Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thái độ so với hôm qua cứ như hai người.

NGỌC Y lui vào ghế sô pha, cô mất máu nhiều nên còn yếu, tay phải vô lực rũ xuống đùi, HẠO THIÊN  ngồi xuống đối diện cô, « Tôi sẽ chô cô đủ tiền, đủ cho đến kiếp sau cô cũng không phải lo áo cơm. »

Anh trông thấy tay cô, nhưng vẫn ném giấy tờ về phía cô, NGỌC Y liếc mắt, hừ, đúng là nhiều đến ghớm ghiếc, khóe miệng cô bật ra châm chọc, nhưng cô lại mở miệng nói, « Chút ít thế này đã muốn đuổi tôi đi sao? Ít nhất phải hai trăm triệu (tệ). »

Cô không thấy tiền ít, ngược lại cô bất ngờ vì sự hào phóng của HẠO NAM , nhưng cô hiểu rõ cô trong mắt y là người như thế nào.

Quả nhiên, anh nghe xong thì nhíu mày, lộ rõ khinh bỉ nhưng vẫn hào sảng đáp « Được. »

Điều kiện duy nhất của Anh là cô phải chuyển ngay ra khỏi nhà. Anh là người cao ngạo, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô đòi ly hôn trước.

Lúc ra đi,NGỌC Y mang tất cả những gì cô có thể mang được theo, đồ trang sức, châu báu, quần áo hàng hiệu mà HẠO THIÊN mua cho cô, chiếc vòng cổ « Lệ nhân ngư » vốn cất trong két bảo hiểm cũng được cô đeo lên cổ.

Tay phải không cử động được, nên tay trái kéo tất cả hành lý, những thứ đó thật sự rất rất nặng, hệt như nội tâm cô bây giờ.
NGỌC Y xuống lầu, NGẠN Y và HẠO THIÊN còn đứng ở ban công. Anh vẫn lạnh lùng như xưa, từng đã, Anh muốn có cô vì dục vọng ân ái, hôm nay, vị trí ấy đã có người thay thế, Anh còn giữ cô lại làm gì ?

« THIÊN, anh ly hôn thật hả ? » NGẠN Y dồn dập hỏi Anh, nào có ai không biết ả là người tình mới của Anh, được hưởng ngàn vạn yêu chiều.

Màu đỏ của rượu nho bắt gặp ánh sáng phát ra rực rỡ đê mê, theo động tác ưu nhã của anh mà trượt vào trong miệng, anh xoay người khẽ hôn lên trán ả, «Không phải là vì em hay sao ? »

Rượu hôm nay làm anh nghẹn, ánh mắt HẠO THIÊN  dừng lại ở bóng hình ngày một khuất xa, chẳng hiểu sao lại có cảm giác lạc lối khó hiểu.

Anh từng đã nói TRIỆU NGỌC Y, đôi tay của em, là dành để đánh đàn dương cầm, không phải để giặt giũ nấu cơm.

Cô không trả lời, thầm nghĩ, HẠO THIÊN, chẳng lẽ anh không hiểu ?

Tôi đương nhiên có thể ngồi trong khán phòng rộng lớn, tao nhã đành đàn, làm người phụ nữ quý phái mà anh muốn, nhưng rốt cuộc anh vẫn không hiểu được lòng tôi, giặt giũ nấu cơm là sự thành công của phụ nữ, là việc chỉ có vợ mới làm được.

Cho tới khi ra khỏi nhà, cô yêu người ấy, nhưng người ấy không hiểu, là bởi vì yêu nên mới chọn ly hôn.
TRUỆU NGỌC Y lẳng lặng đi trên đường, tới tận khi tình yêu trở thành thất vọng, thất vọng hóa thành chiếc bóng cô đơn.

Cô định tìm một khách sạn ở tạm, chỗ này ở gần đỉnh núi, cách đây không xa hẳn là có một khách sạn, ngày trước HẠO THIÊN từng đưa cô tới.

Vali rất nặng, sớm biết như vậy cô đã gọi xe tới, đoạn đường này vắng vẻ đèn đường chỗ sáng chỗ không,NGỌC Y lấy điện thoại định gọi xe, ngón tay vừa ấn vào bàn phím đã bị một gậy đánh trúng.

Không kịp kêu ra tiếng, đã bị người ta xô vào rừng cây ven đường, đầu đau muốn nứt, lấy tay sờ, chạm phải toàn là máu.

« Các người...... »

«Chính là cô ta ! »Sau lưng cô là ba gã trai lực lưỡng, một tên giằng lấy hành lý trên tay cô, đổ quần áo ngay tại chỗ để tìm chi phiếu, « Đối phương nói, còn chiếc vòng Lệ nhân ngư đeo trên cổ cô ta nữa. »

Nghe vậy tên còn lại tiến lên, cô chẳng còn sức để chống cự, để kệ hắn xé cổ áo giựt lấy chiếc vòng kim cương, « Đáng khen, thật quá xa xỉ... »

Lệ nhân ngư mất tích hơn 100 năm ở trong tay cô, người biết chỉ có cô vHẠO THIÊN

Mấy người kia nhét hết đồ đạc của cô lại va ly, tên vừa xé cổ áo cô ngồi xổm hẳn xuống, ánh mắt tục tĩu nhìn cô, cặp mắt kia ngay trong đêm tối còn phát ra bẩn thỉu, « Nhìn có vẻ xinh đấy, hay là chúng ta lần lượt... »

« Câm miệng ! » Tên cầm va ly đập vào gáy tên vừa nói quát, « Cấm có làm to chuyện, cầm tiền, đủ cho mày chơi gái thỏa thích, đi mau !! »

Tên còn lại ghé tai TRIỆU NGỌC Y, « Chớ trách chúng tôi, chúng tôi làm thay người khác. » Nói rồi, rút con dao trong túi quần ra, dùng sức cứa vào cổ tay phải của cô.

Ba người đó vội vã rời đi, cuối cùng chẳng để lại cho cô một thứ gì, tiền hay vật, đều mang đi hết.

Sanh Tiêu nằm trên bãi cỏ đầy bùn, trên đầu là chiếc đèn đường ánh sáng leo lét, lá cây rụng cắt ngang những chùm sáng yếu ớt khiến nó chỉ còn là những tia đèn rơi rớt vương vãi, cô cử động tay phải, như cũ, năm ngón tay không cử động.

Đầu đau, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Lần đầu tiên cô đi theo HẠO THIÊN đã hiểu được một điều, y là người cô không trêu nổi, cô bất chấp sống chết, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jinmy#kim