Chap 13: Hãm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua cửa kính trong phòng bệnh, tôi thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi về tôi. Kẻ đắc ý, người đồng cảm,... tất cả gương mặt của bọn họ chỉ càng khiến tôi mệt mỏi. Chợt có tiếng khóc vang vọng, thu hút ánh mắt tôi.

Tú Linh với đôi mắt mệt mỏi, cùng lo lắng đang ra sức kéo tay áo Từ Vũ hỏi:

- Chị tôi sao vậy? Chị tôi rốt cuộc làm sao vậy?

Anh lạnh nhạt hất tay Tiểu Linh và nhìn cô chằm chằm vẻ lạnh lùng, chán ghét:

- Tôi nghĩ cô phải rõ nhất chứ?

Lời vừa vang lên đã gây sự chú ý lớn với mọi người xung quanh. Họ bắt đầu bàn tán chỉ trỏ. Tôi quay sang nhìn gương mặt đã trắng bệch của Tú Linh. Cô ấy thật sự hại tôi? Không,... không thể nào.Tôi lập tức phủ định ý nghĩ mới thoáng qua trong đầu. Cô ấy chưa bao giờ nằm trong phạm vi cảnh giác của tôi. Đối với Thiên Di này, Tú Linh thực sự đã trở thành một đứa em gái thân thiết dù cho... Tử Hàn có thích Tú Linh như thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của tôi dành cho cô ấy. Không thể nào... Tôi lắc đầu thật mạnh, tự an ủi mình.

- Không, tôi không làm

- Đĩa cơm không phải cô đưa cho Thiên Di?

- Là tôi, nhưng... tôi thực sự không hại chị ấy

- Cô biết rõ Thiên Di cực kì dị ứng với cà rốt, vậy mà vẫn cố tình cho vào đĩa cơm của cô ấy. Như vậy không phải là định hại chết cô ấy sao?

- Đĩa cơm của tôi không có cà rốt.

Tú Linh lên tiếng thanh minh.

- Tôi đã đưa phần cơm đó đi kiểm tra rồi. Cô vẫn còn ngoan cố không nhận?

Tử Hàn đứng bên cạnh Tú Linh tỏ thái độ thất vọng sâu sắc. Anh quay mặt đi không nhìn Tiểu Linh nữa. Đôi mắt đen tràn đầy vẻ lo lắng hướng về phía cửa phòng bệnh nơi tôi đang nằm.

- Chị ta bị dị ứng với cà rốt mà vẫn cố ăn. Đây là lỗi của chị ta

Nghe xong câu nói đó, trái tim tôi đau buốt. Cuối cùng thì người mà tôi tin tưởng bấy lâu lại hại tôi. Thật nực cười, tôi đã làm gì sai chứ? Tôi không hại cô ấy, lại càng không cố dụ dỗ Tử Hàn của cô ấy, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Tôi bật khóc, giọt nước mắt tủi hờn. Ai cũng ghét bỏ tôi, ai cũng hãm hại tôi. Người tôi yêu đến cái tên của tôi cũng không nhớ. Em gái duy nhất của tôi thì hại tôi suýt chết. Các người cứ nói tôi tốt đẹp, tôi tốt đẹp thì sao ai cũng ghét tôi vậy?

Cha mẹ! Tôi muốn gặp cha mẹ, chỉ có họ mới thương tôi thật lòng thôi. Tôi vội vã với tay lấy chiếc điện thoại gọi về nhà. Chưa đầy ba giây chờ đợi, đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời:

- Con gái bảo bối, đi chơi cùng đồng nghiệp có vui không?

Giọng mẹ tôi âu yếm tràn đầy yêu thương, hỏi han tôi. Tôi òa khóc:

- Mẹ ơi! Con nhớ nhà. Con muốn gặp cha mẹ

- Bảo bối, con sao vậy?

Bên kia đầu dây tôi nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng của cha

- Con bị người ta hãm hại, suýt nữa thì mất mạng rồi

Tôi lên tiếng kêu than với mẹ

- Bảo bối, con đang ở đâu, cha với mẹ đến ngay.

Có lẽ mẹ shock quá nên để cha nghe điện. Giọng nói ấm áp của cha khiến tôi bớt lo lắng hơn.

- Bệnh viện X

Tôi tắt điện thoại, nằm trên giường bệnh.

Chưa đầy 30' sau, tôi đã nghe thấy tiếng nói đầy sốt sắng của cha mẹ ngoài cửa phòng

"Cạch"

- Bảo bối, ai lại ra tay hãm hại bảo bối của mẹ vậy?

Mẹ tôi vừa mới vào cửa đã chạy nhanh đến nơi tôi nằm, nước mắt chan hòa trên gương mặt. Đôi tay mẹ cầm chặt lấy bàn tay tôi.

Theo vào cùng cha mẹ tôi còn có Tú Linh, Tử Hàn và Từ Vũ

-Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa. Cha tôi thấy vậy liền quay lại nhìn ba người kia. 

- Là cô sao Tú Linh? 

Cha nghiêm khắc nói.

Gương mặt Tú Linh trắng bệch. Cô ấy không nói gì, chỉ cúi gằm mặt.

- Đúng là nuôi ong tay áo. Chị cô đã yêu thương cô như thế mà cô còn hại nó nữa. Từ bé tới giờ, mỗi khi cô phạm phải sai lầm đều là nó đứng ra chịu thay cô. Cô bị bắt nạt ở trường cũng là nó đòi lại công bằng cho cô mặc cho kẻ khác có đánh nó thâm tím mặt mày, nó cũng quyết bảo vệ cô. Rốt cuộc con gái tôi đã làm gì mà cô hại nó ra nông nỗi này? Cô thừa biết nó bị dị ứng nặng với cà rốt mà vẫn đưa cho nó ăn. Lúc nãy tôi đã gặp bác sĩ rồi, ông ấy bảo nếu chậm thêm vài phút nữa thôi là nó đã chết rồi. Cô định cướp con gái tôi đi hay sao?

Mẹ tôi nói lên đầy đau đớn. Đôi mắt căm phẫn nhìn về phía Tú Linh.

- Suýt chết? Làm sao có thể!

Tú Linh không tin, cô ấy lắc đầu lia lịa

- Nó bị sốc phản vệ khi ăn phải cà rốt

Cô ấy lại đứng lên đầy kiêu ngạo.

- Phải. Con bà chẳng làm gì sai cả. Lỗi là tại hai người. Hai người đã từng chịu cái cảm giác bị phân biệt đối xử chưa? Từng chịu cảnh hèn hạ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nếu làm không tốt sẽ bị đuổi khỏi nhà chưa? Đã từng bị ai đó chỉ trỏ khinh miệt, ghen ghét, đánh đập chưa? Tôi lúc nào cũng thua kém chị ta, lúc nào cũng đứng sau chị ta dù cho tôi chẳng có cái gì kém cỏi cả. 

Tú Linh khóc lớn, chỉ tay về phía cha mẹ tôi:

- Ngay cả... ngay cả người tôi yêu nhất cũng không yêu tôi.

Cô ấy quay sang nhìn Tử Hàn đang đứng lẳng lặng, trầm tư.

- Tất cả là tại chị - Thiên Di! Sao chị lại trở về đây? Sao chị không biến đi cho khuất mắt tôi, mà lại tranh giành Tử Hàn với tôi? Nếu không phải tôi cứu mạng anh ấy thì cho dù tôi có chết đi anh ấy cũng không thèm nhìn tôi một cái. Anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng mỗi khi nhắc đến chị anh ấy luôn suy tư chưa bào giờ để tôi vào mắt. Tử Hàn thích chị. Tại sao vậy hả? 

Tôi lắc đầu không tin vào tai mình:

- Tử Hàn thích ... tôi?

- Còn không phải sao? Tôi đã cứu Tử Hàn khi anh ấy lao qua đường. Anh nói muốn gì cứ yêu cầu, anh ấy không muốn liên quan tới tôi. Còn tôi chỉ muốn anh làm bạn trai tôi trong một thời hạn nhất định thôi, tôi làm đủ cách để Tử Hàn đồng ý và ngày hôm nay, thời hạn của tôi chấm dứt rồi

Tú Linh vừa dứt lời liền chạy một mạch ra ngoài, không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi thật sự shock trước cái sự thật tàn nhẫn này. Tôi gục đầu xuống, lòng đau đớn khôn nguôi. Trong một ngày tôi đã chịu quá nhiều đả kích rồi. Khi đồng ý làm bạn gái của Từ Vũ tôi lại biết được Tử Hàn yêu tôi, còn Tú Linh cố tình hại tôi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romantic