Chương 7. {...} (SS2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7. Tình bạn là một cái cây, tình yêu là một cái cây, cái cây chỉ là cái cây

Phần 2 : "Cháy rừng...!"

Sau một tháng không còn tới trường, ngày hôm nay đây nó lại quyết định tới nơi đây để ngắm nhìn nơi có biết bao kỷ niệm với nó trước khi ra đi. Đúng, nó đã quyết định rời khỏi Hà Nội.

Nó đã trở về nhà và kể cho ba nó nghe toàn bộ sự việc sau khi đã suy nghĩ thật kỹ. Và rồi nó xin ba nó cho nó quay về Sài Gòn, nó sẽ làm thủ tục chuyển vào chi nhánh của trường trong đó và tiếp tục học tại đó. Tất nhiên là ba nó phải đồng ý với nó thôi, tất cả những điều ông làm chỉ mong nó vui vẻ và hạnh phúc, hơn nữa ông cũng không tiện đi quá sâu vào đời tư của con mình bởi ông tôn trọng đời sống cá nhân của nó.

Ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua ô cửa kính của chiếc xe bus thân thương mà ngày ngày nó vẫn đến trường, nó vẫn còn buồn lắm. Nó nghĩ về tất cả những kỷ niệm trên những chiếc xe bus của Hà Nội, rồi cả những kỷ niệm của nó và Ánh trên chiếc xe này, tất cả như vừa xảy ra ngày hôm qua thôi. Chắc giờ lớp nó vẫn đang học, nó nhớ tất cả mọi người, nhớ những tiếng cười và cả những kỷ niệm tại nơi đó. Dù vậy nhưng nó cũng đã quyết định rồi, nó phải dũng cảm hơn cho cuộc sống này, nó phải rời xa nơi đây để trả lại bình yên cho ai đó, nó phải đi.

Chiếc xe 53 dần dần lăn những vòng bánh xe chậm chạp kết thúc lộ trình tại điểm cuối đối diện cổng trường nó. Nó khẽ giật mình không hiểu có chuyện gì đang diễn ra trong ngôi trường kia mà mọi người lại tập trung đông ở cổng trường như vậy. Nó tò mò và bất giác thấy trong lòng có gì đó lo lắng nôn nao. Vội vàng bước xuống xe bus và băng qua đường để vào trường.

Tới nơi, nó nghe loáng thoáng được rằng trong trường nó đang có một vụ hỏa hoạn rất lớn. Điều này khiến nó càng trở nên bất an hơn, nó lo lắng không biết vụ hỏa hoạn đó đang xảy ra ở khu nhà nào nữa. Rồi nó lại nghe loáng thoáng được rằng vụ hỏa hoạn bắt đầu từ nhà D do một vụ nổ bình ga khá lớn trong phòng thực hành chế biến món ăn. Thôi chết rồi, phòng nó học cũng ở nhà D và sau khu thực hành. Nó chợt nghĩ tới những người bạn của nó, không còn thời gian nữa nó lao như tên bay thật nhanh vào trong trường, nhưng đã bị chặn lại, toàn bộ ngôi trường đang sơ tán và bị phong tỏa bởi lực lượng cứu hỏa 114.

Nghe nói đám cháy rất lớn và lan rất rộng, không chỉ có một bình ga nổ mà trong đó còn không ít... Khu nhà D lại là nơi chứa nhiều nhiên liệu nhất của nhà trường, cơ sở vật chất cũng không được tốt, đa phần là những vật chất dễ cháy và bắt lửa cực nhanh. Bàn ghế và khung cửa tất cả đều là gỗ thịt chứ không hề có gỗ ép và cửa kính, hơn nữa lại có cả một kho chứa phế liệu của nhà trường. Để dập tắt đám cháy này quả là không dễ khi lối vào nhà D lại khá hẹp và khó khăn.

Nó càng ngày càng thấy lo lắng hoảng sợ hơn khi chưa thấy những người bạn của nó đâu cả. Lòng nó nóng như lửa đốt, mà chẳng thể làm gì hơn cả. Bất chợt nó nghe có tiếng ai đó gọi nó phía xa xa.

- Sếp ơi, sếp, bọn em ở đây... - nhỏ Vi gọi nó yếu ớt và thất thanh

- Cô Vi... - nó nhìn thấy Vi và đám bạn cùng lớp, ai nấy cũng đang rất hoảng sợ, người thì lấm lem vết đen của khói bụi, cả lớp ai cũng đông đủ nhưng hình như vẫn thiếu một ai đó.

Cô và mọi người có sao không ? Mọi chuyện xảy ra như thế nào, sao ai cũng bị thương hết vậy, Ánh đâu, sao sếp không thấy Ánh...

- Hic... Sếp... - nhỏ Vi bất giác không cầm được lòng ồm chầm lấy nó

Sao sếp lại tới trường, em tưởng sếp vào miền Nam cơ mà.... Huhu... - nhỏ Vi buông nó ra rồi rơm rớm nước mắt kể lại sự việc

- Bọn em đang học thì bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn, rồi tiếp đến lại 2, 3 tiếng nổ nữa... Mọi thứ bỗng nhiên hỗn loạn, chuông báo cháy bắt đầu vang lên, mọi người bắt đầu đổ xô ra chạy... những ngọn nửa bùng lên và kéo đến rất nhanh... Lớp mình học phòng phía sau nên không thể nào thoát khỏi đám cháy được... Tất cả đều bị chặn lối đi, hức hức... - nhỏ Vi vừa kể vừa nức nở

- Bình tĩnh đi cô Vi... không sao rồi mà – nó lau nước mắt cho Vi

- Hức hức... Vâng... Ai nấy đều hoảng sợ và la hét... Cũng có cả mấy lớp khác nữa, cứ mạnh ai nấy thoát thân... Những sinh viên tình nguyện và đoàn viên có đi học phòng cháy chữa cháy của mấy lớp học khu nhà D bắt đầu sơ tán mọi người dần trong khi chờ 114 đến, Ánh cũng tham gia cấp cứu và sơ tán... Hức hức... May mà trường mình gần mấy trường quân sự hơn nữa giao thông lại không bị tắc nên lực lượng cứu trợ đến rất nhanh... Mọi người bắt đầu sơ tán gần hết chỉ còn lại một số ít... Nhưng do ngọn lửa chưa thể kiểm soát nên mọi lỗi đi đều bị ngắt và vô cùng khó khăn. Bọn em may mắn ra ngoài được rồi... còn Ánh thì hình như vẫn bị kẹt trong đó... Đã có rất nhiều người cũng thoát khỏi đám cháy rồi mà em vẫn chưa thấy Ánh... Em sợ lắm, sợ lắm sếp ơi... Huhuhu... - nhỏ Vi nghẹn lời và òa khóc.

- Cô chờ ở đây nhé ! Sếp phải vào đây... - nó không chần chờ gì nữa, chỉ nghe đến thế thôi là nó đã không làm chủ được bản thân, nó không cần biết chuyện gì đang xảy ra, không cần biết ai ngăn cản nó thế nào, điều nó cần là nhìn thấy Ánh, thấy cô bình an vô sự.

Nó lao đi trong tiếng khóc của nhỏ Vi, nó sẽ chạy ra cổng sau và dù thế nào nó cũng phải vào trong đó. Nó lao thật nhanh và trèo cổng sau để vào tới khu nhà D, hiện tại đúng là rất hỗn loạn, đám cháy vẫn rất lớn, lực lượng chức năng cũng đang tập trung rất đông để dập tắt đám cháy và cấp cứu những người còn sót lại.

Không gian nơi này đang bao trùm bởi sức nóng rất cao, mọi sự vật và con người đều rất căng thẳng. Nó không hề nghĩ đến bản thân cũng không hề nghĩ đến điều gì cả, nó lao vào đám cháy để tìm Ánh, trái tim nó mách bảo là Ánh đang ở đâu đó trong đám cháy mà thôi...

Tất nhiên là mỗi bước đy của nó đều có sự ngăn cản, nhưng với cao thủ karatedo thì việc vút qua những rào cản kia chỉ nhanh như cơn gió. Vẫn cái cá tính ngày xưa ngày mà nó cứu Ánh, nó không nói gì, chỉ im lặng và hành động theo bản năng.

Trên tay cầm một chiếc bình cứu hỏa nó lao vào từng hành lang đám cháy. Nó cảm nhận dần cái sức nóng của không gian đang tăng cao, mặc dù đang là mùa đông nhưng trong tình trạng hiện tại, không khác gì cởi trần đi giữa sa mạc. Nó dùng chiếc bình cứu hỏa và cố gắng giảm ngọn lửa chặn lỗi đi của mình, nhanh thoăn thoắt, nó nhảy qua rào cản này rồi lại rào cản khác. Nó cố gắng vận dụng hết khả năng của mình để tìm Ánh, mỗi bước đy là một tiếng gọi vang lên. Nó biết thời gian không có nhiều cho nó và Ánh, nó phải nhanh chóng vào sâu hơn để tìm cô.

Những ngọn lửa vẫn đang bập bùng nóng bỏng da và xém thịt, cũng may vì nó đang mặc rất nhiều lớp áo bởi cái mùa đông giá lạnh này, trên đầu nó cũng trùm một cái mũ và bịt khẩu trang vào mặt... Nó bắt đầu cảm thấy dần khó chịu hơn, những làn khói kín mù mịt khắp nơi làm nó cay xè mắt và khó thở. Cái nóng như muốn thiêu rụi tất cả.

Nó vẫn cố gắng hết sức đi vào sâu hơn để tìm Ánh, cảm giác hiện tại của nó giống hệt như ngày mà Ánh nói không còn muốn làm bạn với nó nữa. Nó sợ lắm, sợ mất đi tình bạn của mình, sợ mất đi một người rất quan trọng đối với nó. Nó đã phải quyết định rời xa nơi này chỉ vì sợ một ngày Ánh sẽ nói không còn coi nó là gì trong cuộc đời nữa. Nó đã phải quyết định ra đi, chỉ để làm Ánh bình yên và rồi một ngày nó sẽ quay lại nơi đây. Thế nhưng hiện tại lại khác, nó sợ lắm, nó rất sợ lần này nó sẽ mất vĩnh viễn tình bạn đẹp đẽ kia vào trong biển lửa.

Không, không thể như thế được, nó không thể chuyện đó xảy ra được, nó không thể....

Nó cứ loay hoay tìm Ánh trong biển lửa đang rực cháy, nóng bỏng và khói bụi. Nó đã tìm hết mọi nơi có thể len vào mà không thấy Ánh, nó không còn nhiều thời gian nữa, nó cảm thấy bản thân nó đang dần yếu đi vì ngạt. Nó hy vọng rằng trong căn phòng tiếp theo nó bước tới sẽ có Ánh, và đúng như vậy....

- Linh... Tớ ở đây... Khụ khụ... - sau nhiều tiếng gọi lớn của nó cuối cùng cũng được lại bằng một giọng nói quen thuộc nhưng có phần yếu ớt và kèm theo cả tiếng ho khù khụ.

Cuối cùng nó đã tìm thấy Ánh, cô đang mắc kẹt trong một căn phòng khi tìm người để sơ tán nốt, xung quan cô là đều là những ngọn lửa cháy rất lớn khiến cô không thể nào thoát ra được. Nó có thể nhận thấy rằng bạn thân của nó đang rất yếu và không thể chịu đựng được thêm nữa, nó cần phải nhanh chóng cứu được Ánh ra ngoài.

- Ánh... Cậu cố lên... Đợi tớ... tớ nhất định sẽ vào cứu cậu... - nó đừng vòng ngoài gọi vào trấn an Ánh

- Không... khụ khụ... Cậu đừng vào... Nguy hiểm lắm... cứ kệ tớ... khụ khụ... Cậu mau chạy đi... - Ánh cố gắng thốt lên những lời yếu ớt ngăn cản nó

- Không... Tớ nhất định không bỏ cậu đâu... Tớ vào đây là để tìm cậu mà... Nếu ra thì chúng ta sẽ cũng ra...

- Khụ khụ...

Nó dùng bình cứu hỏa và cố gắng phá vỡ vòng lửa đang rực cháy để vào sâu hơn, không cần biết mọi chuyện sẽ ra sao, nó chỉ cần biết nó phải cứu được Ánh. Những ngọn lửa vẫn đang cháy rất mạnh mẽ và lan rộng như trận cháy rừng vậy, khói bụi bao trùm chiếm lĩnh không khí, nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ khi nào... Nó nhanh nhẹn và cẩn thận trong từng bước chân, cuối cùng nó cũng tới được chỗ Ánh.

- Đây... Cậu đeo vào đi... thứ này sẽ bảo vệ cậu... Cố lên nào... Tớ sẽ đưa cậu ra ngoài... - nó tháo khẩu trang và đưa cho Ánh, nó biết rằng Ánh đã ở rất lâu trong đám cháy, hít không ít khí độc, nó không thể để Ánh ngất đy lúc này được vì cơ thể nó cũng đã thấm mệt bởi đám cháy này.

- Khụ khụ... Cậu... nhưng còn cậu thì sao... - nhỏ Ánh đưa tay giữ khẩu trang trên miệng cất tiếng yếu ớt nhìn nó, cả 2 ánh mắt đều đã nhòe đi và đẫm nước mắt vì khói...

- Tớ không sao... khụ khụ... Cố lên nào... Chúng ta ra ngoài thôi... - Nó đưa tay che miệng và mũi rồi dìu Ánh trở ra.

Bên ngoài, lửa cháy không ngớt, tất cả lực lượng chức năng đang dốc hết sức mình để dập tắt đám cháy cùng sự hỗ trợ của đội sinh viên năng động. Những cơn gió đông bắc của mùa đông vẫn thổi không ngừng, nhưng dường như cái lạnh tại nơi đây không còn mà bao trùm lên nó là không gian nóng bỏng và áp lực. Những tiếng còi xe cứu hỏa, những tiếng hô hào hò hét của đội cứu trợ, những tiếng khóc và rên rỉ của những người bị thương, tất cả dường như làm không gian càng trở lên hỗn loạn.

Bầu trời tĩnh lặng và lạnh lẽo của mùa đông càng trở nên u ám và đáng sợ hơn với những làn khói đen bốc lên. Ngọn lửa đỏ rực vẫn đang ngự trị trong ngôi trường kia, từng người mắc kẹt cũng đang được cứu ra bởi lực lượng 114. Tuy nhiên, hiện tại vẫn còn vài người vẫn chưa được tìm thấy trong đám cháy.

Ngôi trường đang bình yên như một cánh rừng xanh bỗng chốc đắm chìm trong biển lửa. Nhỏ Vi không ngừng rơi nước mắt vì lo sợ. Nó đã vào đó từ rất lâu mà cô chưa thấy dấu hiệu gì. Vi chợt nhớ tới một người, cô tìm điện thoại và gọi cho anh.

Ở bên trong, nó và Ánh đang từng bước tìm lối thoát ra ngoài. Nó đang dần cảm thấy mất sức, có quá nhiều khí độc chen lấn oxy nó cần phải nhanh hơn nữa, Ánh cũng vậy. Cô cảm thấy không còn sức lực nhưng vẫn phải cố cứu bản thân khỏi lưỡi hái của tử thần. Cả hai đều đang rất mệt, chỉ biết dựa vào nhau để cố gắng thoát khỏi nơi này.

Dìu nhau từng bước chân yếu ớt trên hành lang, cùng nhau vượt qua từng rào cản, phải chăng đây chính là thử thách cuối cùng của tình bạn này, cùng nhau vượt qua nguy hiểm để tìm lấy sự sống. Nếu ông trời đã an bài như vậy thì có lẽ nó và Ánh sẽ mãi mãi là bạn thân, nhưng không ai biết trước được những gì sẽ xảy đến. Nó và Ánh đang dần băng qua những viên gạch cuối của hành lang nhưng bất ngờ một cảnh cửa chính của lớp học sắp sửa đổ xuống chặn lối đi.

Nó nhận thấy điều này nhưng không thể làm gì được, với sức lực hiện tại nếu vịn vào nhau thì không thể vượt qua kịp lúc cánh cửa đổ xuống. Chẳng lẽ nó và Ánh sẽ không thoát ra được sao, đây chính là lối duy nhất còn lại để thoát khỏi dãy phòng này. Nó không còn lựa chọn nào nữa, trong đầu nó chợt lóe lên một tia sáng nhỏ và ngay lập tức nó phải hành động cho kịp thời gian.

Nó và Ánh đang gần hơn với cánh cửa kia, bất chợt nó dừng lại gỡ tay Ánh và đẩy cô thật mạnh về phía trước đồng thời người nó bị ngã về phía sau. Cánh cửa đổ xuống, cả 2 đều nằm sõng xoài trên nền hành lang. Nó thở hắt ra một tiếng nhìn cảnh cửa đang rực cháy mạnh hơn.

Còn Ánh, cô chưa kịp nhận ra hành động của nó thì đã ngã nhào và cảm nhận thấy đau bởi cú va chạm. Cô gượng dậy tìm nó nhưng lại không thấy nó bên cạnh nữa, cô hoảng hốt nhìn về phía hành lang, hai ánh mắt gặp nhau trên một ngọn lửa rực cháy. Vội vàng hiểu những gì đang diễn ra cô vội vàng gượng dậy và tiến gần hơn cánh cửa rực cháy chặn lối đi kia.

- Linh... sao cậu lại làm vậy... khụ khụ... tớ không bỏ cậu ở lại đâu... - cô cất lên từng tiếng yếu ớt trách nó và tìm cách trở vào

- Không được... Cậu không thể vào đây nữa, cậu hãy chạy ra ngoài đi... Tớ vẫn ổn mà... Khụ khụ... Tớ chịu đựng tốt hơn cậu... Cậu mau ra ngoài đi, rồi tìm người vào đây giúp tớ... khụ khụ... - nó cố gắng tỏ ra vẫn ổn để ngăn cản nhỏ Ánh

- Không... Nhất định... hai chúng ta phải ra cùng nhau... tớ... không bỏ cậu ở lại đâu...khụ khụ - nhỏ Ánh cương quyết, giọng nói của cô đang dần nhỏ hơn và hụt đi.

Dường như hoàn cảnh và không gian này đã làm cho những đau đớn trong thời qua tan biến, và làm Ánh dường như nhận biết được rằng tình bạn này quan trọng như thế nào. Đúng vậy, trong tình trạng hiện tại, chẳng ai có đủ khả năng nhớ về cái ích kỷ và tự tôn của bản thân, họ chỉ có thể dùng bản năng, dùng con tim để cố gắng vượt qua mọi thứ mà thôi.

- Hey, tôi tìm thấy một người nữa ở bên này rồi... - tiếng của một anh cứu hỏa hét ra phía ngoài.

Ở bên ngoài, một chiếc xe máy lao đến và phanh lại một cách vội vã...

- Vi..... Linh và Ánh đâu... họ ra chưa... mọi chuyện sao rồi em... - anh đã đến và nhanh chóng chạy lại chỗ Vi

- Hic... anh Huy... Ánh và Linh vẫn ở trong... em chưa thấy động tĩnh gì... hức hức... Em sợ lắm... - nhỏ Vi nói thất thanh

- Anh hiểu rồi... chờ anh ở đây nhé !!! – anh nói và vội lao vào trong trường.

- Anh Huy, chờ em... Em cũng muốn vào trong... - nhỏ Vi cũng vội vã chạy theo anh.

Anh dùng thẻ công an để xin phép cho anh và Vi vào trong trường... cả hai đều vội vã và lo sợ cho nó và Ánh. Anh đã rất sốc khi nghe Vi gọi điện tới, lòng anh nóng như lửa đốt, anh rất lo cho nó và Ánh. Cả hai người đều rất quan trọng đối với anh, anh không biết anh sẽ như thế nào nếu như hôm nay anh mất đi họ. Đó chính là điều xấu nhất xảy đến mà anh không dám nghĩ tới. Nó là trái tim của anh, còn Ánh chính là nỗi dằn vặt trong lòng anh. Cả hai người đó cũng như sự sống của anh vậy, mất đi một người anh cũng không thể nào sống vui và hạnh phúc.

Quay trở lại bên trong, Ánh đang loay hoay cố gắng gượng tìm cách giúp nó thì bỗng nghe thấy tiếng hét kia. Cô chưa kịp định hình trong đầu ra điều gì cả thì anh lính cứu hỏa đã chạy đến trước mặt cô và nhanh chóng bế cô lên để đưa ra ngoài.

- Không... còn... còn một người nữa vẫn... ở trong... - cô thất thanh, cố kháng cự yếu ớt và chỉ tay về phía hành lang rực lửa

- Không... Anh... anh mau đưa cậu ấy ra ngoài đi... Khụ khụ... cậu ấy yếu lắm rồi... sẽ kh...không chịu nổi nữa đâu... Khụ khụ - nó cố gắng nói vọng ra kèm theo tiếng họ sặc sụa

Em không sao... em vẫn chịu đựng được... mà...

- Được rồi... Cố gắng lên em nhé... Anh sẽ ra gọi người vào cứu em ra... - Anh lính nhanh chóng nói và đưa Ánh thoát ra ngoài.

- Không... Em... - Ánh cố gắng ngăn cản nhưng cô đã không còn sức lực, cô dứt tiếng rồi dần lịm đi trong dòng nước mắt đang rơi.

Nước mắt cô rơi, nước mắt nó cũng rơi... Rơi vì khói lửa hay vì đau đớn... chỉ có họ mới biết. Nó nhìn qua ánh lửa vẫn cháy rực đến khi anh lính và Ánh khuất dần rồi mới thôi. Nó cảm thấy yên tâm vì Ánh đã được an toàn, còn nó, nó không cảm thấy hối tiếc vì hành động của mình, chỉ là có chút vướng bận. Nếu nó có vấn đề gì thì anh và ba nó sẽ ra sao, nó còn chưa kịp nói với anh rằng nó tha thứ cho anh rồi, rằng nó không hề giận anh, rằng nó vẫn yêu anh nhiều lắm.

Nó biết nếu nó không thoát khỏi được đám cháy này, thì Ánh sẽ vì nó mà đau đớn lắm, nhưng nó đành chịu thôi, nó cảm thấy mệt lắm rồi, nó không thể gượng dậy thêm một giây phút nào nữa. Nó nhìn vào ánh lửa vẫn đang nóng bỏng, vẫn đang rực cháy như muốn thiêu rụi tất cả, thiêu rụi toàn bộ tình bạn của nó, tình yêu của nó, và cả tình cha con của nó. Nước mắt nó ứa ra ngày một nhiều hơn, nó đau đớn nhưng vẫn mỉm cười vì biết rằng, mọi người nó yêu thương đều bình an vô sự. Nó khẽ nói lên một lời yếu ớt "Tôi yêu tất cả mọi người" rồi lịm đi.

Anh lính kia đã đưa được Ánh ra bên ngoài cùng lúc Vi và Huy lao đến. Vi nhận ra Ánh và vội vàng chạy đến bên cô đỡ cô vào xe cấp cứu, Ánh đã lịm đi mà chưa hề biết rằng mình đã được đưa ra bên ngoài. Cô thấy tất cả tối đen như mực, có tiếng ai đó gọi cô mà cô lại không thể trả lời.

Sau khi được sơ cứu, cô mới bắt đầu cảm nhận thấy rõ hơn tiếng gọi của nhỏ Vi, cô cố gắng gượng mình mở đôi mắt để nhìn Vi.

- Linh... Linh... cậu ấy... cậu ấy vẫn còn ở trong... - cô cố gắng thốt lên những lời yếu ớt rồi lại ngất lịm đi trong tiếng nói của nhỏ Vi

- Ánh à... cố lên... yên tâm đi... nhất định sếp Linh sẽ không sao đâu ? – nhỏ Vi nói với theo xe cấp cứu rồi lại quay lại cùng anh để cứu nó.

Ánh lịm đi trong nỗi đau đớn vì nó một lần nữa, nó lịm đi trong nỗi xót xa vì cô. Tình bạn đã đi đến mức này rồi vậy sao ông trời vẫn chưa ngừng việc thử thách họ. Ngọn lửa cháy cứ cháy, con người dập cứ dập, mọi thứ sẽ không kết thúc nếu như chưa có tổn thất, nhưng đây phải chăng quá nặng nề đối với nơi này.

Đã đến lúc trò chơi dừng lại, người ta nói, đùa với lửa sẽ bị lửa thiêu... đôi khi chính con người tạo nên ngọn lửa, rồi lại lấy nó để thiêu đốt chính mình. Bầu trời ngày càng u ám hơn, một cơn mưa rào nhẹ hiếm hoi của mùa đông ùa đến. Dù không đủ làm tắt đi ngọn lửa dữ dội kia, nhưng hiện tượng tự nhiên đó cũng hỗ trợ phần nào con người để dập tắt tất cả.

Rồi mọi chuyện sẽ ra sao... Liệu rằng điều kỳ diệu có xảy ra... Mời các bạn đón đọc diễn biến tiếp theo của câu chuyện ở chương 7 phần 3(con tim tan nát)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro