Chương 10: Đừng có ngậm máu phun người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay La Kiều bỗng khựng lại, lập tức bật cười: “Nha đầu ngốc, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ăn đi.”

Tô Tiểu Thất nhìn chằm chằm La Kiều, muốn biết bằng được đáp án.

La Kiều đành buông bát đũa trong tay xuống, nhìn cô rồi an ủi nói: “Tiểu Thất, tin anh đi, không có chuyện gì đâu.”

Nhưng Tô Tiểu Thất lại lắc đầu: “La Kiều, anh nói cho em nghe đi, có phải Lục Diệc Trác đã ra tay rồi không?”

Không biết nên làm gì khác, La Kiều đành gật đầu.

Bởi vì hắn biết, nha đầu này rất thông minh, nếu hắn một mực phủ nhận thì cô sẽ càng suy nghĩ lung tung hơn.

Tô Tiểu Thất run rẩy chân tay. Cô ngồi sụp xuống ghế, nói không ngừng: “Em biết ngay mà, em biết ngay em không nên đến tìm anh mà. Lục Diệc Trác sẽ không bỏ qua cho nhà họ La đâu, chắc chắn sẽ như vậy.”

Cô là người hiểu rõ thủ đoạn của Lục Diệc Trác.

La Kiều là anh em của hắn, Lục Diệc Trác có thể giúp nhà họ La, nhưng một khi bị hắn coi như kẻ thù thì thủ đoạn của hắn sẽ vô cùng tàn độc.

Cô không thể để Lục Diệc Trác hủy hoại nhà họ La.

Cô không thể khiến mình trở thành nguyên nhân hại La Kiều.

“La Kiều, bây giờ em lập tức rời đi, em không thể ở lại chỗ anh được, em sẽ tự nghĩ cách ra nước ngoài, em không thể liên lụy anh được.” Nói xong, Tô Tiểu Thất vội quay người chạy ra ngoài.

La Kiều ngăn cô lại: “Bây giờ e muốn đi đâu? Trên người em không có chứng minh thư, giấy tờ tùy thân cũng không có, em có thể đi đâu chứ?”

Tô Tiểu Thất đã hơi mất kiểm soát, đẩy tay La Kiều ra, hét lên: “Em không biết em có thể đi đâu nữa, nhưng em biết em không nên liên lụy anh. La Kiều, đây không phải ngày đầu chúng ta quen Lục Diệc Trác, anh còn không biết thủ đoạn của anh ta ư? Em không thể khiến mình trở thành nguyên nhân hại anh, hại nhà họ La. Em đã làm sai quá nhiều chuyện rồi, em không thể sai thêm được nữa. Nếu được, em nguyện sẽ trả lại trái tim này cho Nhiễm Nhiễm!”

La Kiều tiến lên một bước, ôm cô vào lòng.

Đúng lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa mở ra, Lục Diệc Trác bước vào.

Tô Tiểu Thất run lẩy bẩy, ánh mắt Lục Diệc Trác lạnh đến ghê người.

La Kiều đứng chắn trước mặt Tô Tiểu Thất, khẽ nheo mắt: “A Trác, có cần phải làm đến mức này không?”

Lục Diệc Trác liếc nhìn La Kiều: “Tôi đến đón vợ tôi về nhà, La Kiều, cậu nên biết rằng tôi có thể kiện cậu bắt cóc vợ tôi đấy.”

Tô Tiểu Thất bước ra từ sau lưng La Kiều, căm hận nhìn Lục Diệc Trác: “Lục Diệc Trác, tất cả không hề liên quan đến La Kiều, là tôi tự đến đây, anh đừng có động đến nhà họ La, đừng động đến La Kiều.”

Thấy cô ra sức bảo vệ La Kiều, một luồng lửa giận bỗng dâng trào trong lồng ngực, Lục Diệc Trác bỗng bật cười.

Tô Tiểu Thất hiểu rõ, lúc này hắn đã thật sự giận rồi.

Lục Diệc Trác lúc đang tức giận không khác ma quỷ là mấy, không ai có thể ngăn lại, cũng không thể phản kháng được.

Hít sâu một hơi, Tô Tiểu Thất mở miệng nói: “Tôi theo anh về, những điều anh muốn tôi sẽ đồng ý. Nhưng anh phải hứa với tôi, không được trút giận lên đầu La Kiều, không được trút giận lên nhà họ La.”

La Kiều vội vàng ngăn lại: “Tiểu Thất, đừng theo cậu ta về.”

Hắn hiểu rõ Lục Diệc Trác muốn gì, lần này Tô Tiểu Thất theo hắn về, e là đến mạng cũng không giữ nổi.

Lục Diệc Trác tiến lên một bước, kéo Tô Tiểu Thất về bên mình rồ ôm vào lòng, ôm thật chặt, mặt lạnh tanh nhìn La Kiều: “Vợ tôi không theo tôi về nhà thì ở lại dan díu với cậu chắc? La Kiều, chú ý thân phận của mình đi.”

Một tiếng bốp vang lên.

Trong nháy mắt, căn phòng bỗng trở lên tĩnh lặng.

Tô Tiểu Thất run rẩy toàn thân, nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Cô tức đến run người.

“Lục Diệc Trác, anh đừng có ngậm máu phun người!”

“Lục Diệc Trác, cậu buông tha cho tiểu Thất đi.” La Kiều tiến lên một bước, nắm lấy tay Tô Tiểu Thất.

Lục Diệc Trác liếc nhìn hắn.

Sau đó, điện thoại của La Kiều bỗng reo lên, là điện thoại bàn nhà họ La gọi đến.

La Kiều không thể không nghe điện thoại!

“Ông nội đang nguy cấp sao? Được, tôi về ngay.”

Cúp điện thoại xong, La Kiều định mở miệng nói thì trong đầu bỗng hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Lục Diệc Trác!”

Lục Diệc Trác lạnh lùng bế Tô Tiểu Thất lên rồi đi ra ngoài.

“La Kiều, nếu cậu muốn cả nhà họ La chết theo thì cậu có thể ra tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro