnh hình chữ nhật thu Phác Trí Nghiên vào tầm mắt, hài lòng gật đầu, sau đó lấy máy ảnh ra, lén lút đem hình ảnh người con gái đang ngồi ở bồn hoa chăm chú đánh máy lưu lại.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, xe buýt đưa bọn họ đến nơi họ sẽ lưu trú đêm nay. Dương Đạo và Phác Trí Nghiên phát chìa khóa phòng cho tất cả hành khách, còn có trang phục bãi biển được khách sạn tặng. Dương Đạo nói với mọi người từ đây đi ra ngoài khoảng một trăm mét chính là bờ biển, đến buổi tối sẽ có rất nhiều tiết mục giải trí.
Ăn xong cơm tối, Phác Hiếu Mẫn lập tức thay đổi trang phục đi biển, lôi kéo Phác Trí Nghiên chạy ra ngoài chơi. Tất nhiên người này đã đem Phác Trí Nghiên biến thành hướng dẫn viên du lịch độc quyền của riêng mình. Phần vì Phác Trí Nghiên có thái độ phục vụ chu đáo, phần vì dù sao người ta cũng chỉ có một mình, nên cũng không đành lòng từ chối.
Lúc này bầu trời đã tối đen, trên bờ biển từng hàng đèn chiếu sáng rực rỡ, đàn ông uống rượu, phụ nữ xem sóng vỗ, trẻ nhỏ thì cầm xẻng và xô nhỏ trên bờ cát đào cua.
"Ôi nơi này thật tuyệt vời, khắp nơi đều có nước. Trong khách sạn có hồ bơi, ở đây có nước biển, haha, Phác Trí Nghiên, chị đi chuyến này đúng là không uổng công!"
Phác Hiếu Mẫn giẫm chân trần trên cát, giờ phút này đang là thủy triều, nước biển từng bọt trắng xóa tràn lên mu bàn chân cô, vô cùng mát mẻ. Hạt cát ở đây mịn hơn so với biển Ngọc Đại, không rát chân chút nào, đi ở bên trên vừa mềm mại vừa thoải mái.
Phác Trí Nghiên đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất dùng ngón tay vẽ cái gì đó, Phác Hiếu Mẫn rất tò mò, cô tiến lên phía trước, ra là đang vẽ một con heo mập đang giang cánh bay trên biển.
"Em lại còn biết vẽ à?" Phác Hiếu Mẫn rất kinh ngạc, "Hướng dẫn Nghiên, em đúng là đa tài đa nghệ!"
"Ha ha, lúc còn đi học em thích xem hoạt hình, nên rảnh rỗi hay thích vẽ linh tinh." Phác Trí Nghiên khẽ cười khoanh chân ngồi bệt xuống cát, đến nơi này cả người giống như là nhẹ nhàng hơn nhiều vậy.
Phác Hiếu Mẫn gật đầu liên hồi, hai mắt sáng rực cầm lấy cánh tay cô: "Chị trước đây cũng rất thích tranh hoạt họa, nhưng không được khéo tay, học không được mấy thứ này, Trí Nghiên, em vẽ cho chị một bức được không? Năn nỉ mà!!"
Phác Trí Nghiên nghe thấy cô xưng hô thân mật hơi sững sờ, ngượng ngùng nở nụ cười: "Tặng chị được mà, cần gì phải làm vẻ đáng thương."
"Thật à? Woah, Trí Nghiên em thật là tốt bụng!" Phác Hiếu Mẫn hưng phấn không thôi, giang hai tay ôm lấy cô, Phác Trí Nghiên ứng phó không kịp, bị mất đà té ngã trên cát, toàn bộ sau lưng đều bị cát bên trong nước thấm vào người.
Phác Hiếu Mẫn hầu như thích hết mấy thứ gần gũi đáng yêu, hiển nhiên Phác Trí Nghiên được cô liệt vào hàng ngũ này, vì lẽ đó nhìn thấy Phác Trí Nghiên, Phác Hiếu Mẫn liền không nhịn được muốn thân cận với người ta. Đối với cô mà nói, nhận thức của các cô nhiều hơn cái thực tế chỉ biết nhau một hai ngày.

e

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minyeon