Phần 11-12-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11 : Giấc mơ và hiện thực

A A A B

Chiều về nắng thay màu áo - màu ánh cam dịu dàng rồi lang thang qua từng ngõ ngách, nắng len mình vào cửa sổ và vô tình đánh thức ai đó. Hàng mi cong khẽ cử động, không gian yên ắng với một màu trắng toát được mở ra. Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh và khẽ thở dài khi biết mình đang ở phòng y tế.

Ấn mạnh vào hai bên thái dương để cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Từng mảng kí ức được ghép lại mọi thứ dần hiện ra, Trúc Chi nhanh chóng nhảy khỏi giường và lao ra ngoài. Rõ ràng là anh, anh bằng xương bằng thịt cô không nhầm, không thể nào nhầm lẫn được người đó chính là anh - người mà cô hằng mong nhớ trong vô vọng.

Trúc Chi đứng yên mắt không rời người đang đứng xoay lưng về phía cô. Dáng vẻ quen thuộc này khiến tim cô đập mạnh liên hồi, Trúc Chi mấp máy môi:

- Anh gì...

Câu nói bị bỏ dở khi người thanh niên ấy quay mặt lại, Trúc Chi không còn biết phải làm gì nữa cô đang lạc lõng giữa bộn bề cảm xúc. Là ánh mắt ấy, gương mặt ấy, mọi thứ đã quá quen thuộc sao giờ lại trở nên kinh hãi thế này? Cô từng ao ước một phép màu nào đó biến những giây phút kinh òoàng ấy thành hư không và mang anh trả về cho cô. Giờ thì sao đây? Thật hay là mơ? Có thật là anh hay chỉ là ảo ảnh sương khói? Hay là nỗi nhớ điên dại trong cô hóa thành?

Nước mắt tự động lăn xuống mặn chát bờ môi.

Người thanh niên ấy cười hiền lành, anh dang rộng vòng tay "Cua. Đừng khóc. đến đây với anh". Giọng nói trầm ấm nhanh chóng hút lấy hồn Trúc Chi.

- Phong!

Trúc Chi chạy đến ôm chằm lấy anh.

Là anh thật rồi! Cô cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh, cô nghe được nhịp đập tim anh và cô ngửi được mùi hương quen thuộc từ anh. Là anh thật rồi, Phong của cô đã trở về. Phép màu đã linh nghiệm.

- Được rồi, cua ngoan của anh đừng khóc nữa.

Trúc Chi dụi mặt vào vòm ngực rắn chắc, cô ôm chặt anh hơn như thể chỉ cần cô buông lơi là anh sẽ biến mất.

Trên gương mặt ấy một nụ cười đắc thắng nham hiểm khiêu khích một ánh mắt lạnh ngang tàn gần đấy.

........Trúc Chi mở mắt ra thì thấy An An ngồi cạnh đang chăm chú nhìn mình.

- May quá cậu tỉnh rồi. Cậu thấy trong người thế nào rồi? Có đau ở đâu không?

- Đây là đâu? Sao tớ lại ở đây?

Trúc Chi nhỏm người dậy hai tay ôm lấy đầu, choáng váng nặng nề như thể vừa tỉnh dậy sau cơn say.

- Cậu không nhớ gì sao? Lúc trưa cậu bị ngất ở canteen Iceboy đã giúp tớ đưa cậu vào đây. Đây là phòng y tế.

- Phòng y tế? - Trúc Chi chau này nhớ lại.

Rõ ràng khi nãy cô đã tỉnh lại và đã gặp Phong. Chuyện gì xảy ra thế này? Cô mơ chăng? Không! Không phải vậy! Cô đã thực sự nhìn thấy anh, chạm vào anh, mùi hương của anh vẫn còn đây. Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng có ai khác ngoài cô và An An.

- Cậu ổn chứ? cậu bất tỉnh từ trưa đến giờ đấy. Tớ lo lắm vừa xong tiết cuối là tớ chạy xuống đây liền đó.

An An vuốt lại mái tóc hơi rối của Trúc Chi.

- Không! Lúc nãy tớ đã tỉnh dậy tớ còn gặp Phong mà!

- Phong nào? Cậu nói gì thế?

- Tớ phải tìm anh ấy! - Trúc Chi nhảy khỏi giường - Nhất định là anh ấy vẫn còn ở đây.

- Mọi người đã về hết rồi chẳng còn ai đâu, giờ chỉ có tớ và cậu thôi - An An vội níu tay Trúc chi lại.

Màn đêm buông xuống khoác lên vai mọi thứ sự tĩnh lặng và cái se se lạnh.

Chương 12 : Quyền của quỷ

A A A B

Thiên Vương ngã người nằm dài trên sofa, mắt dán lên tầng nhà, bộ óc quỷ quyệt dư thừa chất xám đang tính toán điều gì đó. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng máy điều hòa khẽ khàng phả từng luồn hơi lạnh vào căn phòng rộng.

Không chịu nổi sự tĩnh lặng bất thường này thầy Hiệu trưởng nhấp nốt ngụm cà phê cuối cùng để tự trấn an rồi từ tốn lên tiếng để phá vỡ sự tĩnh lặng mang màu nguy hiểm này.

- À...lúc sáng Trúc Chi có đến phòng giám thị xin được xem danh sách những học sinh khối 12, con bé đang tìm ai đó thì phải.

- Rồi sao?

- Theo quy định của trường thì học sinh không được phép xem danh sách tổng hợp đó. Tội nghiệp con bé buồn thiu.

- Vô thẳng vấn đề chính đi. Thầy muốn hỏi gì?

Thiên Vương lạnh nhạt mắt vẫn dán vào tầng nhà. Còn thầy Hiệu trưởng thì giật mình suýt đánh rơi cặp kính, thầy biết sớm muộn gì Thiên Vương cũng đoán biết ý đồ tham dò của thầy nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Đúng là Thiên Vương! Chẳng thể nào qua mặt cậu ấy.

- Cậu định làm gì?

- Làm gì?

- Cậu thừa biết mà còn hỏi. Thì chuyện hôm qua đấy! Trúc Chi và...

- Thầy cũng thấy? - Thiên Vương ngắt lời.

- Ừ! Tôi thấy.

- Thầy làm Hiệu trưởng kiểu gì vậy/ Chỉ biết giương mắt nhìn học sinh ôm nhau ngay trong trường - Thiên Vương gắt lên.

- Cậu còn đứng nhìn thì sao tôi dám manh động.

- Tốt nhỉ? Hình như ông quên mất ngoài cái danh hiệu Hiệu trưởng Trưng Vương ra ông còn là quản gia Minh chuyên "dọn dẹp" mọi vật cản cho gia đình tôi. Có cần tôi nhắc ông phải làm thế nào không?

- Không! Không! Tôi hiểu rồi.

- Tốt! Giờ thì đừng phiền đến tôi.

- Cậu lại định ngủ ở đây à? Lỡ ai vào thì sao?

Thiên Vương không nói tiếng nào anh nhắm mắt lại. Thầy Hiệu trưởng khẽ thở dài, Thiên Vương ít khi ở lại phòng Hiệu trưởng chỉ khi nào anh thấy mệt mỏi hay phiền muộn điều gì đó mới tìm đến đây nhưng tuyệt nhiên anh chẳng nói gì cả chỉ đến và ngủ.

Thầy Hiệu trưởng bỗng cảm thấy lo lo sợ sợ bởi mỗi khi sau hành động này của Thiên Vương thì luôn có một kế hoạch mang tên bi kịch được bắt đầu.

Trừ Đăng Khoa ra không một ai trong Học viện này biết rằng thầy Hiệu trưởng chính là quả gia của nhà Thiên Vương, ông được ba của Thiên Vương điều đến làm Hiệu trưởng khi anh bắt đầu học tại đây.

Mẹ Thiên Vương mất lúc anh mới được sinh ra, là con trai độc nhất nên anh rất được ba cưng chìu, ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của anh một cách vô điều kiện thậm chí ông còn để anh nhúng tay vào công việc kinh doanh của mình.

Chứng kiến sự trưởng thành của Thiên Vương qua từng ngày từng giờ quản gia Minh rất hiểu tính anh nhưng mãi cho đến bây giờ ông vẫn không thể nào đoán được những tính toán trong đầu anh. Nó quá sắc xảo!

.....Trúc Chi vẫn dán mắt vào quyển sách nhưng cô không tài nào tập trung được, đầu óc cô cứ mãi suy nghĩ về cảnh tượng chiều hôm ấy. Trúc Chi gần như muốn phát điên lên mọi thứ rối bời đan xen giữa hư và thực. Thực thực hư hư, bao nhiêu giả thuyết cô đặt ra đều trở nên điên rồ bao nhiêu cố gắng đều trở nên thừa thải.

- Thực sự thì chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Người tên Phong mà cậu tìm là ai thế?

- ....

An An thở hắt ra chùng giọng xuống.

- Ừ được rồi. Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy. Nhưng khi nào cậu cần giúp đỡ thì hãy nói tớ biết.

- Chính tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

- Tớ đã thử hỏi Thành nam rồi không có ai tên Thanh Phong như cậu nói cả.

Trúc Chi không nói gì thêm cô hướng mắt ra sân trường nơi ngọn gió đang vờn những tán lá. "Anh không còn tồn tại thật sao?. 

Chương 13 : Chạy theo nỗi niềm

A A A B

Cơn ác mộng lại ập đến kinh hoàng vô độ khắp người cô đều là máu rất nhiều máu, cô đã không ngừng gào thét tên anh trong tiếng nấc nhưng anh cứ lạnh dần trong tay cô và rồi anh tan biến. Đau như ngàn mũi dao đâm xuyên tim.

Trúc Chi ngồi ủ rũ với đôi mắt thâm quầng vì cơn ác mộng đêm qua, cô như bị vắt kiệt toàn bộ sức lực.

- Cậu có muốn ăn gì không để tớ mua cho?

- Không. Cảm ơn!

- Không được, cậu phải ăn chút gì chứ. Để tớ đem lên cho cậu ly sữa nóng nha! Đới tớ một lát, đừng đi đâu đấy.

Vừa dứt lời An An chạy vội xuống canteen giờ thì phòng học vắng tanh chỉ còn mỗi Trúc Chi, cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo sụp mi mắt nặng trĩu.

Ai đó bước vào nhẹ nhàng đến bên cô. Ai đó đặt lên bàn cô một cái bánh sandwich nhân trứng thịt và một ly sữa nóng. Ai đó rất nhẹ khoác lên người cô chiếc áo vẫn còn vương hơi ấm.

Trúc Chi giật mình tỉnh giấc tim cô khẽ run lên vì mẫu giấy ticket màu xanh có nét chữ đẹp rất quen thuộc "Đừng bỏ bữa". Trúc Chi chạy nhanh ra ngoài thì gặp An An đang cẩn thận bê ly sữa nóng.

- Cậu có thấy nam sinh nào quanh đây không?

- Không. Tớ không thấy ai cả, có chuyện gì vậy?

Chưa nghe hết câu Trúc Chi đã vội chạy đi. Cô điên cuồng chạy quanh sân trường trong cái nắng bỏng rát, mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Mỗi gương mặt cô lướt là thêm một nỗi vô vọng đè nén con tim.

Không còn sức để chạy nữa Trúc Chi lê từng bước nặng nề, mũi chân cứ tự do bước mà không hề hỏi qua lí trí. Gió lướt theo nhẹ nhàng ôm ấp dỗ dành. Gió vô tình không biết mình đã mang tiếng đàn violin chạm vào nỗi niềm đang thổn thức của cô gái nhỏ.

Là giai điệu của bài Song from secret garden, từng nốt nhạc lướt theo gió cứa sâu vào nỗi niềm. Đôi chân lao nhanh về phía khu vườn của Học viện - nơi phát ra tiếng đàn. Trúc Chi chạy hết sức có thể, tiếng đàn vẫn du dương càng lúc càng gần nhưng khi cô đến nơi thì tiếng đàn đã tắt lịm, giai điệu đã bị bỏ ngỏ. Chẳng có ai ở đây cả, chỉ có cô với vòng dây đau thương quấn chặt.

Gió khẽ lùa những chiếc lá khô.

Trúc Chi cuố đầu hai tay nắm chặt mép váy, cô bậc khóc, đôi vai nhỏ run lên theo từng tiếng nấc.

"Có phải là anh không? Làm ơn cho em biết đi. Em đau lắm rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi. Xin anh đấy! Phong ơi!"

Trong góc khuất ở gần đấy có một đôi mắt đẹp hướng ánh nhìn lạnh lùng về phía cô gái nhỏ môi nở một nụ cười nửa miệng - nụ cười của sự hài lòng.

Khi tâm trạng đã khá hơn được đôi ba phần Trúc Chi trở về lớp cô lầm lũi bước đi trong nắng và gió dáng vẻ mỏng manh cô độc.

Bước chân nặng trĩu của cô chạm phải mũi một đôi giày Adidas trắng muốt bên má ngoài có kẻ ba sọc đỏ trông rất ngang ngạnh. Chẳng buồn ngẩng mặt lên xem là ai cũng chẳng buồn nói lời xin lỗi Trúc Chi lách người sang một bên.

- Ngu ngốc!

Giọng nói quen quen vang lên bên tai Trúc Chi đứng lại nhưng không nhìn người nói và cũng không trả lời. Có lẽ người kia đã nói đúng. Cô ngu ngốc, đúng thật là ngu ngốc khi biết rõ sự thật mãi mãi là sự thật chẳng thể nào thay đổi đuợc vậy mà cô vẫn cố chấp mong chờ cố chấp tin rằng phép màu nào đó đã linh nghiệm. Anh đã đi, đi thật xa đi về một nơi mà dù cố gắng đến mấy cô vẫn không tài nào với đến. Yêu anh cô chỉ có thể yêu qua những giấc mơ và những hồi ức xưa cũ.

- Không những rắc rối mà còn ngu ngốc. Không biết phân biệt đâu là thật đâu là giả. Gọi em là đồ đại đần độn cũng vừa.

- Liên quan gì đến anh? - Trúc Chi gằn giọng.

- Đúng là đần độn, cố nhét vào đầu những gì tôi đã nói.

Thiên Vương vỗ vào đầu Trúc Chi rồi bước đi. Anh không hiểu vì sao mình lại phải lên tiếng cảnh báo cho cô biết về cái bẫy phía trước, anh cao ngạo không muốn ai xen vào cuộc chơi của mình hay anh sợ con mồi của mình sẽ bị người ta cướp mất hay là anh đang lo cho cô bé kia?

Cuộc săn đuổi của người thợ săn thứ hai đã chính thức bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro