Chương 11: Bỏ ngay ý nghĩ đó của cô đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tiểu Thất không ngờ rằng Lục Diệc Trác lại làm ra thủ đoạn bỉ ổi đến vậy, nên biết đó là anh em của hắn! Anh em hơn hai mươi năm, vậy mà hắn lại nhẫn tâm đến vậy, muốn ép người ta nhà tan cửa nát mới chịu sao?

Lục Diệc Trác, rốt cuộc anh có thể độc ác đến mức nào nữa đây?

Lục Diệc Trác không đưa Tô Tiểu Thất về thẳng bệnh viện mà sắp xếp cho cô ở Hồ Viên: “Từ nay về sau, không có lệnh của tôi thì phu nhân không được phép ra ngoài một bước.”

Tô Tiểu Thất vô cùng kinh ngạc, hắn muốn làm gì đây?

“Tô Tiểu Thất, đừng hòng muốn rời đi, đừng quên cô nợ tôi những gì rồi sao?”

Tô Tiểu Thất suy sụp: “Lục Diệc Trác, tôi không nợ anh, tôi cũng không hề nợ Yên Nhiên, anh dựa vào đâu mà giam lỏng tôi? Anh dựa vào đâu mà lấy đi tử cung của tôi?”

Lục Diệc Trác đang định rời đi, nhưng vừa nghe thấy những lời này của cô thì liền quay người, sắc mặt lạnh tanh, không thèm nói lấy một lời.

Tô Tiểu Thất tuyệt vọng: “Lục Diệc Trác, chúng ta ly hôn đi được không? Tôi trả anh cái vị trí này, anh muốn cho ai thì cho, anh muốn yêu ai thì yêu. Tôi không chiếm lấy cái vị trí Lục phu nhân này nữa, tôi không muốn tiếp tục yêu anh nữa. Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt có được không?”

Không muốn tiếp tục yêu hắn nữa?

Ha ha!

“Không muốn tiếp tục yêu tôi nữa sao? Vậy cô muốn yêu ai?” Lục Diệc Trác tiến gần đến chỗ cô, dồn cô vào góc tường: “Yêu La Kiều sao?”

Tô Tiểu Thất đẩy hắn ra: “Lục Diệc Trác, đừng cho rằng tôi cũng vô liêm sỉ như anh, tôi với La Kiều không hề có gì cả, anh dựa vào đâu mà lăng mạ người khác chứ?”

Lục Diệc Trác không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Tô Tiểu Thất nghĩ, có lẽ cả đời này, cô không bao giờ có thể quên đi ánh mắt này của Lục Diệc Trác.

“Tô Tiểu Thất, nếu không muốn La Kiều gặp chuyện thì bỏ ngay ý nghĩ đó của cô đi cho tôi!”

Sau khi bỏ đi, Lục Diệc Trác không còn quay lại nữa.

Tô Tiểu Thất muốn trốn khỏi biệt thự nhưng cứ bước ra khỏi cửa là bị ngăn lại. Cô cũng không muốn làm khó người bên dưới. Cô hiểu rõ, nếu đã là lệnh của Lục Diệc Trác thì cô muôn rời khỏi đây còn khó hơn lên trời.

Nhưng, muốn cô ngồi đây đợi chết sao?

Không!

Cả một tuần trời, Lục Diệc Trác không hề quay lại, điện thoại cũng luôn tắt máy.

Tô Tiểu Thất cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi, vốn định gọi điện hỏi thăm tình hình của La Kiều nhưng khi nhớ đến lời uy hiếp lúc trước của Lục Diệc Trác thì cô lại thôi.

Ngày hôm sau, có một vị khách không mời mà đến biệt thự.

Cố Yên Nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Thất liền đánh giá một chút: “Tô Tiểu Thất ơi Tô Tiểu Thất, xem ra anh Trác đưa cô đến đây chăm sóc, cô bình phục khá nhanh nhỉ.”

“Cô đến đây làm gì?” Tô Tiểu Thất cảnh giác nhìn Cố Yên Nhiên.

Cố Yên Nhiên không đáp lại câu hỏi của cô. Cô ta ngồi xuống cạnh đó, trầm ngâm một hồi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Thất, hỏi: “Tô Tiểu Thất, cô ngu thật hay đang giả ngu vậy?”

Dừng lại một chút, cô ta mới tiếp tục nói: “Anh Trác đưa cô đến đây chăm sóc chỉ vì muốn bồi dưỡng cho tử cung của cô thôi. Đợi đến khi cô khỏe rồi, đương nhiên phải đưa cô đến bệnh viện để làm phẫu thuật. Tô Tiểu Thất, có nợ phải trả, đó là lẽ đương nhiên. Cô cướp đi trái tim của chị tôi, nay trả lại bằng tử cung cũng là chuyện nên làm. Thực tế thì cô cũng được lợi đấy chứ? Ít nhất, cô lấy đi trái tim của chị tôi đồng nghĩa với việc chị ấy phải chết, nhưng tôi chỉ lấy đi tử cung của cô mà thôi, đâu có ảnh hưởng đến tính mạng của cô.”

“Đúng rồi, chắc cô cũng biết tại sao anh Trác lại hận cô đến vậy? Bởi vì cô đã hại chết người anh ấy yêu nhất. Thực ra tôi cũng hận Cố Nhiễm Nhiễm, bởi vì sự hiện diện của chị ấy khiến tôi trở lên lu mờ. Tôi và chị ấy cùng yêu anh Trác, nhưng chị ấy lại chiếm được tình yêu của anh Trác, còn tôi thì không có gì cả. Thậm trí, tôi còn bị chị ta lấy danh nghĩa thương tôi để ném tôi sang Mỹ những ba năm liền, tôi hận chị ta, hận chị ta giống như cô vậy.”

Nói đến đây, Cố Yên Nhiên bật cười: “Nhưng Cố Nhiễm Nhiễm vì cô mà chết, cho nên mọi chuyện mới được thuận lợi đến vậy.”

“Không nhiều lời nữa, hôm nay tôi đến đây để đưa cô đến bệnh viện, ngày mai sẽ làm phẫu thuật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro