Phần 32-33-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32 : Bảo vệ

A A A B

Chuông báo hiệu giờ giải lao chỉ vang lên mới có mấy phút mà Học viện Trưng Vương ồn ào hẳn, học sinh từ các lớp tranh nhau túa ra hành lang đông nghẹt. Thành Nam hấp tấp chạy vào lớp hét to.

- Có chuyện rồi D.A boy và Iceboy đang đánh nhau ở khu vực canteen.

Vừa nghe thấy thế mọi người liền kéo nhau chạy xuống khu vựa canteen, Trúc Chi buông vội quyển sách chạy theo dòng người đông đúc.

Lách người qua đám đông Trúc Chi như muốn nín thở trước cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra. Bàn ghế ngỗn ngang, gãy vỡ. Đông Quân đứng tựa vào tường khó nhọc lau vết máu trên khóe môi nhưng gương mặt vẫn lạnh băng và đầy vẻ thách thức.

Tim cô gái nhỏ nhói lên từng hồi khi những cú đấm mạnh liên tục giáng vào người anh. Trong đám đông vọng lên vài lời xì xầm bàn tán.

- Anh ta chết chắc, không ai đánh lại D.A boy đâu.

- Sao không ai đi báo thầy giám thị vậy? Iceboy sẽ bị đánh chết đấy.

Đông Quân ngã nhào ra nền gạch, toàn thân đau nhức không cử động nổi nhưng trên môi vẫn thoáng một nụ cười đắc chí khi Trúc Chi lao đến chắn trước mặt anh.

- Tránh ra. - Thiên Vương quát lớn.

- Không.

Trúc Chi vẫn đứng yên dùng ánh mắt kiên định pha lẫn sự phẫn nộ nhìn anh. Từ phía sau cô Đông Quân đứng dậy dịu giọng.

- Cua ngoan, em tránh sang một bên đi kẻo bị thương.

- Không. Em không đi đâu hết.

Trúc Chi nhìn Đông Quân qua đôi mắt ngân ngấn nước. Cảnh tượng này càng khiến cơn thịnh nộ của Thiên Vương bùng cháy dữ dội hơn. Ánh mắt quỷ dữ sắc lạnh u tối bao trùm lên không gian.

- Tránh ra.

Thiên Vương gằn giọng hất Trúc Chi sang một bên. Trận chiến lại tiếp tục, Đông Quân yếu thế hơn rất nhiều những đòn tấn công của anh đều bị vô hiệu cùng lắm anh chỉ đạp ngã được Thiên Vương.

Đám đông như nín thở lùi ra xa khi Thiên Vương kéo tuột chiếc cravat khỏi cổ áo - một dấu hiệu chẳng lành, sau động tác này của anh luôn là cơn thịnh nộ khủng khiếp và không một ai có thể thoát khỏi bàn tay ác quỷ.

Chiếc ghế hợp kim sắt kiểu cách được phủ lớp sơn trắng bị nhấc bổng lên lao thẳng về phía đối thủ. Đông Quân trừng mắt kinh hãi khi chiếc ghế đập thẳng vào lưng cô gái nhỏ đứng trước mặt mình. Cú đập mạnh khiến chiếc ghế gãy sấp lại, mẫu kim loại bị bẻ cong cứa vào bờ vai nhỏ máu bắn ra ướt đỏ cả bả vai.

Trúc Chi khụy xuống, đau không thở được chỉ chút không khí lọt vào cánh mũi cũng khiến cô đau như thể lá phổi bị xé toạc ra.

- Không được chạm vào cô ấy.

Thiên Vương gầm lên khi Đông Quân định đỡ lấy Trúc Chi.

Đôi mắt ác quỷ giờ đây chỉ tràn ngập một nỗi niềm đau đớn nào đó theo từng nhịp thở đứt đoạn của cô gái nhỏ. Để Trúc Chi tựa vào lòng mình Thiên Vương dịu giọng trấn an điếm từng nhịp nhẹ nhàng cho cô hít thở theo.

Bàn tay nhỏ bấu chặt lấy tay áo anh mỗi khi không khí eln vào phổi. Trúc Chi thấy đau, rất đau cô muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc nổi, cổ họng nghẹn ứ chặn đứng tiếng nấc khiến cô càng đau hơn. Mọi thứ dần mờ đi trong mắt, mùi bạc hà cũng dần tan biến.

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Thiên Vương ngồi lặng người trên hàng ghế chờ gương mặt lạnh lùng vô cảm nhưng thực chất lòng anh đang rối bời những lo lắng không yên về cô gái nhỏ đang phải chiến đấu với sinh mệnh bên trong cánh cửa kia. Đông Quân cũng lo lắng vô cùng anh cứ đi qua đi lại, có một vài thứ rất mâu thuẫn đang diễn ra bên trong anh.

Bất chợt Đông Quân bước đến túm lấy cổ áo Thiên Vương, lôi anh đứng dậy rồi ấn mạnh vào tường.

- Nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi bắt cậu phải trả giá.

Thiên Vương nhếch môi cười nhạt. Thật lố bịch khi thốt ra những lời này trong khi chính anh ta là người thấy vui vẻ với kết cuộc này nhất. Thiên Vương sầm mặt lại, hất tay Đông Quân ra, anh gằn giọng.

- Câu này tôi nói mới đúng. Nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc tôi thề sẽ lấy mạng cậu.

Gương mặt ác quỷ hiện lên sắc lạnh và tàn bạo. 

Chương 33 : Dao động

A A A B

"Cua"

Giọng nói ấm áp vang lên trong màn sương trắng. Không gian tĩnh lặng mờ mịt chỉ đủ để nhìn rõ gương mặt người đối diện. Thanh Phong đang đứng đấy, anh nhìn cô hiền lành và ấm áp.

- Cua không ngoan rồi, sao em lại đến tìm anh nữa rồi?

Trúc Chi không hểu gì hết cô chỉ biết nắm chặt lấy tay anh.

- Em nhớ anh.

- Cua, em có yêu anh không?

- Có! Em yêu anh, yêu rất nhiều.

Phong cười hiền anh xoa đầu cô.

- Vậy em về đi.

- Không em không muốn đi, em muốn ở đây với anh.

- Thế em có biết đây là đâu không?

- Không, em không biết nhưng chỉ cần có anh là được. Chỉ cần có anh thì em không còn sợ gì cả.

- Cua ngoa, nghe lời anh em về đi có người đang chờ em đấy!

Gió thốc mạnh lên sương khói mù mịt Phong biến mất trong vòng tay Trúc Chi.

"Không"

Trúc Chi hét lên rồi bừng tỉnh bởi cơn đau nhói sau lưng.

- Trúc Chi, con sao rồi? Con thấy khó chịu ở đâu?

Nước mắt tự động lăn dài khi cô nhìn thấy gương mặt mệt mỏi đầy lo âu của ba. Trúc Chi gọi được tiếng ba rồi bậc khóc thành tiếng.

Kh đã bình tĩnh lại Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh mới biết mình đang ở bệnh viện và lúc này cô mới phát hiện ra trong phòng còn có một vị khách. Anh đứng cạnh khung cửa sổ đầy nắng mắt nhìn cô không rời. Đôi mắt ngang tàn lúc nào cũng chứa ánh nhìn khinh khi giờ lại sâu lắng dịu dàng đến thế.

Trúc Chi còn chưa kịp mở lời thì anh đã bỏ đi và mãi cho đến hôm cô xuất viện cũng không thấy bóng dáng anh đâu cả. Thật ra, mỗi đêm khi cô chìm vào giấc ngủ say anh đều đến.

Phong có đến thăm nhưng lần nào cũng bị ba và anh hai Trúc Chi. Trúc Chi không hiểu vì sao ba và anh hai lại đối xử với Phong như thế trong khi người đánh cô bị thương là Thiên Vương. Một sự thiên vị quái lạ.

***

Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi vừa vang lên thì An An đã hối hả kéo Trúc Chi đi.

- Cẩn thận đấy, kẻo lại động vết thương.

An An dìu Trúc Chi ngồi xuống thành hồ trong khu vườn trường. Gió nhẹ lùa qua mơn man làn tóc rồi thả vào không gian mùi hương thoang thoảng từ những khóm hoa rực rỡ sắc màu.

Cảm giác tự do hít thở thật thoải mái. Cơn gió xanh khiến Trúc Chi nhớ đến anh. Có quá nhiều gút mắc vô hình nào đó giữa cô với anh. Thanh Phong của thực tại và Thanh Phong của những giấc mơ dần trở nên khác biệt, cảm giác cô dành cho anh có gì đó cách biệt giữa mơ và thực tại. Đột nhiên cô rất muốn đến viếng mộ Đông Quân, muốn tĩnh lặng ngồi tựa đầu vào đó như lúc trước.

- Thôi tớ xong nhiệm vụ rồi, tớ đi đây!

An An cười tươi vẫy tay chào. Lúc này Trúc Chi mới nhớ ra An An nói có người cần gặp cô. Đôi mắt to chợt ngấn nước khi nhìn thấy anh đang dần bước đến. Cô rất muốn khóc nhưng không hiểu vì sao mình lại khóc.

- Cua, em thấy khỏe hơn chưa? Còn đau không?

- Em ổn.

- Anh xin lỗi.

Thanh Phong đến trước mặt Trúc Chi chống một gối xuống nền tư thế nửa ngồi nửa quỳ. Nắm lấy bàn tay lạnh của cô mà anh nghe đau nhói. Nếu lúc ấy anh không ngu xuẩn để cô xen vào thì mọi chuyện đã không như thế này.

- Đâu phải tại anh đâu.

- Nhưng em vì anh mà bị thế này. Cua, anh xin lỗi. Nếu anh nhanh chân hơn thì em đã không bị đánh trúng, nếu anh....

Câu nói bị bỏ dở khi Trúc Chi nhoài người ra quàng tay ôm lấy cổ anh.

- Đừng bỏ mặc em thêm lần nào nữa có được không?

Thanh Phong nghe tim mình lỗi nhịp, cảm giác lạ thường khuấy động lòng anh, bất giác anh thấy yêu thấy cần. Tự bao giờ hơi ấm này, hương thơm từ làn tóc mây này, cô gái này lại khiến anh dao động đến thế? Tình cảm trỗi dậy lấn át lí trí mọi oán thù căm giận bị vứt bỏ sang một bên. Khoảnh khắc này đây phải chăng anh đang sống thật với lòng mình?

Một vòng tay ôm siết trong chiều nắng tắt.

- Mình làm hòa em nhé! 

Chương 34 : Hành động thô bạo

A A A B

Thành Nam đứng trên bục giảng nét mặt nghiêm túc trịnh trọng nhắc nhở mọi người thời gian này tốt nhất nên tránh xa D.A boy. Anh ta đã nguy hiểm hơn trước rất nhiều, có thể nổi giận bất cứ lúc nào. đã có nhiều người không may bị hạ dưới tay anh.

Trúc Chi rùng mình nhớ lại cảnh tượng hôm đó. Cứ tưởng là sẽ chết.

Chuông báo hiệu giờ học vang lên dập tắt những lời bàn tán, giáo viên vào lớp tiết học vừa bắt đầu được một lát thì Thiên Vương đột ngột xuất hiện trước cửa lớp. anh đi thẳng đến bàn của Trúc Chi và lôi cô trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

- Này em đang giờ học mà. Em là học sinh lớp nào đấy?

Đôi mắt ngang tàn hoắc lên khiến cô giáo trẻ lạnh người, đẩy cặp kính cận vào sát mắt mình hơn cô giận mình nhận ra nhân vật đang làm loạn này.

- Thầy Hiệu trưởng tìm cô đấy!

- Sao? Vừa nãy cô.....

Một cái nhíu mày khiến cô hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

- Ừ! Để cô lên gặp thầy liền.

Vậy là Trúc Chi ngang nhiên được rời khỏi lớp. Thiên Vương lôi Trúc Chi đến phòng của mình ở khu Nhất, vừa vào đến nơi anh liền ấn mạnh cô ngồi xuống giường rồi lạnh giọng.

- Cởi ra.

- Gì? Cởi...cởi cái gì?

Trúc Chi phát hoảng khi Thiên Vương điềm tĩnh trả lời.

- Cởi áo ra.

Câu nói ngắn gọn nhưng sức công phá mạnh khiến cô gái nhỏ thấy choáng. Trúc Chi đứng bậc dậy định chạy ra ngoài nhưng lại bị anh ấn mạnh xuống giường. Nắm chặt cổ áo mình Trúc Chi hét lớn.

- Anh điên sao? Tôi hét lên bây giờ.

Thiên Vương nén giận thở hắt ra.

- Có cởi ra không thì bảo?

- Không. Anh điên rồi. Anh muốn gì đây?

- Xem vết thương của em thế nào rồi.

- Như vậy cũng không được.

Sau khi quát lên Trúc Chi mới giật mình há hốc miệng, cô không nghe lầm đó chứ? Anh lại định làm gì nữa đây? Sao tự dưng lại đòi xem vết thương trên vai cô?

- Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy! Bây giờ em tự cởi áo ra hay để tôi?

- Gì? Gì? Không, không được. Không chọn cách nào hết.

Đôi mày rậm nhíu lại Thiên Vương giận dữ đá ầm vào ghế. Con bé rắc rối thật không thể nương tay được nữa.

- Em keo kiệt thật có bả vai mà cũng giấu. Đưa anh xem.

Trúc Chi choáng trước thái độ tự nhiên của Thiên Vương nên không để ý chút thay đổi trong xưng hô. Dường như đối với Thiên Vương không tồn tạo khái niệm nam nữ. Giằng co mãi Trúc Chi bậc khóc hạ giọng năn nỉ.

- Làm ơn đi. Anh tha cho tôi đi.

- Bực em thật.

Thiên Vương gằn giọng anh mạnh tay xé toạc một bên vai áo Trúc Chi ra, cô trừng mắt nhìn anh rồi la toáng lên.

"Áaaaaaaaa"

Thiên Vương cau mày quát lớn.

- Việc gì phải hét to như thế?

Thiên Vương bước đến xoay người Trúc Chi lại. anh ngồi sau lưng cô im lặng nhìn vết thương chỉ vừa mới khép miệng trên bờ vai thon.

Trúc Chi vừa khóc vừa run lẩy bẩy.

- Được rồi đừng khóc nữa, tôi không ăn thịt em đâu mà sợ.

Trúc Chi đỏ bừng mặt định chui tọt vào chăn nhưng cô giật mình cứng người ra khi Thiên Vương nhẹ xoa thuốc lên vết thương của cô.

- Cái này giúp em không bị sẹo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro