Phần 29-30-31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29 : Bỏ rơi và cứu vớt 2

A A A B

Kể từ ngày Thanh Phong tỏ thái độ lạnh lùng với Trúc Chi thì cuộc sống ở Học viện của cô không còn êm ả như lúc trước. Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu chỉ cần có một mình thì sẽ xảy ra chuyện ngay. Những người mến mộ cũng như những người căm ghét Iceboy đều nhân cơ hội này trút giận lên Trúc Chi, chỉ vì một điều đơn giản rằng họ không dám gây chuyện với Iceboy.

Nhìn cây đàn vỡ nát Trúc Chi ủ rũ cuối mặt khóc nức nở. Chưa bao giờ cô nghĩ Thanh Phong lại đối xử thờ ơ với mình như thế, lúc trước dù cô có ngang bướng đến cỡ nào thì anh cũng không bao giờ bỏ mặc cô. Thanh Phong này sao quá xa lạ với cô.

Cảm giác nghi ngờ lo sợ len vào tim, có khi nào anh không phải là Thanh Phong? Trúc Chi vừa đi vừa mông lung suy nghĩ cố tìm đủ mọi lí do để biện minh cho anh. Chắc tại cô sai, cô ngang bướng mới khiến anh giận dữ đến thế. Xin lỗi anh, phải xin lỗi anh thôi.

Nghĩ thế Trúc Chi liền dẹp bỏ tính ương ngạnh của mình sang một bên để đi tìm anh. Khi còn lang thang ngoài hành lanh để tìm lớp Thanh Phong thì Trúc Chi gặp được anh. Trái tim nhỏ bé khẽ run lên khi anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ.

- Phong. Em...

- Anh đang bận, có chuyện gì thì em nói nhanh đi.

- Em xin lỗi, em biết mình sai rồi.

Trúc Chi lạc giọng đi, cảm giác cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời khi anh lãnh đạm buông tiếng "ừm".

- Anh giận em đến thế sao Phong?

- Được rồi em về lớp đi, anh có việc bận phải đi đây.

Thanh Phong quay người bước đi mặc cho Trúc Chi đã bậc khóc thành tiếng. Mặc kệ những ánh nhìn hiếu kì phóng ra từ các lớp Trúc Chi chạy theo Thanh Phong nhưng đến đầu cầu thang thì không thấy anh đâu nữa.

Đôi mắt to đảo nhanh lên tầng trên rồi xuống tầng dưới. Trống không1 Chẳng một bóng người. Bão lòng dậy sóng cuộn trào bao tin yêu xoáy sâu vào cảm giác lạc lõng trống trãi. Chợt từ phía sau một cánh tay dài vươn ra xô mạnh khiến cô gái nhỏ ngã chúi về phía trước. Lăn dọc hết những bậc thang ốp đá rắn chắc Trúc Chi va vào bức tường nằm sõng soài trên nền gạch.

Cảm giác đau điếng khiến cô không kiềm nỗi nước mắt trong tiếng nấc cô khẽ gọi tên anh nhưng đáp lại cô chỉ là sự tĩnh lặng của không gian lộng gió. Thất vọng tràn trề Trúc Chi muốn khóc thét lên nhưng rồi lại thôi. Ở tầng trên có một người nép mình vào bức tường buông tiếng thở dài mệt mỏi và đau đớn. Chỉ một chút nữa thôi là anh đã bước đến theo tiếng gọi đó.

Vật vã một lúc lâu Trúc Chi mới có thể nhổm người dậy, cô kéo lê thân mình tựa vào bức tường. Tay chân lốm đốm những vết trầy xướt và bầm tím. Nén tiếng thở dài Trúc Chi ngồi yên cảm nhận trọn vẹn cái đau của xác thịt hòa lẫn tâm hồn.

Tiếng bước chân và tiếng người cười nói đang dồn dập đến gần. Một tốp nam sinh khối 12 bước đến, ai cũng ngạc nhiên nhìn chằm chập vào cô gái nhỏ ngồi bất động ở góc cầu thang.

- Em sao vậy? Sao lại ngồi bệch xuống nền thế kia?

Một nam sinh với gương mặt sáng đậm chất một tay công tử ăn chơi sành điệu lên tiếng.

Trúc Chi lau vội nước mắt cười méo mó rồi khó nhọc co chân vào tỏ ý nhường đường nhưng có vẻ những nam sinh này không có ý buông tha.

- Ồ! Đây chẳng phải là cô gái của Iceboy Đông Quân sao? Nhìn cũng không tồi nhỉ?

Một tên lớn giọng tỏ vẻ hớn hở như vừa khám phá được một bí mật động trời. Câu nói vừa dứt thì ngay tức khắc tốp nam sinh này thay đổi ánh nhìn.

Trúc Chi rùng mình thấy ớn lạnh trước ánh mắt tò mò pha lẫn sự thèm muốn trêu ghẹo, chọc phá đang phóng thẳng vào mình.

- Ngã cầu thang à? Để anh bế em lên phòng y tế nhé. - Một nam sinh khác lên tiếng, chất giọng đầy mờ ám.

- Cậu thì biết gì chứ. Tránh ra một bên đi, bế người ta lên rồi rủi đâu làm người ta bị thương nặng hơn thì sao?

Nam sinh thứ tư với mái tóc vuốt keo dựng đứng lên chen vào ra vẻ hiểu biết rồi nhẹ giọng với Trúc Chi.

- Để anh kiểm tra trước xem em có bị thương ở đâu không nhé!

Mặc kệ cái trừng mắt cảnh cáo của Trúc Chi cả bọn cười ầm lên. Vừa tủi thân vừa tức giận khiến cô nghẹn ứ cổ họng, hận một nổi không thể thét vào mặt bọn điểu cáng này.

- Ngồi yên để anh xem nào. - Tên nam sinh với mái tóc dựng đứng lại buông lời bỡn cợt.

- Đùa hơi quá rồi đó. Tôi khuyên các cậu nên cút khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Đăng Khoa đứng tựa lưng vào tường dáng vẻ thờ ơ của một người ngòa cuộc tốt bụng nhắc nhở.

Tuy không thân thiết gì lắm nhưng Đăng Khoa cũng từng vài lần giúp đỡ khi Trúc Chi bị Thiên Vương bắt nạt nên Trúc Chi mừng thầm ít ra cô cũng sẽ được cứu khỏi những con hổ đang rình mồi này.

- Ồ! Cứ tưởng là ai xa lạ ra là đại thiếu gia Đăng Khoa, cậu cũng hứng thú với cô em này nữa sao? Nhưng thật ngại quá tôi là người đến trước. - Tên nam sinh với mái tóc dựng đứng cao giọng.

Khác với nụ cười nhạt của Đăng Khoa, Trúc Chi giận đến run người. Gì mà hứng thú với cô em này? Gì mà người đến trước người đến sau? Họ xem cô như món hàng hay sao mà tranh giành trước sau.

* * *

- Này! Anh ăn nói cho đàng hoàng đấy, tôi có phải là món hàng đâu. - Trúc Chi hét lên.

- Đừng giận thế chứ em, đợi anh lát đi. - Hắn nháy mắt.

Đăng Khoa không nhịn được cười, thật là một cô gái gan dạ.

- Nghe chưa? Tôi nhắc lại các cậu nên rời khỏi đây trước khi quá muộn.

- Cậu bị điếc à? Tôi nói tôi là người...

Câu nói bị bỏ dở khi phần tóc dựng đứng của gã bị tóm lấy là lôi ngược về phía sau. Một giọng nói sắc lạnh rít qua kẽ răng mang theo luồn sát khí lạnh người.

- Thật là khó nghe. Mày thử chạm vào cô ấy đi.

Mấy người còn lại liền dạt sang hai bên cuối người im thinh thích. Đăng Khoa lại cười.

- Thấy chưa tôi đã cảnh báo mà không nghe.

- Xin..xin lỗi...- Gã tóc dựng lắp bắp.

- Người mày cần xin lỗi ở đằng kia.

Thiên Vương quay đầu gã về phía cô gái nhỏ đang tròn mắt kinh ngạc. Vẫn giữ chặt lấy túm tóc anh lôi gã đến trước mặt Trúc Chi, đá mạnh vào nhượng chân khiến hắn quỳ rạp xuống.

- Nói đi.

Gã tóc dựng nhăn nhó vì vừa đau vừa mất mặt.

- Xin lỗi em, anh...

Thiên Vương giật mạnh chùm tóc lên, anh gằn giọng

- Gọi chị.

- Này, anh không cần phải làm vậy đâu.

Trúc Chi đỡ lời nhưng Thiên Vương chẳng thèm bỏ vào tai những lời cô nói. Anh ghì mạnh tay hơn "Gọi chị".

Giận thì giận thật nhưng hành xử như thế thì hơi quá Trúc Chi ái ngại hướng ánh mắt cầu cứu về phía Đăng Khoa nhưng anh chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực, không ai ngăn được cậu ấy.

Không chịu nỗi nữa gã mới khó nhọc nặn ra câu xin lỗi.

- Xin...xin lỗi chị. Em sai rồi. Xin lỗi chị.

Ngớ người hồi lâu Trúc Chi mới khẽ ờ một tiếng, cô nhanh chóng hướng mắt về nơi khác để không phải bậc cười trước hành động lố bịch này.

Thiên Vương vừa buông tay thì tốp nam sinh bỏ chạy ngay tức khắc. Anh nhìn Trúc Chi đôi mày khẽ nhíu lại trước những "bông hoa" tím trên làn da trắng mịn của cô.

- Nhìn em kìa, thật thảm hại.

Thiên Vương lãnh đạm buông câu nói rồi lại cởi áo khoác trùm lên người Trúc Chi, anh cuối xuống bế bổng cô lên đi về phía phòng y tế. 

Chương 30 : Bạn

A A A B

Sau khi xác định chắc chắn rằng Trúc Chi không bị thương gì nghiêm trọng Thiên Vương mới rời đi nhường lại không gian cho đôi bạn đang bối rối nhìn nhau.

An An và Trúc Chi ngồi thu mình trên hai chiếc giường đối diện nhau, mất lúc lâu An An mới thu được hết can đảm chủ động mở lời xóa tan đi khoảng cách lạnh nhạt giữa hai người.

- Cậu không sao chứ? Còn đau không?

Ánh mắt Trúc Chi dịu lại.

- Không sao, chỉ hơi ê ê một chút thôi. Còn cậu sao lại ở đây? Bị đau ở đâu à?

Vẫn cái giọng nhàn nhạt ngắn gọn của cô bạn thân nhưng An An lại cảm thấy ấm lòng rồi thút thít khóc. Trúc Chi tưởng bạn không ổn nên cuống quýt lên nhảy ngay đến chỗ An An vừa lay vừa không ngừng hỏi.

- Tớ không sao chỉ là cảm động quá thôi.

An An lau nước mắt nhìn Trúc Chi vừa cười vừa nhăn.

Bầu không khí tình bạn được hâm nóng, thực ra ai cũng đều quan tâm đến người kia nhưng chỉ không dám bộc lộ cho đối phương biết. Tình bạn - một khái niệm thật diệu kì. Hai cô gái dần quay trở về khoảng thời gian như lúc trước, An An luôn là người kể và Trúc Chi luôn im lặng lắng nghe.

Từ lúc An An trở về cuộc sống học đường một mình không có Trúc Chi bên cạnh thì bao rắc rối cũng theo đó mà kéo đến. An An hiền lành bị ưc hiếp cũng không dám lên tiếng và cũng không biết than vãn cùng ai, những chuỗi ngày đó với cô rất ư là dài cứ như mấy năm liền trôi qua.

Nhiều lần muốn chạy đến bắt chuyện với Trúc Chi nhưng rồi lại thôi, cô không đến không phải vì ngại có Đông Quân bên cạnh mà là sợ Trúc Chi sẽ thấy không thoải mái.

- Lúc nãy tớ bị cản chân nên ngã trật khớp, đau kinh khủng trong lúc tớ sợ đến sắp phát khóc thì Đông Quân đến giúp.

An An thật thà kể hết mọi chuyện. Ánh mắt Trúc Chi chùng xuống khi nhớ lại lúc ngã cầu thang, cô cũng đau kinh khủng nhưng chỉ có mình cô với uất ưc nghẹn ngào.

Sợ Trúc Chi hiểu lầm An An nhanh giọng.

- Lòng tốt của Đông Quân chỉ dừng ở mức đem tớ đến trước cửa phòng y tế thôi, nhờ cô y tá mà tớ mới vào được trong này.

Trúc Chi vẫn còn luẩn quẩn với nỗi niềm riêng nên chỉ ừ một tiếng vô cảm. Không khí như chùng xuống cùng sự im lặng. An An không muốn đánh mất cơ hội nên lại chủ động lên tiếng.

- Đừng lo tớ không có ý tranh giành Đông Quân với cậu đâu vì tớ đã từng hứa nếu được làm bạn của cậu tớ sẽ không bao giờ làm cậu khóc.

- Cậu hứa thế bao giờ?

- Tớ hứa với chính mình năm tớ lên tám tuổi.

An An cười hiền nhắc lại lời hứa danh dự của mình.

Năm lên tám sau cái chết của mẹ Trúc Chi bị chấn động tâm lý mạnh nên phải nằm viện mất vài hôm, trong thời gian này cô hay trốn lên sân thượng bệnh viện ngồi thu mình trong một góc nhỏ mà khóc sướt mướt.

Lúc ấy có một cô bé gầy yếu hay nấp sau bức tường len lút nhìn Trúc Chi, dù bị cô quát mắng xua đuổi nhưng vẫn không sợ mà còn nhiều lần đem kẹo đến mời cô.

- Không cần. Tránh ra đi.

Trúc Chi bé bỏng với đôi mắt đỏ hoe quát lớn rồi bỏ chạy.

Mỗi lần như thế cô bé gầy yếu kia chỉ biết đứng im nhìn theo. Cô bé không hiểu tại sao cô bạn có đôi mắt to đẹp kia lúc mà cũng trốn vào một góc mà khóc, sao không bao giờ thấy bạn ấy cười. Cô bé tự nhủ với bản thân mình nếu sau này được làm bạn với cô bé mắt to kia thì cô sẽ không bao giờ làm cho bạn ấy phải khóc.

An An siết chặt tay Trúc Chi nhìn sâu vào đôi mắt đang ngấn nước.

- Tin tớ đi tớ không bao giờ muốn cậu phải khóc đâu.

Nước mắt Trúc Chi chực trào ra trên khóe mi thì An An nhanh tay chặn lấy, vờ trêu ghẹo.

- Này, cậu đừng biến tớ thành kẻ thất hứa chứ!

Tiếng cười được bậc ra giòn tan khuấy động không gian tĩnh lặng.

"Đông Quân cũng được, Thanh Phong cũng được, chuyện đó đã không còn quan trọng miễn đừng làm cậu tổn thương thì tớ vui rồi." 

Chương 31 : Bóng đêm

A A A B

Học viện Trưng Vương trở nên ồn ào khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, phút chốc cái không gian nhuộm sắc thẫm của chiều tà bị lấp đầy bởi màu đồng phục thanh lịch.

Trúc Chi có chút e ngại ngó nghiêng nhìn quanh không gian tĩnh lặng của khu vực nhà kho. Nắng chiều yếu ớt không tài nào xuyên qua tán lá dày của những gốc cây to, gió lượn trên mớ là khô khiến chúng cào lên nền gạch phát ra một thứ âm thanh rợn người.

Trúc Chi siết chặt trong tay tờ giấy ticket với dòng chữ "Tan học đến nhà kho có việc cần. Liên quan đến Iceboy Đông Quân.". Thu hết can đảm cô đẩy cửa bước vào.

- Tôi đến rồi đây. Ai tìm tôi thì mau ra đi.

-....

- Có ai không? Tôi đến rồi đây.

Gọi mãi mà vẫn không thấy tiếng trả lời Trúc Chi chắc ai đó biết được cô và Đông Quân vẫn chưa làm lành nên cố tình bày trò chọc phá. Trúc Chi định trở ra thì một bóng đen xuất hiện nơi phía cửa, cố trấn tĩnh Trúc Chi giữ giọng điệu lạnh nhạt của mình.

- Ai đó? Là cậu hẹn tôi đến đây phải không?

Bóng đen không trả lời mà vung gậy tấn công cô.

"Xoảng" "Bốp"

Tiếng đồ vật vỡ vụn, tiếng kim loại va vào nhau đến chói tai. Trúc Chi hoảng loạn tránh đòn miệng không ngừng hét lên hi vọng có người nghe thấy. Bóng đen đứng chặn cửa nên cô không tài nào thoát ra được mà trái lại càng lúc càng bị dồn sâu vào trong.

- Phong ơi cứu em. Phong!

Trúc Chi bậc khóc. Bóng đen dừng lại hồi lâu rồi lại vung gậy tiếp tục tấn công.

Một bóng đen khác xuất hiện lao vào tấn công bóng đen kia, những thế đòn mạnh bạo nhanh chóng dồn đối phương vào thế yếu. Bóng đen đầu tiên nhảy bổ về phía cô gái nhỏ nên bóng đen thứ hai cũng lao đến nhưng đột ngột bóng đen đầu tiên xoay người chạy ngược trở lại rồi nhanh chóng biến mất trong màn ánh sáng nhàn nhạt nơi phía cửa.

"Rầm"

Cánh cửa nơi lối ra duy nhất đóng sầm lại. Không gian chợt lặng đi, từ khung cửa sổ thông gió phía trên tầng nhà chút nắng chiều còn sót lại cố vương mình vào thắp sáng căn phòng.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt Trúc Chi căng mắt ra nhìn bóng đen còn lại trong phòng qua màn nước mắt.

- Này, em không sao chứ? Có bị đánh trúng đâu không?

Dù hơi thất vọng khi nhận ra đây không phải là giọng nói cô chờ đợi nhưng Trúc Chi vẫn mừng thầm khi biết đó là Thiên Vương.

Cánh cửa bị khóa trái cặp xách của cả hai đều quăng ngoài cửa nên đành bó gối ngồi chờ người đến cứu. Nắng tắt trên khung cửa không gian vắng lặng dần chìm vào đêm tối. Bóng đen bao trùm lên mọi vật cảm giác như không khí đặc lại, cố căng mắt ra nhìn nhưng Trúc Chi không thấy gì khác ngoài một màu đen như mực.

- Này, anh đâu rồi? - Trúc Chi run giọng.

Từ phía bên phải vọng lại một giọng nói thờ ơ.

- Gì?

- Anh nói gì đi, đừng im lặng vậy chán lắm.

Trúc Chi cố làm ra vẻ ta đây không sợ bóng đen mà chỉ thấy chán cái không khí tĩnh lặng này. Nhưng câu trả lời đáp trả khiến cô muốn bậc khóc.

- Kệ em, ghét nhất ai ra lệnh cho tôi.

Gió rít qua khe cửa nghe như tiếng người nghiến răng, đám lá khô bên ngoài cũng xào xạc lăn lốc trên nền gạch rồi văng vẳng đâu đó tiếng bước chân lộc cộc đứt quãng ban đầu thì mạnh mẽ nhưng rồi nhẹ dần và tan biến vào tiếng gió. Trúc Chi rùng mình hạ ngọn cờ kêu ngạo mà cô hay treo trước mặt anh xuống, cô mếu máo.

- Làm ơn đi, tôi sợ mà.

Thiên Vương cố nén tiếng cười, cuối cùng cô cũng chịu đầu hàng.

- Lại đây.

- Thấy đường đâu mà đi. Tôi có biết anh ngồi đâu.

Trúc Chi gắt lên.

- Anh đến chỗ tôi đi.

- Không thích. Chỗ đấy bẩn hơn bên này.

Rõ là anh đang cố tình làm khó cô, tức lắm nhưng vẫn phải ngoan ngoãn tìm đường mò sang chỗ sạch sẽ ấy.

- Bên phải em, đưa tay ra.

Trúc Chi rụt rè dang cánh tay vào màn đêm tối om, lòng thầm hi vọng không chạm phải thứ gì đó.

"Áaaaa". Trúc Chi hét lớn khi bàn tay mình bị chụp lấy. trống ngực đánh mạnh.

- Hét cái gì mà hét. Là tôi.

Thiên Vương gằn giọng lôi mạnh Trúc Chi về phía mình. Đến khi yên vị cạnh Thiên Vương, níu chặt lấy cánh tay anh Trúc Chi mới thôi run và khóc.

- Phải em không vậy? Sợ bóng đêm à?

Thiên Vương bậc cười khi anh chỉ vừa mới cựa mình cử động mà cô đã níu chặt cánh tay anh hơn.

- Sợ sao không? Tối đen chẳng thấy gì.

- Thế sao dám ngồi ở nghĩa trang hàng tiếng đồng hồ?

Trúc Chi phân bua với một giọng trầm buồn.

- Vì lúc đó là ban ngày và vì có Phong bên cạnh.

Nhắc đến Phong cô lại thấy buồn, nếu là anh của lúc trước thì chắc cô không phải lâm vào tình cảnh này. Anh đã hứa không bao giờ bỏ mặc cô một mình vậy mà giờ lại đối xử với cô như thế. Đang chìm vào dòng suy tư Trúc Chi bị gọi giật lại khi giọng nói trầm ấm bên cạnh len vào tai dấy lên bao cảm xúc khác thường mà cô cứ ngỡ nó đã ngủ yên từ lâu.

- Bây giờ có tôi. - Thiên Vương dịu giọng.

Đêm tĩnh mịch đêm cô quạnh với vầng trăng khuyết, bên ngoài gió vẫn rít lên từng hồi. Mùi bạc hà thanh mát từ Thiên Vương cứ quấn lấy cánh mũi Trúc Chi, bấy giờ cô mới phát hiện thì ra trên đời này còn có một mùi thơm tinh tế như thế.

- Này, anh ngủ hả?

- Ừm.

- Trời, giờ phút này còn ngủ. - Trúc Chi lớn giọng.

- Em ồn ào quá. Nếu muốn em cứ tự nhiên mà thức đến sáng tôi không cản.

Mặc cho Trúc chi nhăn nhó đến đâu Thiên Vương vẫn cứ thản nhiên chìm vào giấc ngủ. Anh biết là vị quản gia đáng kính nhà mình đã tìm thấy anh nhưng ông muốn tạo cơ hội cho anh nên không vội cứu, thể nào sáng sớm mai ông cũng sẽ đến.

Đến giữ đêm khi không còn sức chống chọi nữa Trúc Chi cũng khép mắt lại và ngủ thiếp trên vai anh.

.....Tiếng chuông điện thoại rung bần bậc, Trúc Chi quờ quạng tay tìm điện thoại, cô trả lời mày bằng giọng ngáy ngủ nhưng khi đầu dây bên kia lên tiếng cô liền bậc dậy. Là ba gọi, ông gọi thử xem có phải cô đang ở trường như lời quản gia Minh nói.

Tắt điện thoại Trúc Chi nhìn quanh mới biết mình đang ở Khu Nhất, đồng phục và sách vở đều đã sẵn sàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro