Phần 20-21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20 : Yêu em rồi đấy!

A A A B

Sau giờ thực hành hóa cả lớp trở về phòng học, Trúc Chi mệt mỏi nhấc từng bước chân, đầu nặng trĩu người thì nóng ran. Đôi mắt đờ đẫn bỗng chốc mở to khi cô nhìn thấy hộp quà lớn trên bàn mình - đó là một cây đàn violin mới, không có một lời nhắn gửi nào cả.

Một cảm giác ấm áp chợt trào dâng khiến Trúc Chi chẳng còn tâm trí nào để truy tìm chủ nhân món quà.

Giờ giải lao Trúc Chi liền ôm đàn ra góc khuất của bờ tường, cơ thể mệt mỏi của cô lúc này chỉ có một khao khát duy nhất là chơi đàn. Cô nhớ da diết những giai điệu trầm lắng.

Dây đàn khẽ rung lên điệu nhạc vang theo gió, từng nốt nhạc chầm chầm kéo miền kí ức trở về. Chợt mọi thứ trước mắt Trúc Chi dần nhòe đi và vụt tắt, cơ thể mềm nhũn ra thả mình theo gió. Giai điệu tắt lịm.

***

Mùi hành nồng hòa quyện cùng mùi tiêu cay đánh thức cô gái nhỏ. Trúc Chi hắt xì liên tục, cô ngồi dậy đưa hai tay ôm lấy đầu cho đỡ đau.

- Mũi nhạy quá nhỉ?

Lúc này Trúc Chi mới ngẩng mặt lên nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra và đảo mắt nhìn quanh.

- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

Thiên Vương ngồi xuống đối diện với Trúc Chi, anh đưa tay giật phăng miếng dán hạ sốt trên trán cô.

- Đau!

Trúc Chi hét lên nhưng rồi lại tròn mắt im bặt khi Thiên Vương đặt tay lên trán cô.

- Hết sốt rồi.

- Này! Tôi đang ở đâu vậy?

- Tự nhìn đi.

Trúc Chi bặm môi đảo mắt nhìn khắp một lượt. Một căn phòng khá rộng được bày trí sang trọng như thể một khách sạn hạng sang.

- Khu Nhất?

- Tốt! Chưa sốt đến nỗi bị liệt não.

- Anh...anh...

Những câu nói của Thiên Vương lúc nào cũng khiến người nghe phát cáu. Trúc Chi bực tức với lấy cái gối nhắm thẳng mặt anh mà ném nhưng chỉ với một cái nghiêng nhẹ chiếc gối đã trượt mục tiêu bay thẳng vào tường.

- Anh anh cái gì? Mau ăn hết cái kia.

Thiên Vương hất mặt về phía bát cháo giải cảm với chi chít hành và tiêu đang bốc khói nghi ngút.

- Không. Tôi....

- Tôi ghét hành và không ăn cay được chứ gì? - Thiên Vương nhún vai - Ghét cũng phải ăn.

Trúc Chi tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên khi anh lại biết rõ về thói quen ăn uống của cô đến thế.

- Nhưng...

- Tự ăn hay đút?

Vừa nghe thấy thế Trúc Chi liền ngoan ngoãn tự múc ăn, cô nhắm mắt nhắm mũi nuốt trôi từng ngụm cháo nóng nhưng chưa được nửa bát thì đã không chịu nổi, mồ hôi túa ra như tắm, sóng mũi cay xè, nước mắt không ngừng chảy.

- Làm ơn đi. Không được rồi.

Thiên Vương không nói gì anh chỉ quăng cho cô cái khăn mặt còn mới tinh. Hiểu được ý anh Trúc Chi mừng rõ dẹp ngay bát cháo sang một bên.

- Ngửi nhiều thuốc mê mới thế này.

- Thuốc mê gì? Tại anh quăng tôi xuống hồ nên tôi mới bị cảm thế này.

- Ngửi nhiều thuốc mê nên giảm sức đề kháng hiểu chưa?

- Chưa! Tôi có ngửi thuốc mê hồi nào đâu mà ít với nhiều. - Trúc Chi cãi bướng.

- Muốn biết thì tự mà tìm hiểu đi.

Thiên Vương bước đến lôi Trúc Chi ra khỏi giường, anh lạnh giọng ra lệnh.

- Đi thôi.

- Đi đâu? - Trúc Chi ghì người lại không chịu bước theo anh.

- Định trốn học à? Không phải tiết cuối có bài kiểm tra sao?

Trúc Chi ngoáy nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần hết tiết ba cô nhanh chóng mang giày vào rồi chạy đi không còn thời gian để thắc mắc sao anh lại biết rõ lịch học của cô. Trúc Chi cắm cuối chạy nhưng chẳng biết do sức khỏe chưa phục hồi hoàn toàn hay do sân trường quá rộng mà chạy mãi vẫn chưa ra khỏi khu vực kí túc.

- Không chạy nữa à?

Thiên Vương rảo bước theo sau chẳng mấy chốc anh đã đuổi kịp cô.

- Không...không đi nổi nữa. - Trúc Chi thở dốc, lúc lắc mái đầu.

- Cần bế không? - Thiên Vương ghé vào tai Trúc Chi nói nhỏ.

Và câu nói này của anh làm cô gái nhỏ như được nạp đầy năng lượng, cô đẩy anh ra rồi nhanh bước đi trước.

- Em không cần cái này sao?

Trúc Chi quay người lại thì thấy Thiên Vương đang cầm cây đàn của mình, dù rất không muốn nhưng cô vẫn phải quay trở lại. Tự dưng cô cảm thấy anh thật chu đáo, một câu hỏi ngốc nghếch vô tình được bung ra.

- Này! Sao tự dưng anh tốt với tôi thế?

- Đồ ngốc! Em không biết thật hay giả vờ không biết vậy?

- Biết thì hỏi làm gì.

Trúc Chi bắt đầu cảm thấy ân hận vì câu hỏi ngốc nghếch đấy.

- Nghe cho rõ đây.

Thiên Vương chậm rãi từng chữ một.

- Tôi yêu em rồi đấy!

Trúc Chi tròn mắt cô không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Con người này mấy lần muốn giết chết cô, đày đọa cô mà giờ lại nói yêu cô. D.A boy thay bạn gái như thay áo mà lại nói yêu cô?

Thấy Trúc Chi đỏ mặt ra Thiên Vương cười lớn.

- Bị cảm động rồi à? Vậy cũng tin sao?

Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Thiên Vương mà Trúc Chi tức anh ách, ban nãy còn thấy anh chu đáo tốt bụng nào ngờ giờ thì thấy rõ bộ mặt của anh ta rồi. Đem người khác ra làm trò đùa là thú tiêu khiển của D.A boy. Hận một nỗi ngay lúc này đây cô không thể dùng cây đàn mà đập vào anh cho tức vì đàn là món quà của người tốt bụng nào đó, cô càng không thể tháo giày mà ném vì giày là của Thanh Phong tặng. Thế nên đành ôm cục tức to đùng mà về lớp. 

Chương 21 : Trở về

A A A B

Chủ nhật lại về, thanh bình và yên ả. Nắng vàng vương khắp lối, gió khẽ lướt qua làm cỏ cây rùng mình đánh rơi giọt sương đêm. Cứ chủ nhật về là người ta lại thấy một cô gái nhỏ mang theo cây đàn violin và hai bó hoa bách hợp trắng đến viếng hai nghĩa trang ở hai hướng tách biệt.

Đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ vẫn còn sáng màu sơn Trúc Chi ngồi cạnh bia mộ, những ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ dòng chữ trên bia, ngón tay dừng lại thật lâu ở dòng chữ Thanh Phong.

- Em vừa viếng mộ mẹ. Ở bên ấy anh có gặp mẹ không?

-....

- Anh biết không thời gian này em cũng thường xuyên gặp Đông Quân, anh ấy đối xử với em cũng rất tốt nhưng thật tình là em không dám đối mặt với anh ấy.

-....

- Anh biết nguyên nhân tại sao mà phải không?

Trúc Chi thở dài, tựa đầu vào bia mộ.

- Anh ấy quá giống anh, em sợ mình sẽ phát điên lên mất.

Trúc Chi quẹt vội nước mắt, một tay nắm chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền một tay xòe rộng ra để gió lùa qua từng kẽ tay.

- Bắt được anh rồi nhé!

Những ngày của kỉ niệm chợt ùa về, chầm chậm và rõ ràng như mới hôm qua. Dư âm nỗi nhớ vẫn còn rất đông đầy.

- Em đàn cho anh nghe nhé!

Song from secret garden, giai điệu nhẹ nhàng vang lên theo gió. Nghĩa trang lạnh lẽo chợt như ấm lên. Nắng buông mình trên đôi vai nhỏ, khoác lên người cô gái nhỏ một hơi ấm nhẹ nhàng. Không gian vắng lặng của nghĩa trang càng làm tiếng đàn bay cao bay xa hơn và càng da diết hơn.

Chơi đàn xong Trúc Chi lại ngồi tựa đầu vào bia mộ hướng ánh nhìn xa xăm vô định vào khoảng không bao la của bầu trời xanh thẫm. Một vài người viếng mộ ngang qua nhìn thấy đều không khỏi cảm thương. Ánh mắt ấy sao mà quá buồn thương.

Mãi đắm chìm trong nhớ thương Trúc Chi không hề hay biết có người đứng sau lưng mình cho đến lúc cô nghe thấy tiếng động lạ thì trời đất liền tối sầm lại cô không còn biết gì nữa.

***

Nắng đậm màu đi, trên đồi cỏ xanh một chàng trai đang say trong cảm xúc, chiếc đàn violin trên vai anh nhẹ thả vào gió những cung bậc du dương ngọt ngào. Gương mặt đượm buồn và ánh mắt sâu.

Vài tia nắng tinh nghịch nhảy múa trên đôi mi cong đánh thức cô gái nhỏ. Trúc Chi tỉnh giấc cô cảm thấy choáng, đầu đau như vừa tỉnh dậy sau cơn say. Đảo mắt nhìn quanh cô biết mình đang nằm trên bãi cỏ dưới một tán cây to. Mặt trời đã treo mình trên cao, có lẽ cô đã ngủ rất lâu.

Khoan đã!

Như chợt nhớ ra điều gì Trúc Chi ngồi bậc dậy. "Ở nghĩa trang làm gì có chỗ nào như thế này?".

Tiếng đàn violin với giai điệu quen thuộc len vào tai, trống ngực đập liên hồi khi ánh mắt cô chạm phải người chơi đàn. Mọi thứ xung quanh anh quá đẹp và quá bình yên đến nỗi cô đã để lạc hồn mình tự bao giờ cũng không hay biết. Trúc Chi đứng lặng người nhìn anh, một ánh nhìn dịu dàng.

Bản nhạc kết thúc người thanh niên ấy bước đến chỗ cô.

- Em tỉnh rồi à? Không sao chứ?

- À...à em không sao. Anh...

Trúc Chi ngập ngừng không biết phải gọi anh thế nào cho đúng. Anh có phải là Thanh Phong như những lần cô tỉnh giấc trong một giấc mộng hay anh là Đông Quân của hiện thực.

Đoán biết được suy nghĩ của Trúc Chi anh cười hiền.

- Anh là Đông Quân.

Một chút hụt hẫng len vào tim cô gái nhỏ.

- À! Sao em lại ở đây? Đây là đâu?

- Em không nhớ gì sao? Em bị ngất cạnh mộ Phong cũng may lúc đó anh vừa đến.

Đông Quân ngồi tựa vào gốc cây to phóng tầm mắt về phía bầu trời xanh.

- Đây là đồi cỏ cạnh nghĩa trang, mỗi khi viếng mộ Phong xong hay anh đến đây.

Trúc Chi cũng bước đến ngồi cạnh anh. Tự dưng cảm thấy bình yên vô cùng. Phải chăng cô đang mượn dáng vẻ này để khỏa lấp nỗi nhớ trong cô?. Một lúc lâu Đông Quân lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

- Chủ nhật nào em cũng đến đây à?

- Dạ!

- Em làm gì ở đấy?

- Thường thì em nhổ cỏ, lau bụi, chơi đàn và ngồi im lặng.

- Em nhớ Phong lắm à? Em có khóc không? - Đông Quân hỏi nhưng mắt vẫn hướng về xa xăm.

- Dạ! - Trúc Chi khẽ gật đầu.

Nỗi nhớ anh lại trỗi dậy trong cô, mạnh mẽ và trào dâng. "Nếu ngày mai không có anh...em không được khóc". Trúc Chi đứng bậc dậy rảo vài bước chân rồi dừng lại quay lưng về phía Đông Quân. Hai tay bấm chặt lại cố nén tiếng nấc.

- Anh ấy bảo em không được khóc nhưng em không làm được.

Gió tạt mạnh thổi tung mái tóc mềm. Hương thơm quen thuộc đổ ập lên người Trúc Chi, quấn chặt lấy cô từ phía sau. Trúc Chi hốt hoảng định gỡ tay Đông Quân ra thì giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên bên tai làm tim cô thắt lại.

- Cua, anh xin lỗi.

- Đông...Đông...Quân...anh...anh bỏ em ra.

- Cua! Anh là Phong, là Thanh Phong của em đây.

Trúc Chi như chết đứng, nước mắt không ngừng tuôn, cảm giác như không khí đặc lại khó thở vô cùng. Đặt tay lên sợi dây chuyền Trúc Chi lạc giọng đi.

- Buông em ra. Xin anh đấy! Em đã đau lắm rồi đừng đùa nữa Đông Quân.

Vòng tay ấy vẫn ôm chặt lấy Trúc Chi.

- Anh là Phong. Là Thanh Phong. Tin anh Cua.

Trúc Chi giằng mạnh tay Đông Quân ra khỏi người mình, cô nói mà gần như hét như.

- Nói dối. Anh là Đông Quân. Phong của em đã chết rồi, anh ấy đã chết rồi. Anh ấy đã chết trên vai em, anh nghe rõ chưa? Phong của em đã chết rồi.

Mặc cho Trúc chi vùng vẫy anh vẫn ôm cô vào lòng.

- Là anh đây. Anh là Phong, Thanh Phong của em đây. Người chết không phải là anh mà là Đông Quân - anh song sinh của anh.

- Nói dối! - Trúc Chi gằn giọng trong tiếng nấc.

- Cua!

Tiếng gọi thân thương làm cô trở nên yếu đuối, chẳng còn sức để vùng vẫy để la hét Trúc Chi đứng yên trong vòng tay anh mà khóc nức nở. Mọi thứ hỗn độn cả lên giằng xé giữa thực tại và hư ảo, giữa sự thật và dối trá, giữa hi vọng và ngờ vực. 

Chương 22 : Sự thật che giấu

A A A B

Trúc Chi ngồi bệch trên thảm cỏ, đôi vai nhỏ vẫn không ngừng rung lên theo từng tiếng nấc. Cô vẫn chưa biết phải đối mặt như thế nào, phải bắt đầu từ đâu để lí giải sự hoán đổi bất ngờ này. Rốt cuộc thì đâu mới sự thật? Làm sao cô có thể tin nổi người hôm ấy là Đông Quân. Sao Đông Quân lại phải hi sinh tính mạng của mình chỉ để bảo vệ cô - một người xa lạ? Sao anh lại nhận mình là Đông Quân? Sao lúc đứng giữa bờ vực giữa sự sống và cái chết anh lại nói với cô những điều như thế? Tại sao? Tại sao và tại sao?

- Làm sao em tin nổi anh là Thanh Phong? Làm sao tin người hôm ấy là Đông Quân. Không thể nào. Nói dối, anh nói dối.

- Vì anh ấy cũng rất yêu em. - Anh thở dài.

- Nói dối! Trước đó em chưa từng Đông Quân lần nào cả.

- Nhưng không có nghĩa là anh ấy cũng không chưa từng gặp em. Lần anh đưa em về Tây Nguyên anh ấy cũng đã lặng thầm đi theo chúng ta. Hôm em xảy ra chuyện người đến cứu là anh Đông Quân.

- Vậy lúc đó anh ở đâu? Lúc đó Thanh Phong ở đâu?

Trúc Chi cười nhạt trong màn nước mắt.

- Bọn anh chia nhau ra đi tìm em, anh ấy là người tìm thấy em trước.

- Nếu thế thì sao mọi người đều nói là Thanh Phong đã chết? Nếu là Thanh Phong sao anh không đến tìm em để giải thích? Sao anh lại nỡ để em phải đau đớn đến thế?

- Tất cả mọi người đều biết anh đưa em về Tây Nguyên nên ai cũng nghĩ đó là anh. Thực ra anh cũng định nói sự thật cho em và mọi người biết nhưng anh không thể. Vì anh Đông Quân là niềm hi vọng lớn của ba mẹ, anh không thể làm họ đau thà cứ để họ nghĩ người chết là anh thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.

- Vậy còn em? Anh nghĩ em không biết đau sao?

Trúc Chi gằn giọng tỏ vẻ tức giận nhưng thực chất tâm trạng cô đang rất phức tạp hỗn loạn cả lên.

- Anh xin lỗi. Anh đã nhiều lần đến tìm em nhưng không gặp được rồi sao đó anh vào vai Đông Quân cố gắng hết mình để che giấu đi sự thật.

- Thế sao anh không tiếp tục vai diễn này đi? Nói với em làm gì?

- Anh đau lòng khi nhìn thấy em khóc, khi nhìn em lặng lẽ điếm bước và...anh không kìm chết được mình nữa. Anh nhớ em, rất nhớ em.

Trúc Chi ngẩng mặt lên đôi mắt đỏ hoe chứa đầy tia nhìn bối rối.

- Khi gặp em ở Học viện anh rất vui nhưng với thân phận Đông Quân anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em.

- Vậy người cứu em khỏi quả bóng và người cho em bộ đồng phục là anh?

- Phải! Là anh. Anh không định để em nhìn thấy anh nhưng lần ở canteen anh đã vô tình gặp lại em. Nhìn em ngất đi anh đau lòng lắm nhưng với thân phận Đông Quân anh chỉ có thể đưa em đến phòng y tế rồi rời đi. Nhưng anh lại không kìm chế được bản thân nên nhiều lần đến tìm em.

- Vậy những lần đó là thật? Không phải em mơ đúng không?

- Là thật. Anh xin lỗi vì những lần đó đã dùng thuốc mê với em, anh chỉ muốn em nghĩ đó là giấc mơ. Như thế em sẽ không phải mệt mỏi vì tìm anh.

Thanh Phong nhẹ lau nước mắt cho Trúc Chi.

- Anh không chịu nổi khi thấy người ta bắt nạt em và càng không chịu nổi nỗi nhớ trong anh. Anh không thể cứ mãi đứng nhìn em từ xa. Anh xin lỗi! Xin lỗi vì anh lại làm em tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro