Phần 17-18-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17 : Câu chuyện dài

A A A B

Trong khu vườn xanh mát thoảng hương thơm của những cành hồng đỏ thắm gió quyện vào cô gái nhỏ và thả trôi những cung bậc trầm lắng từ chiếc đàn vioiln. Bản nhạc Romeo and Juliet lắng đọng vào không gian một nỗi buồn thương vô tận. Nắng nhạt màu đi để nâng niu gương mặt buồn cùng hai dòng nước mặt từ khóe mi.

Chuyện tình Romeo và Juliet - một chuyện tình buồn, dù kết cuộc của cả hai đều là cái chết nhưng ở bên kia thế giới họ đã được ở cạnh nhau. Họ không phải chịu cảnh mỗi người một thế giới, họ hạnh phúc hơn cô gấp bội lần. Đột nhiên Trúc Chi lại cảm thấy ganh tỵ đến ghen ghét, bản nhạc này cô ghét.

"Bộp"

Cây đàn va mạnh vào thành hồ vỡ ra thành nhiều mảnh. Trúc Chi đứng lặng người nhìn những mảnh vụn mà nghe lòng nhói đau.

- Chơi tệ rồi đập đàn cho bỏ tức à? - Thiên Vương đột ngột xuất hiện.

Trúc Chi lau vội nước mắt rồi gắt lên.

- Liên quan gì đến anh?

- Một mạng người chỉ đổi được sự hèn nhát thế này thôi sao? Phí!

Như bị đánh trúng nhược điểm Trúc Chi lặng người đi. Anh đang châm chọc cô hay đang kéo cô ra khỏi hố sâu kí ức?

- Đừng xen vào cuộc sống của tôi. Anh chẳng là gì cả.

Trúc Chi vừa dứt câu thì ầm một tiếng mặt hồ tĩnh lặng bị khuấy động mạnh.

Nằm trên bãi cỏ Trúc Chi thở dốc, toàn thân ướt sũng nên mỗi khi gió thổi qua là cô lại tái người đi. Chợt Trúc Chi nhớ lại lúc toàn thân anh đầy máu nhưng vẫn ôm lấy cô và không ngừng trấn an "Đừng sợ có anh đây!".

- Trời ơi! Cậu sao vậy nè? Sao ướt nhem thế này?

An An hốt hoảng chạy đến đỡ Trúc Chi ngồi dậy tựa vào thân cây rồi cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.

- Bị ném xuống hồ. - Trúc Chi cười nhạt.

- Ai lại làm thế?

- D.A boy, anh ta ném tớ xuống hồ rồi lại vớt tớ lên.

- Hả? - An An nhăn mặt khó hiểu.

- Chỗ này còn tác dụng không?

Trúc Chi chỉ tay vào vai An An. Sau thoáng ngỡ ngàng An An cười hiền "Vẫn còn". Trúc Chi thấy mệt mỏi tự dưng cô muốn chia sẻ nỗi niềm bấy lâu nay cô luôn chôn giấu. Tựa đầu vào vai An An, Trúc Chi thở hắt ra và nhỏ giọng.

- Năm lên tám tuổi tờ và mẹ bị bắt cóc, bọn chúng đánh đập rất dã man tàn bạo, mỗi lần như thế mẹ luôn ôm chặt tớ vào cắn răng hứng chịu tất cả đòn roi. Sau đó mẹ con tớ may mắn trốn thoát. Tớ thực sự rất sợkhi bọ chúng đuổi theo, tớ chẳng biết làm gì ngoài việc cắm cuối chạy, chạy càng nhanh càng tốt. Ra đến đường lớn mẹ tớ nhìn thấy mấy chú cảnh sát ở gần đó. Mừng quá mẹ kéo tớ chạy băng qua đường nhưng lúc ấy có một chiếc xe tải vừa lao đến. Mọi thứ diễn ra quá nhanh tớ chỉ biết là mình bị mẹ hất mạnh vào lề đường, còn mẹ thì...

Trúc Chi bậc khóc, giọng cô lạc đi và đứt quãng. An An choàng tay ôm lấy vai Trúc Chi, lúc này nước mắt cô cũng đang rơi.

- Tớ...tớ đã thực sự rất sốc mỗi đêm tớ đều nằm mơ thấy ác mộng. Quá kinh hoàng và sợ hãi từ đó tớ thay đổi tính tình, tớ...t..tớ trở nên cáu gắt, ương bướng và ngang tàn. Tớ đã sống như vậy cho đến khi Thanh Phong xuất hiện, chẳng biết từ khi nào mà anh đã trở thành một phần trong tớ. Anh khắc chế cái tính ương bướng của tớ và cũng trị luôn những cái nết khó ưa của tớ.

Trúc Chi quẹt nước mắt cười buồn khi nhớ lại những ngày tháng ấy.

- Thanh Phong đã đưa Trúc Chi tinh nghịch vui vẻ trở về. Anh hay cùng tớ lang thang dạo quanh các nẻo đường thành phố, anh dạy tớ chơi đàn, dạy tớ yêu quý những người xung quanh. Năm rồi chúng tớ chính thức hẹn hò với nhau. Anh rất hiểu và cũng rất thương tớ. Anh cho tớ rất nhiều từ niềm tin đến nụ cười và hạnh phúc nhưng chỉ trừ một thứ là thời gian, chuỗi ngày hạnh phúc ấy nhanh chóng trôi qua.

Trong một lần anh đưa tớ về nhà ngoại ở Tây Nguyên thì có một băng sát thủ tìm giết tớ. Lúc đó anh thừa sức trốn thoát nhưng anh lại chọn ở lại để bảo vệ tớ và cũng vì bảo vệ tớ nên anh bị thương rất nặng. Nhìn anh bị đánh tớ điên cuồng bất chấp mọi thứ lao vào đám người kia rồi thì cả tớ cũng thương tích đầy mình. Khi tớ loạng choạng sắp ngã thì có một tên lao đến, hắn nhắm thẳng đầu tớ mà vung gậy.

Cậu biết không,lúc Phong lao đến chắn trước mặt tớ và khi anh gục xuống máu chạy ra rất nhiều tớ đau như có ai đó siết chặt lồng ngực mình, cổ họng nghẹn ứ, tớ đau đến không thở được tớ đã nôn ra máu và ngất lịnh đi. Bọn chúng tưởng chúng tớ đã chết nên bỏ đi.

Tớ khi biết mình đã ngất đi bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy Phong đã nằm cạnh. Lúc ấy trời lất phất mưa. Dù bị thương nặng mất nhiều máu gương mặt đã nhợt nhạt đi nhưng Phong vẫn mỉm cười với tớ. Bọn tớ không còn sức để đi nên cứ thế nằm cạnh nhau trong mưa.

Em phải cố lên, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta"

"Ừm. Anh vẫn ổn chứ?"

'Anh không sao. Đừng lo"

- Anh ấy nói dối tớ, máu trên đầu vẫn không ngừng rĩ ra, gương mặt anh trắng bệch, bàn tay thì càng lúc càng lạnh. Tớ đã rất sợ, máu thấm đỏ cả người anh, tanh nồng.

"Đừng khóc. Cua ngoan, có anh đây đừng sợ"

"Nhưng..."

"Đừng lo anh không sao"

"Nếu mai này anh không ở cạnh em thì em phải ngaon có biết không? Em không được dầm mưa, không được bỏ bữa, không được cáu giận và..."

'Đừng nói nữa, em không muốn nghe, em..."

"Cua!" - Thanh Phong đặt tay lên má Trúc Chi. - "Và em không được khóc".

Thanh Phong hôn lên tóc Trúc Chi, anh cuối lại gần cô hơn ghé sát vào tai cô anh dịu giọng.

"Anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình vì...anh là cơn gió xanh...anh sẽ mãi theo bước em. Em nên nhớ rằng anh yêu em....thức sự rất yêu em và anh...anh không bao giờ hối hận vì đã yêu em."

- Hơi thở của Thanh Phong dần tắt ngấm, anh gục vào vai tớ và buông lơi đôi bàn tay. Tớ đã hét khản cả cổ.

"Em không làm được, xin anh đấy đừng bỏ em lại mà. Anh mở mắt ra nhìn em đi, nhìn em đi. Em xin anh đó, nhìn em đi."

- Tớ điên cuồng ghì chặt anh mong níu giữ hơi ấm cho anh nhưng vô vọng. Tớ lại thấy đau, khó thở vô cùng rồi tớ gục vào lòng anh ngất lịm. Trời đổ mưa to, lúc ấy tớ tưởng mình đã chết đi nhưng trớ trêu thay tớ lại tỉnh dậy. Những ngày sau đó tớ luôn bị hoảng loạn bởi những cơn ác mộng và rơi vào trầm cảm.

Trúc Chi chạm nhẹ vào vết sẹo dài nơi cổ tay.

- Đã hơn một lần tớ tìm đến cái chết nhưng tớ luôn tỉnh dậy, đau lòng hơn là mỗi khi tỉnh dậy điều đầu tiên tớ nhìn thấy là ánh mắt lo lắng và vẻ mặt tìu tụy của ba và anh hai. Vậy là tớ phải chọn cách tiếp tục sống với nỗi niềm chôn giấu.

An An lặng người đi, giờ phút này đây cô không còn biết phải nói gì nữa, mọi ngôn từ đều trở nên sáo rỗng.

- Anh là cơn gió xanh, anh luôn ở tớ. Chỉ cần thế này là tớ có thể chạm vào anh.

Trúc Chi xòe bàn tay ra để gió luồn qua từng kẽ tay mát dịu. 

Chương 18 : Giấc mơ

A A A B

Gió tinh nghịch lật tung những trang sách rồi lại nhẹ hôn lên mái tóc mềm. Trúc Chi duỗi thẳng chân tựa đầu vào tường mơ màng ngủ thiếp đi.

Một ai đó bước đến ngồi cạnh, một ai đó vuốt nhẹ làn tóc thơm và khẽ đặt lên đấy một nụ hôn.

"Cua, anh xin lỗi".

Loáng thoáng bên tai giọng nói trầm ấm thân quen Trúc Chi vội mở mắt ra, gương mặt quen thuộc ấy đang mỉm cười với cô. Tim cô gái nhỏ khẽ run lên.

- Đông...Đông...Q...

Trúc Chi lắp bắp môi không nói thành lời, trong lòng cô đang dấy lên bao cảm xúc đang xen phức tạp. Cô hi vọng đây là mơ để con người này là anh nhưng nếu đã là anh thì cô lại hi vọng đây không phải mơ, anh thực sự một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải bằng ảo ảnh của hoài niệm nhớ thương.

- Em quên anh rồi sao Cua? - giọng nói trầm ấm thốt lên pha chút buồn phiền hờn dỗi.

Tim Trúc Chi như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực khi anh dịu dàng gọi cô bằng Cua. Là anh, đúng là anh thật rồi.

- Phong!

Tiếng gọi vỡ òa theo cảm xúc, bao nhớ nhung thương yêu tràn về choáng ngộp cả con tim.

Anh cười hiền với Trúc Chi, kéo cô tựa vào bờ vai của mình. Hương thơm quen thuộc len vào cánh mũi càng làm tuôn trào bao xúc cảm của yêu thương. Là anh thật sao? Cô không mơ. Đúng thật là anh, cô nghe được nhịp đập tim anh và cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Trúc chi yếu mềm bậc khóc trong vòng tay anh.

- Cua ngoan. Đừng khóc, có anh đây.

Không gian vắng lặng hẳn đi chỉ còn tiếng xạc xào của cơn gió cô độc u uất và cơn giận đang nhen nhóm trong lòng ai đó. Chiếc mặt nạ thiền thần được tháo bỏ và thay thế bởi mặt nạ ác quỷ.

***

Hàng mi cong khẽ cử động khi gió đột ngột thổi mạnh, bầu trời trong xanh cao vút dần dần hiện ra trong đôi mắt đẹp. Trúc Chi giật mình đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài nỗi hụt hẫng. Lại là mơ sao? Những giấc mơ về anh luôn rất thật, thật đến độ đau lòng. Lại thêm một lần cô ước mình cứ ngủ mãi đừng bao giờ tỉnh dậy.

- Ngốc!

-....

Không cần quay đầu lại Trúc Chi cũng biết đó là ai, cô không buồn lên tiếng chỉ lẳng lặng nhặt quyển sách và chai cam ép lên rồi bỏ đi.

- Đang nói chuyện với em đó! - Thiên Vương nhíu mày gọi giật Trúc Chi lại.

Sau khi chứng kiến toàn bộ câu chuyện lúc nãy khó khăn lắm Thiên Vương mới giữ được bình tĩnh mà nói chuyện với cô vậy mà lúc nào cô cũng cố tình chống đối anh.

- Muốn gì nữa đây? Lại định ném tôi xuống hồ nữa à?

Thiên Vương nhếch môi cười buông một câu nói nhẹ tênh.

- Tôi nhớ mùi tóc em.

Vừa dứt câu anh bất chợt hôn lên tóc Trúc Chi. Sau thoáng ngỡ ngàng Trúc Chi tái mặt đi, cô bặm môi ánh mắt hằn lên tia nhìn giận dữ, cô vung tay tát mạnh.

- Không có lần thứ hai đâu nhé!

Thiên Vương siết chặt cổ tay Trúc Chi, cười nhạt với cô rồi bỏ đi. Thiên Vương không thể ở lại thêm chút nào nữa một phần là vì anh không thích ánh mắt thù hằn này của cô và một phần vì anh không chắc là mình sẽ để yên cho cô.

Trúc Chi ngang bướng chẳng chịu bỏ cuộc, cô ghét con người này, ghét cái cách anh chen chân vào cuộc sống của cô, ghét cái cách anh xem cô như là một món đồ chơi, một trò tiêu khiểu. Cô ghét anh ghét vô cùng.

"Điều cấm kị thứ ba"

Trúc Chi vơ vội chai cam ép rổi hét lớn "Này!".

Thiên Vương vừa quay đầu lại thì một màn nước màu cam bay lên không trung và đáp thẳng vào áo anh.Thiên Vương là người theo chủ nghĩa cực sạch anh ghét cay ghét đắng việc mình bị vây bẩn nên khi nhìn chiếc áo khoác bị vấy bẩn Thiên Vương gần như điên ánh mắt anh tối sầm lại phóng ra những tia nhìn giận dữ mang theo sự nguy hiểm đến lạnh người. Thiên Vương túm lấy cổ áo Trúc Chi, giọng nói lạnh rít qua từng kẽ răng.

- Muốn chết à?

- Được đấy...

Câu nói bị bỏ dở khi Thiên Vương bóp chặt cổ Trúc Chi, anh nhìn cô bằng ánh mắt hằn học. Phạm phải điều cấm kị đồng nghĩa với việc chọc giận ác quỷ. Dù rất đau nhưng Trúc Chi không hề nao núng sợ hãi thậm chí cô còn cảm thấy vui khi nghĩ đến việc mình sắp gặp lại Phong.

Nhếch môi cười Thiên Vương lại buông tay thả rơi Trúc Chi xuống đất bởi cô muốn chết nên anh bắt cô phải sống, đưa cô đến tận cửa tử như cô mong ước rồi đột ngột lôi cô trở về. Đó là cách anh trừng phạt.

Thiên Vương cởi chiếc áo khoác bẩn ra ném lên người Trúc Chi, anh gằn giọng.

- Giặt thật sạch ngày mai đem cả hai đến trả cho tôi. Nếu em dám chống đối thì cô bạn An An của em sẽ phải gánh chịu tất cả đấy! 

Chương 19 : Cua, anh xin lỗi.

A A A B

Canteen luôn là nơi ồn ào nhất Học viện nhưng hôm nay sự ồn ào đông đúc ấy tăng lên gấp bội phần vì sự có mặt của Thiên Vương nhưng chỉ với một cái cau mày thì chẳng một ai dám bén mảng đến gần.

- Cậu giỏi nhỉ! Đến rồi kìa.

Đăng Khoa hất mặt về phía cô gái nhỏ đang bê hai chiếc áo khoác trường được xếp gọn gàng.

Thiên Vương nhếch môi cười khi Trúc Chi đặt hai chiếc áo lên bàn.

- Giặt sạch rồi đó.

- Em! Đem cái kia đến cho tôi. - Thiên Vương hướng mắt về phía giỏ rác.

- Gì? Tôi à? - Trúc Chi nhăn mặt.

Đáp trả cô là cái nghiêng đầu mang nghĩa tất nhiên. Dù rất ấm ức nhưng Trúc Chi vẫn làm theo yêu cầu mang giỏ rác đến.

- Cậu lại định làm gì nữa đây? Chơi ác vừa thôi. - Đăng Khoa lắc đầu thấy tội nghiệp cho Trúc Chi.

Khi Trúc Chi vừa đặt giỏ rác xuống thì Thiên Vương cầm hai chiếc áo lên lạnh lùng vứt vào giỏ rác.

- Áo bẩn tôi không dùng.

- Anh....

Trúc Chi giận run lên, cô chỉ muốn xông đến bóp chết anh ngay lập tức.

- Anh ta không dùng thì thôi em đừng để tâm.

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Đông Quân bước đến kéo Trúc Chi về phía mình, anh nhìn cô dịu dàng rồi cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.

- Em đang bị bệnh đừng đứng lâu ngoài gió, vào đây.

Đông Quân kéo Trúc Chi đi trước ánh nhìn quỷ dữ của D.A boy.

- Bổng tay trên rồi sao? Tớ thắng à? - Đăng Khoa chống cằm hướng mắt theo đôi trai gái kia.

- Never.

Mặc kệ những ánh nhìn ngạc nhiên lẫn căm giận Trúc Chi để tay mình nằm yên trong lòng bàn tay ấm của Đông Quân, vẻ mặt này lại làm cô dậy sóng. Có lẽ cô đang mượn hình ảnh này để thỏa nỗi nhớ mong.

Đông Quân đưa Trúc Chi đến chiếc bàn nhỏ nằm trong cùng canteen - nơi khuất gió và cũng là nơi mà mọi ánh nhìn đều có thể dễ dàng đổ dồn về. Anh gọi cho cô vài món ăn và ly cam ép.

- Em ăn đi, đây đều là những món không hành, không tỏi và không cay.

- Sao anh biết em không ăn được những thứ đó? - Trúc Chi tròn mắt nhìn anh.

- Ừm...Phong đã từng nói với anh như thế.

- Thật không?

- Thật. Ăn nhanh đi cô nương hỏi nhiều quá!

Đông Quân búng nhẹ vào mũi Trúc Chi, anh cười hiền với cô. Hành động này của Đông Quân không chỉ làm Trúc Chi lặng người đi mà còn làm cả canteen bỗng chốc yên tĩnh hẳn, hàng trăm ánh mắt dán vào đôi trai gái. Ai đó đã kinh ngạc đến độ làm rơi cả muỗng, nĩa và ai đó đã giận dữ ném vỡ tách cà phê. Âm thanh đáng sợ này như phủ lên bầu không khí sự nguy hiểm mọi người tái mặt đi chẳng dám nhìn ngó lung tung và tuyệt đối không dám bàn tán nửa lời. Duy chỉ có hai người không biết sợ là gì, họ vẫn đang vui vẻ trò chuyện với nhau.

- Em và cậu ấy đang quen nhau à? - Đông Quân lạnh giọng đi.

- Ai? Em với ai?

- Thiên Vương, người vừa ném tách cà phê đấy!

Nghe đến cái tên Thiên Vương Trúc Chi liền ho sặc sụa suýt chút nữa thì cô đã phun hết số nước cam mình đang uống, cô nhăn mặt nhăn mày.

- Trời! Làm gì có. Em đã mấy lần suýt chết dưới tay anh ta, yêu thương cái nỗi gì.

- Em nói thật?

- Em nói thật. Em với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.

Trúc Chi đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, cô dịu giọng.

- Người em yêu ở đây!

Nói rồi Trúc Chi vội cuối mặt xuống giả vờ ăn để nước mắt đừng rơi, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn Đông Quân cô sợ mình sẽ lại vô thức xem đấy là Phong.

Đông Quân im lặng không nói gì thêm, anh nghĩ cô đang ăn nên sẽ không nhìn thấy những cử động khẽ từ ngón tay anh. Một dòng chữ nhỏ được viết lên.

"Cua, anh xin lỗi" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro