Phần 8-9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8 : Bản nhạc buồn

A A A B

Giờ giải lao Học viện Trưng Vương lại ồn ào náo nhiệt chủ đề bàn tán nóng nhất mấy hôm nay là việc D.A boy vừa "đá" văng một cô tiểu thư nào đó. Chẳng có chút thương cảm nào dành cho cô gái bởi như dự đoán cô cũng chẳng qua nổi ngưỡng cửa một ngày. Có biết bao người bị xem là trò đùa vậy mà vẫn có khối người muốn lao vào. Bỗng một ai đó chuyển đề tài.

- Hôm qua ở canteen tớ nghe một anh khối 12 nhắc tới Trúc Chi lớp mình đấy!

- Gì? - Ái Vy, cô nàng đỏng đảnh tự cao nhất lớp bĩu môi.

- Tớ chỉ nghe loáng thoáng thôi nhưng hình như nội dung câu chuyện là anh ấy khen Trúc Chi lớp mình đẹp.

- Anh ấy cận à? - Một cô bạn khác xen vào. Cả bọn cười ầm lên rồi cùng nhau ném ánh nhìn ghen ghét về phía cô gái đang cắm cúi vào quyển sách.

Ái Vy vừa điệu đà vuốt vuốt mái tóc duỗi thẳng màu socola của mình vừa tiếp lời.

- Con nhỏ thấy ghét lúc nào cũng kênh kiệu không xem ai ra gì. Nhìn cái phong cách của nó đi cứ ra vẻ là đứa con ngoan trò giỏi, à còn sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn mà nó đeo ở cổ kìa! Như đang muốn chứng tỏ ta đây cũng thời thượng lắm, chẳng hợp tí nào.

Ban đầu Trúc Chi địn là sẽ bỏ qua mặc kệ chúng muốn nói gì thì nói nhưng khi nghe đến chiếc nhẫn cô đeo trên cổ là chẳng thể bỏ qua được nữa.

- Ảnh hưởng gì đến các người sao?

- Thấy chướng mắt thì nói vậy thôi. Cấm tôi sao? - Ái Vy cũng chẳng nhúng nhường.

- Thế nhìn tôi làm gì?

- Ừ thì...thì.. - Ái Vy chẳng biết phải trả lời sao nữa, ai bảo cô nhìn người ta làm chi rồi thấy chướng mắt.

Trúc Chi nhếch môi gương mặt lạnh băng, trước khi lướt qua Ái Vy cô không quên ném lại cho cô nàng ánh nhìn nhạo báng.

- Chờ tới với Trúc Chi - An An thở hỗn hễn chạy theo.

- Ra đây làm gì?

- Tớ muốn đi cùng cậu.

- Không cần - Trúc Chi quay mặt đi.

- Tớ...tại tớ không muốn ngồi trong ấy nghe người ta nói xấu cậu. Tớ không cãi lại bọn họ nên chạy ra đây cùng cậu.

- Đợi ở kia đi - Trúc Chi dịu giọng hơn chỉ tay về phía khu vườn rợp bóng mát.

Giai điệu du dương của bản nhạc buồn vang lên thấm đẫm không gian. Từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thực hiện động tác ấn thả trên dây đàn. Tiếng violin réo rắc kéo theo những xúc cảm trong đáy lòng rồi thả vào gió.

Nắng nhẹ len vào hắt những tia sáng màu vàng nhạt lên người cô gái nhỏ. Chiếc váy đồng phục khẽ đu đưa theo nhịp gió, tóc cũng thả mình vào gió. Nắng vàng gió nhẹ ôm lấy cô gái nhỏ có gương mắt đượm buồn và ánh mắt xa xăm đang chơi vĩ cầm tạo nên một bứac tranh tuyệt đẹp như thể cô là hóa thân của nắng và gió. Tất cả đều mong manh, mong manh đến tưởng chừng như chỉ một cử động nhỏ thì cô sẽ tan biến ngay tức khắc.

An An ngẩng người ra nhìn Trúc Chi đến nỗi không có lấy một lần chớp mắt, cô đang bị cuốn theo hình ảnh hư ảo này và đang bị giai điệu buồn thương chiếm trọn tâm hồn. Trúc Chi lạnh lùng bất cần và đôi khi ngang ngược mà cô quen biết đây sao? Có thật là Trúc Chi không? Sao người đang chơi vĩ cầm kia lại có vẻ mặt buồn đến thế? Sao trong ánh mắt xa xăm kia lại như đang chất đầy đau thương mệt mỏi bi ai đến thế? Chợt giọt nước mắt hôm nào làm cô chạnh lòng vô cùng. Tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là hai từ "đau thương".

Trúc Chi đặt cây đàn xuống rồi ngồi cạnh cô bạn như đang mất hồn.

- Sao thế?

- Hả? à..ừ...- An An giật mình ngơ ngác.

- Ổn chứ?

- Tớ không sao, chỉ là tớ bị tiếng đàn của cậu cướp mất hồn thôi. cậu chơi hay lắm.

Trúc Chi cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi kể từ lúc ấy.

- Cảm ơn.

- Cảm ơn gì chứ? Tớ nói thật lòng chứ có nịnh hót gì đâu.

-...

- Trúc Chi này, tớ hỏi cậu chuyện này cậu đừng giận tớ nha!

- ...Ừ!

- Cậu có chuyện buồn hay sao vậy? Qua bản nhạc và qua cách cậu chơi tớ cảm nhận được cậu đang rất đau lòng phải không?

Trúc Chi vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng nhìn An An nhưng trong mắt không giấu nỗi sự ngạc nhiên, cô không nói gì hết chỉ nhìn rồi im lặng quay mặt đi, mắt hướng ra nơi ngọn gió đang vờn đám lá khô.

An An cảm thấy chua xót bởi dáng vẻ này của Trúc Chi, cố trấn tĩnh cô tiếp lời.

- Không sao. cậu không cần phải nói nhưng - An An bất chợt áp hai tay mình lên má Trúc Chi xoay mặt cô về phía mình - Trúc Chi, cậu nghe cho rỗ đây. Bất kể khi nào cậu cảm thấy mình yếu đuối mệt mỏi thì hãy tựa vào vai tớ. Chỗ này luôn dành sẵn cho cậu.

An An vỗ vỗ lên vai mình rồi nở nụ cười hiền. Trúc Chi cũng bậc cười theo.

Gió vút lên quăng mình vào kỏoảng không gian vô tận. "Nghe thấy không anh? Bản violin buồn".

Chương 9 : Thiên thần giấu mặt

A A A B

- Mệt chết đi được. Dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ nhưng tớ vẫn bị sock trước cái đề kiểm tra - An An nghiêng người áp một bên má xuống bàn hai tay buông thõng, gương mặt thẫn thờ - Cậu làm tốt không?

- Được. Không xong à?

- Không! Cũng khá ổn. Ôi đầu tớ sắp nổ tung rồi hại não quá đi mất.

Trúc Chi rút một bên headphone cắm vào tai An An rồi áp mặt xuống bàn đối diện với An An.

- Nhạc không lời, thư giãn đi.

An An vui ra mặt, vậy là cuối cùng cô cũng có một người bạn một người thực sự quan tâm đến cảm nhận của cô. An An nắm lấy tay Trúc Chi nhẹ giọng.

- Cậu thích violin lắm à? Bài này hay thật! Tên là gì thế?

- Song from secret garden. Là anh ấy chơi đấy! - ánh mắt Trúc Chi thoáng buồn.

An An biết mình đã vô tình chạm vào vết thương của bạn, cô siết chặt tay Trúc Chi hơn.

- Xin lỗi! Tớ không cố ý làm cậu buồn.

- Đừng lo. Quen rồi.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tin tớ đi.

- Trúc Chi, có người tìm cậu kìa. - Thành nam đứng ngoài cửa lớp hét vọng vào.

***

Trúc Chi hơi chau mày nhìn cậu nam sinh đứng trước mặt mình.

- Cậu tìm tôi?

- Ừ! Có người nhờ tôi đưa cho cậu cái này - Cậu nam sinh chuyền hộp quà vào tay Trúc Chi rồi nhanh chóng biến mất.

Quà? Có người tặng quà cho mình? Trúc Chi không tin vào những gì đang xảy ra, có điều gì đó không ổn. Hộp quà nhỏ có những họa tiết chìm màu tím cái màu mà cô vô cùng ghét.

- Cậu có quà à? Vui nhỉ! Ai tặng thế?

- Không biết. Chẳng thích chút nào.

- Cậu mở ra thử đi - An An háo hức.

Trúc Chi mở nấp hộp quà. Đôi mắt trong nhanh chóng kéo mây xám xịt gương mặt tái nhợt. An An cũng tái mặt đi không nói được câu nào. Trong hộp quà nhỏ xinh là một con tắc kè đen lốm đốm bông trắng, cái kì trên lưng nó dựng đứng lên hai mắt mở to trông thật gớm ghiếc. Phải kìm chế lắm Trúc Chi mới không hét lên. Cả lớp cười ồ lên, dường như ai cũng khoái chí với trò đùa quái ác này.

Cố thu hết can đảm Trúc Chi nhặt mẩu giấy ticket màu xanh dán trên lưng con tắc kè. Dòng chữ đập vào mắt làm toán bộ máu trong người cô như sôi lên dập tắt luôn cả sợ hãi. " Tặng bé con".

Trong đầu Trúc Chi hình dung ngay chủ nhân của món quà này, chỉ có thể là hắn. Rõ là hắn chơi khâm cô. Được thôi! Đã muốn thế thì việc gì phải nhún nhường. Trúc Chi này không dễ ức hiếp đâu.

Gió lướt qua mái tóc đen tuyền Thiên Vương nhếch môi cười khi thấy Trúc Chi tay cầm hộp quà hầm hầm đi tới.

Thẳng tay ném hộp quà vào người đối diện Trúc Chi lớn tiếng.

- Điên. Muốn gì đây? Định chơi tôi hả?

- Không thích sao? - Thiên Vương nhún vai.

Trúc Chi nhái cách cười của Thiên Vương, cô nhếch môi lên rồi quay người bỏ đi nhưng chỉ đến bước thứ hai nhanh như tia chớp Trúc Chi xoay người lại mạnh tay tát vào mặt tên nam sinh luôn mang phiền toái đến cho mình.

Cái tát mạnh và bất ngờ khiến Thiên Vương sững sờ, một bên má đã ửng đỏ lên. Gương mặt anh nhanh chóng tối sầm lại, ánh mắt sắc lạnh như ngàn mũi dao. Đoán biết anh ta sẽ nổi giận Trúc Chi nhanh chóng chạy đi. Cô gái nhỏ phóng như bay nhưng những bước chân nhỏ bé của cô không tài nào thoát khỏi những sải chân dài của ác quỷ.

Dòng nước lạnh nhấn chìm cô gái nhỏ, cô càng cố ngoi lên thì càng lại đuối sức và chìm sâu xuống hơn. Không thể thở được nữa tay chân mềm nhũn ra mọi thứ dần chìm vào bóng tối.

Bóng dáng quen thuộc mập mờ trong làn sương trắng, giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên "Cua đến đây, đến đây với anh". Trúc Chi vội chạy đến, chỉ trong tích tắc nữa nữa là cô có thể nắm lấy bàn tay ấy nhưng cô vẫn còn chưa kịp chạm đến thì ai đó đã mạnh tay lôi cô trở về.

Trúc Chi ho sặc sụa, thở gấp để theo kịp nhịp tim. Vòng tay ai đó nâng cô dậy rồi để cô tựa vào vòm ngực rắn chắc. Vật vã một lúc lâu Trúc Chi mới lấy lại được nhịp điệu cân bằng cho hơi thở, hàng mi cong khẽ hé mở mọi thứ dần hiện rõ trước mắt.

- Con bé rắc rối, không sao rồi chứ?

Định hình được giọng nói kia trúc Chi liền nhoài người ra phía trước thoát khỏi vòng tay ma quái.

- Vậy là không sao rồi chứ gì?

- Có gan quăng tôi xuống hồ sao không có gan để tôi chết luôn đi, cứu làm gì?

- Thế thì dễ cho em quá!

- Rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Tôi đắc tội gì với anh chứ?

- D.A boy này chẳng bao giờ cần lí do - Thiên Vương vuốt lại mái tóc ướt nước rồi lãnh đạm bước đi.

Trúc Chi thẫn thờ bước đi trong nắng và gió, trông cô thật thê thảm với bộ dạng ướt nhem như một con mèo con mắc mưa. Cô tự mỉm cười giễu cợt bản thân, Trúc Chi ngang ngạnh bướng bĩnh chưa bao giờ chịu thua ai nay lại thảm hại thế này. Thật đáng buồn cười.

Cô chạnh lòng khi nhớ đến ngày xưa giá như có anh ở đây thì cô đã không khổ sở thế này, giá như có anh ở đây thì cô đã khóc thật to chứ không phải cắn chặt môi thế này, giá như có anh ở đây cô đã không phải tái người đi vì lạnh, giá như...và giá như...

"Đơn độc quá phải không Trúc Chi? Tất cả mày có chỉ là hai từ giá như".

Bất chợt từ đâu đó một bóng dáng cao lớn đi lướt qua, trong giây phút chạm mặt người lạ đã dúi bộ đồng phục mới tinh tươm vào tay Trúc Chi và dịu giọng.

"Đừng mặc đồ ướt cảm lạnh đấy! Cua ngoan"

Hai từ "Cua ngoan" khiến tim cô bỏ lỡ một nhịp, bàng hoàng vô độ toàn thân cô trở nên vô dụng cứ đứng chôn chân tại chỗ. Đến khi chút lí trí còn sót lại nhắc nhở cô quay lại thì chẳng thấy bóng dáng ai cả chỉ còn cô với những hàng cây đang cuối đầu trước gió.

Tận sâu trong đáy lòng cô đang gào thét tên anh, có phải là anh? Có phải anh trở về từ những ước ao của cô? Hay là một thiên thần nào đó thay anh đến cứu giúp cô?. 

Chương 10 : Iceboy

A A A B

- Chú ý! Chú ý!

Thành Nam đập đập tay lên bảng hô to. Mọi người đều im lặng hướng ánh mắt chờ đợi về phía anh chàng. Thành Nam hắng giọng làm ra vẻ trịnh trọng.

- Tin cực nóng! Hôm qua D.A boy và Iceboy của chúng ta đã có một cuộc đụng độ.

Nghe đến đây cả lớp nháo nhào lên như thể trời sắp sập xuống đến nơi. Thành Nam lại đập tay vào bảng cố sức hét thật to.

- Im lặng! Tớ còn chưa nói hết mà. Chì là vài ba câu mâu thuẫn với nhau thôi chưa đến độ đánh nhau. Hình như nguyên nhân chính là vì một cô gái nào đó.

Đến đây thì độ nháo nhào tăng lên gấp bội, ai nấy đều nhiệt tình bàn luận.

- Có thật không đấy? Đúng chuyện hi hữu.

- Ai mà có sức ảnh hưởng đến thế?

- Iceboy cũng biết rung động nữa sao?

- Ôi tớ không tin đâu, không chịu đâu!

....

An An khẽ thở dài ánh mắt chùng xuống.

***

Đã mấy ngày trôi qua mà học sinh Trưng vương vẫn nhiệt tình bàn luận về cô gái bí ẩn gây nên mâu thuẫn giữa hai hotboy thậm chí họ còn mở cuộc điều tra săn lùng tin tức nhưng mọi thứ vẫn mịt mờ, ngay cả cây thông tin Thành Nam cũng phải chịu bó tay. Thực ra vẫn còn một phương pháp nữa mà không ai muốn thử hay nói thẳng ra là không dám thử - đó là hỏi trực tiếp người trong cuộc.

Đối với D.A boy thì đó là chuyện không tưởng, tìm đến anh chẳng khác nào bạn tự thưởng cho mình tấm vé bị đuổi học và cơ hội diện kiến tử thần.

Còn đối với Iceboy Đông Quân cũng chẳng khá hơn, ở cạnh Iceboy chẳng khác nào ở cạnh tảng băng ngàn năm, lạnh vô cùng. Iceboy - một anh chàng có ngoại hình cao ráo nam tính gương mặt đượm buồn và đôi mắt lạnh phát ra những tia nhìn vô cảm, tính tình thì chỉ vỏn vẹn hai từ "lạnh lùng" rất hiếm khi cười và cũng rất ít khi trò chuyện với ai, dường như lúc nào anh cũng một mình. Chẳng ai có đủ tự tin và kiên nhẫn dể bắt chuyện với anh nên hầu như mọi người đều dồn toàn bộ sức lực và tâm trí cho việc ngắm nhìn hơn là bắt chuyện với anh.

Một phương án hữu hiệu nhưng chẳng khả thi nên tất cả việc cần thiết là kiên nhẫn chờ đợi.

An An đang loay hoay tìm bàn trống trong canteen ồn ào đông đúc thì Trúc Chi nghiêng đầu ra hiệu về phía chiếc bàn trống dưới một tán cây rợp bóng mát.

- Không được đâu.

An An lắc đầu.

- Sao không?

- Bàn đó D.A boy thường ngồi lắm, không được đâu.

- Ai đến trước thì ngồi việc gì phải sợ.

Trúc Chi bướng bỉnh tiến về phía chiếc bàn trống mặc cho An An ngăn cản. Nhưng chỉ được vài bước chân thì Trúc Chi đã đứng sững lại, cô chết lặng người đi. Cặp đồng tử dãn to hết cỡ để cố thu vào tầm mắt bóng dáng người đang tiến về phía cô. Trống ngực đập liên hồi và mạnh dần theo từng bước chân của anh. Trong nắng vàng con người ấy trở nên lung linh huyền ảo như một thiền thần đang dạo bước chốn nhân gian.

Không còn chút sức lực Trúc Chi buông xuông cánh tay để rơi khay thức ăn.

'Xoảng" - âm thanh khô khốc vang lên rồi mọi thứ vụt tắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro